Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 04: Tiên nhân tặng ta. . . Cái gì? (length: 11197)

"Ta không dạy, ngươi đem nàng mang đi!"
Trong căn phòng lờ mờ, Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu nhìn Hồng Đào, đây là ngươi nói người hòa ái ư?
Hồng Đào nhìn về phía lão nhân đang ngồi xếp bằng trên giường, bực bội rít điếu thuốc, "Đào lão, Nội Vụ đường có lệnh, trong một năm ngươi phải dạy ra một đồ đệ linh canh, hôm nay ngươi không nhận nàng, ngày mai sẽ có tạp dịch khác đưa đến."
"Đứa trẻ này tuy là ngũ linh căn, nhưng biểu hiện trên Vấn Tâm lộ không hề kém đệ tử ngoại môn, lại cực kỳ thông minh lanh lợi, ngươi cứ dạy thử xem, biết đâu sẽ có kinh hỉ."
Bốp!
Đào Phong Niên đập tẩu thuốc xuống bàn, "Kinh hỉ cái gì, kinh hỉ là các ngươi không bắt ta chết chứ, cút, người này ta không nhận!"
Giang Nguyệt Bạch sợ hãi rụt sau lưng Hồng Đào, Hồng Đào là đệ tử quản sự Nội Vụ đường, ít nhiều gì cũng có chút bực dọc.
"Ta ném người ở đây, ngươi không nhận thì tự mang nàng đến Nội Vụ đường tìm trưởng lão!"
Lời vừa dứt, Giang Nguyệt Bạch bị đẩy một cái, Hồng Đào quay người rời đi, rầm một tiếng đóng sập cửa.
Giang Nguyệt Bạch ngơ ngác luống cuống đứng tại chỗ, rụt cổ lại, cười gượng với Đào Phong Niên.
"Gia gia, ta..."
"Cút ra ngoài!"
Toàn thân Giang Nguyệt Bạch run lên, vội đeo bao phục chạy ra sân, cửa phòng bị gió thổi va vào.
Hồng Đào nói hay lắm, nàng mang đầy mong ước đến đây, cái gì hiền lành? Cái gì trung hậu? Lừa người!
A đế!
Đêm trăng hiu quạnh, Giang Nguyệt Bạch vừa lạnh vừa đói lại mệt, vết thương đầy người còn rỉ máu, thật sự không đi nổi, hơn nữa nàng không biết đường, tiên môn lớn như vậy nàng cũng chẳng biết đi đâu.
Lúc vừa vào cốc, còn thấy cóc lớn như nhà đang ngâm mình dưới đầm nước đầu cốc, phun mây nhả khói, thật là oai phong.
Hồng Đào nói đó là thủ cốc linh thiềm, linh thú trúc cơ hậu kỳ, xông vào Hoa Khê cốc lung tung sẽ bị nó ăn thịt.
Giang Nguyệt Bạch run cầm cập, trời đất bao la, mạng nhỏ là trên hết, tối nay cứ tạm tá túc ở đây đã.
Nàng chẳng quản lão đầu có đồng ý hay không, ngửi mùi đi tới nhà bếp nhỏ trong sân, tìm được nửa bát cơm còn ấm trong nồi lớn.
"Đây là gạo gì, thơm quá a"
Ục ục ~~ Những hạt gạo trong bát tròn căng mọng, hạt nào hạt nấy trong suốt, ẩn hiện ánh bóng láng mịn như bạch ngọc, tỏa hương thơm lúa gạo, khiến nàng không nhịn được nuốt nước miếng.
Dù lão đầu ngày mai muốn giết nàng, nàng cũng phải làm con ma no bụng.
Giang Nguyệt Bạch ngồi dưới bếp lò, cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Nửa bát cơm xuống bụng, Giang Nguyệt Bạch vẫn còn liếm miệng chưa đã thèm, cảm thấy chưa no, nhưng trong bụng nóng hừng hực, mệt mỏi tan biến sạch, người cũng có sức.
Sân nhỏ không lớn, có ba gian phòng xây theo hướng bắc, Đào Phong Niên ở chính phòng phía bắc, phòng nhỏ phía đông là nhà bếp, trong phòng nhỏ phía tây thì để nông cụ lặt vặt, nhưng có một chiếc giường trống, trong tủ còn có chăn đệm mới.
Giang Nguyệt Bạch đi vào thắp đèn, dọn cuốc xẻng các thứ sang một bên, lại xách chậu gỗ ra giếng nước trong sân múc nước, bận rộn ra vào.
Trăng khuya lạnh lẽo, bận rộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng dọn xong phòng, Giang Nguyệt Bạch lau mồ hôi trên trán thở phào nhẹ nhõm.
Dưới ánh đèn vàng ấm, nông cụ được bày biện gọn gàng trong góc phòng, gạch xanh trên nền nhà quét sạch bóng loáng, bàn gỗ đã cũ nhưng vẫn còn độ sáng, trên giường phủ chăn bông đệm mềm mại, nhìn vào thôi đã thấy dễ chịu.
Giờ phút này, Giang Nguyệt Bạch mới thật sự có cảm giác bản thân đã đến tiên môn, nhưng cái áp lực bị đuổi đi bất cứ lúc nào vẫn không hề giảm bớt.
Giang Nguyệt Bạch bò lên ghế gỗ đặt bên cạnh bàn, quỳ gối lên đó mở chