Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 547: Quần anh hội tụ (length: 11875)

Giang Nguyệt Bạch trên người không có vật chứa nào có thể trực tiếp thu lấy thái huyền kim dịch, chỉ có thể lấy đài sen ra, đem thái huyền kim dịch đặt vào động thiên bên trong.
Tại thời điểm động thiên chưa bị phá hủy, cạnh tiểu viện nơi nàng ở có một cái hồ nước, bây giờ nó hiện ra một cái hố lớn, vừa lúc có thể đem thái huyền kim dịch đổ vào đó.
Giang Nguyệt Bạch tay cầm nguyên từ xích, một đường thu thập thái huyền kim dịch, linh thảo và khoáng thạch quanh ao cũng không bỏ qua, lấy đi chín phần, chừa lại một phần.
Có yêu thú nhảy ra cản trở, tu vi không cao thì trực tiếp dùng nguyên từ xích gõ bất tỉnh, tu vi vượt quá Kim Đan kỳ, nàng cũng không đụng tới.
Từ sau khi ở chung với yêu tộc hơn mười năm, tâm tính nàng đối với yêu thú đã thay đổi chút.
Những cuộc giết chóc không cần thiết như thế này, nàng đều sẽ chừa cho chúng một con đường sống, còn về những thiên tài địa bảo, nếu xung quanh không có yêu thú sinh tồn, nàng chắc chắn sẽ đào sạch sành sanh.
Thu được mười mấy cái đầm nước, Giang Nguyệt Bạch mở thần thức chợt bắt được vài động tĩnh khác lạ.
Bản thể muốn lưu lại đây để điều khiển đài sen, còn bạch đằng phân thân lại không chịu được nhiệt độ cao ở đây, Giang Nguyệt Bạch đành phải thả khôi lỗi phân thân ra, thúc giục thần ẩn quy tức phù trên người khôi lỗi, đi trước xem xét tình hình.
Khôi lỗi phân thân này toàn thân cao thấp đều được cải tạo từ xương cốt trên người chín con giao long, toàn thân trắng nõn sạch sẽ, trơn bóng như ngọc, mặc một bộ pháp y màu xanh bình thường, vẫn giữ khuôn mặt vô diện, mái đầu bạc trắng cũng do nàng dùng bạch đằng bản thể dệt thành.
Long cốt cải tạo thực thành công, cường độ của khôi lỗi phân thân đã đạt tới cấp bậc Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng các phương diện khác không có tăng tiến quá lớn.
Trên tay Giang Nguyệt Bạch vẫn còn các loại tinh huyết được đề luyện từ chín con giao long, nàng định ban đầu là luyện chế thành long hồn bảo phù, phân ra khảm vào các vị trí trên khôi lỗi phân thân.
Nhưng ý nghĩ thì tốt, bắt tay thực hiện lại gặp khó khăn chồng chất.
Muốn nâng khôi lỗi phân thân lên đến cấp bậc hậu thiên linh bảo, chỉ dùng nguyên liệu tốt thôi thì không được, khôi lỗi là loại vật tinh vi, cần phải có tri thức chuyên môn mới có thể thay đổi tạo.
Đặc biệt là cơ quan hạch tâm của nó, vẫn là cơ quan Kim Đan kỳ ban đầu, nếu lại thêm vào long hồn bảo phù, bộ cơ quan này tất yếu sẽ sụp đổ.
Về điều này, Giang Nguyệt Bạch cũng đã tính toán ổn thỏa, chờ sau khi bạch long thương được cải tạo xong, nàng sẽ vừa tìm Ngũ Vị sơn nhân, vừa đi tham quan những giới vực thịnh hành về khôi lỗi đạo và luyện khí đạo.
Tiếp tục tăng cao tri thức của mình ở phương diện này, cũng để tìm kiếm phương pháp và vật liệu nâng cấp cho những linh khí khác.
Đồng thời cũng có thể lĩnh hội thế giới tu chân muôn màu, ma luyện nội tâm, suy nghĩ mình sau này muốn ngưng tụ đạo quả gì, mặc dù đây là việc của hóa thần sau, nhưng nàng xưa nay vẫn luôn vậy, làm việc gì cũng sẽ luôn nghĩ trước từng chút từng chút.
Hang đá vôi rất lớn, càng vào sâu nhiệt độ càng cao, Giang Nguyệt Bạch điều khiển khôi lỗi phân thân đi nhanh năm mươi dặm về phía sâu trong, chợt thấy phía trước có rất nhiều hỏa thằn lằn dưới đất hoảng hốt chạy trốn, nàng vội vàng trốn vào sau một cột đá gần đó bất động.
Sóng nhiệt vặn vẹo tầm nhìn, nơi nơi đều là một màu đỏ rực, một bóng người loạng choạng từ trong đám hỏa vụ xông ra, tựa vào cột đá nén lại, không ngừng thở dốc, đồng thời cảnh giới phía sau.
"Nhân tu?"
Giang Nguyệt Bạch có chút kinh ngạc, tập trung tinh thần, nhìn kỹ hơn.
Vừa rồi trước để ý thân hình, lần này ánh mắt đặt trên mặt bên của nam nhân kia, Giang Nguyệt Bạch có chút kinh diễm, kia là một nam nhân rất đẹp.
Trong những nam nhân Giang Nguyệt Bạch từng gặp, Trác Thanh Phong đẹp trai nhất, sư phụ nàng có khí chất tốt nhất, những người còn lại đều rất bình thường.
Mà nam nhân trước mắt này, đẹp trai khí chất lại cũng tốt, một thân trường sam xanh thẫm, như yên như mưa, phóng khoáng rõ ràng.
Dung mạo tuyệt diễm, tóc xanh như mực, cho dù dính máu tươi, hình dung chật vật, cũng khó giấu khí chất như lan nơi vực sâu của hắn.
Trong đầu Giang Nguyệt Bạch đột nhiên nhảy ra mấy chữ "trích tiên hạ phàm".
Người kia lại nuốt một viên đan dược, trên người tràn ra từng tia ma khí, thì ra là một ma tu, tu vi khoảng Nguyên Anh sơ trung kỳ.
Giang Nguyệt Bạch thưởng thức thì cứ thưởng thức, nhưng không có ý định vì người ta đẹp trai mà xông ra cứu người, ma tu chưa chắc là người xấu, nhưng cũng không nhất định là người tốt.
Ai mà biết được đằng sau là ai hoặc cái gì đang truy đuổi hắn, mình cứ ngoan ngoãn chờ đợi thì hơn.
Lúc này, lại có hai cỗ dao động từ hướng nam tu đẹp trai kia chạy trốn truyền ra, hắn quay đầu nhìn lại, đè vết thương đã cầm máu, tiếp tục chạy trốn theo một hướng khác.
Giang Nguyệt Bạch đợi tại chỗ, không bao lâu, hai tên ma tu áo đen xông tới, đều là ma tu Nguyên Anh trung kỳ, phát hiện vết máu tại nơi nam tu đẹp trai kia đã dừng chân trước đó.
"Còn truy không?" Người mặt sẹo hỏi, sẹo trên mặt hắn có chút giả, Giang Nguyệt Bạch cảm thấy đã được dịch dung qua.
Râu quai nón lực lưỡng mặt khác bên cạnh cũng râu giả, khác màu với tóc.
Râu quai nón tráng hán quay đầu nhìn một chút rồi nói: "Thôi vậy, chúng ta vất vả lắm mới xuống được đây, mau chóng thu thập chút thái huyền kim dịch, xem có tìm được mắt mạch linh không, dù không lấy được mắt mạch thì thiên tài địa bảo và yêu thú quanh mạch cũng cực kỳ khó kiếm, có thể lấy được chút nào hay chút ấy."
"Nếu không phải đám ma tộc sốt ruột đào mỏ, thủ vệ không nghiêm thì chúng ta cũng chẳng có cơ hội mà mò xuống đây đâu. Đợi Tử Vi tinh minh thu hồi quặng mỏ này, chúng ta lại muốn xuống đây lấy đồ, thì còn khó hơn cả lên trời!"
Mặt sẹo gật đầu, "Cứ ngỡ chỉ hai chúng ta tìm tới nơi này, không ngờ tên kia còn đến sớm hơn cả chúng ta, cũng không biết hắn đã lấy thứ gì đi rồi."
Râu quai nón trầm giọng nói, "Trên đời người thông minh lại gan dạ đâu chỉ có hai chúng ta, đừng chủ quan, cẩn thận hắn trở lại, trước hết đi xem nơi tên kia trông coi hồi nãy, chắc chắn có huyền cơ!"
Hai người nhanh chóng quay về, Giang Nguyệt Bạch đứng sau cột đá suy tư một lát, quyết định đuổi theo hai tên ma tu xem sao.
Thần thức của tu sĩ Nguyên Anh thông thường có phạm vi khoảng một trăm dặm, nếu Giang Nguyệt Bạch toàn lực thúc giục thần anh, thần thức có thể đạt tới hai trăm dặm, tức là khôi lỗi phân thân chỉ cần cách bản thể không quá hai trăm dặm, sẽ không mất liên lạc.
Giang Nguyệt Bạch cẩn thận theo hơn mười dặm, trong vách núi xung quanh chảy ra nham thạch nóng hổi sền sệt, tụ lại thành những dòng sông nham thạch, uốn lượn đi xa.
Nhiệt độ xung quanh càng thêm bức người, chỉ riêng hộ thể cương khí của tu sĩ Nguyên Anh đã không chịu được nhiệt từ nham thạch tỏa ra.
Hai tên ma tu đã sớm chuẩn bị, mặt sẹo lấy ra một chiếc chuông nhỏ băng hàn, treo trên đỉnh đầu hai người, tỏa xuống từng đợt hàn khí, xua tan hỏa khí xung quanh.
Sưu sưu sưu!
Trong dòng sông nham thạch bỗng nhiên bay ra mấy đạo liệt diễm, như mũi tên, xé gió gào thét, đều là hỏa vảy dực xà, một loại yêu xà hệ hỏa khá phổ biến ở dưới đất, toàn thân đỏ rực, trên đầu mọc ra một đôi cánh dơi.
Mặt sẹo giữ chiếc chuông nhỏ hàn băng lui lại một bước, râu quai nón tráng hán vung ra vài thanh tiểu đao đen, bay lượn chém về phía hỏa vảy dực xà.
Tiếng kim loại va nhau vang vọng trong hang động đá vôi, trong từng đám hỏa hoa bắn ra, mấy con hỏa vảy dực xà trúc cơ kỳ đó lại chỉ có một nửa bị tiểu đao pháp bảo của râu quai nón chặt đứt.
Số còn lại bị bức tan ngọn lửa trên người, dưới lớp vảy đỏ lại có một lớp vảy đen, lấp lánh ánh quang thái huyền kim.
Có điều hai người dường như đã từng chạm trán hỏa vảy dực xà này, cũng không hề hoảng loạn, tiếp tục điều khiển vài thanh tiểu đao, không ngừng giao chiến với hỏa vảy dực xà từ dòng sông nham thạch xung quanh bay ra.
Hai người vừa đuổi vừa giết hỏa vảy dực xà, vừa men theo hướng dòng sông nham thạch mà đi nhanh.
Giang Nguyệt Bạch ở trong trạng thái ẩn thân, không làm kinh động hỏa vảy dực xà, chỉ cần đi theo phía sau là được.
Đi qua một đoạn, Giang Nguyệt Bạch thấy hai người dừng lại, trước mặt có thi thể của một con hỏa vảy dực xà vương có hình thể cực lớn, trên người đầy vết thương, không phải do bọn họ giết, chắc chắn là do nam tu đẹp trai đã giết trước đó.
Hai người nhìn nhau, khi nãy bọn họ đã đụng mặt với tên kia ở chỗ này, hai người không nói gì, thu thi thể xà vương lại rồi tăng tốc độ đi qua con đường hẹp phía trước.
Giang Nguyệt Bạch đi theo phía sau xuyên qua đường hẹp, tiếng động cực lớn vọng vào tai, nàng ẩn thân sau cột đá, phía trước là một vực sâu khổng lồ, nơi này hỏa quang lấp lóe.
Mấy dòng sông nham thạch từ các hướng khác nhau đổ tới, như thác nước, gầm rú rơi xuống vực sâu, làm dậy sóng cuộn trào, toàn là liệt diễm đỏ tươi, như hung thú phun ra nuốt vào ngọn lửa, khí thế hùng tráng.
Hai tên ma tu dừng lại bên dòng sông nham thạch từ xa, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía trước.
Giang Nguyệt Bạch nhìn theo hướng mắt bọn họ, thấy hướng chính bắc, chính giữa dòng sông nham thạch rộng nhất dựng đứng một tấm bia đá màu đen, mặc cho sông nham thạch xối rửa, tấm bia đen đó vẫn không hề bị mài mòn, vẫn phát ra vi quang rung động lòng người.
Giang Nguyệt Bạch ở xa, cũng không dám dùng thần thức dò xét quá nhiều, chỉ có thể mơ hồ thấy trên bia đá có rất nhiều chữ nhỏ và hình vẽ, trong đó hai chữ lớn nhất là...
Thái Huyền!
Hai người vừa định lấy ra pháp bảo phi hành tiến lên xem kỹ thì đột nhiên hai đạo kiếm quang từ bên cạnh phóng tới, uy thế kinh thiên, không chút lưu tình chém xuống.
Hai người hoảng sợ thất sắc, vội vàng toàn lực chống đỡ.
Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên, khí lưu cuốn lên dung nham, lửa văng tứ tung.
Hai bóng người từ trung tâm vụ nổ ngã ra, đứng vững sau đó nhìn về hướng kiếm quang bay tới.
Chỉ thấy một nam một nữ hai tu sĩ kiếm Nguyên Anh trung kỳ mấy lần lên xuống đã vượt qua một dòng sông dung nham, đảo mắt nhìn bia đá kia, trong đó gã kiếm tu nam đối mặt với người mặt thẹo và gã tráng hán râu quai nón nói, "Đạo hữu, bia Thái Huyền này, chúng ta muốn!"
"Ha ha ha, hai tiểu oa nhi không biết sống chết, không khỏi cũng quá ngông cuồng!"
Lại một giọng nói già nua truyền đến, lão giả mặc trường bào màu tím sẫm loé lên xuất hiện, vững vàng rơi trên bia đá, khí thế Nguyên Anh đỉnh phong tuôn trào ra, mang theo khí lưu khuấy động, đẩy lui người hai bên.
Hai bên người đều lộ vẻ kinh hãi, theo bản năng lui lại, dường như lão giả kia lai lịch không nhỏ.
Giang Nguyệt Bạch càng thêm mờ mịt, không biết đây là tình huống gì, sao thủ vệ của ma tộc lại lỏng lẻo như cái sàng vậy?
- Khu vực nhà ta bị cúp điện, cũng không biết thế nào, ta bình thường dùng máy tính để bàn gõ chữ, điện thoại tuy cũng có thể viết, nhưng thật sự quá chậm, tốc độ tay không theo kịp tốc độ não, rất khó chịu.
Cho nên hôm nay liền hai chương trước, cuối tuần ta tương đối bận, cũng chỉ có hai chương, thứ hai tiếp tục bù nợ!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận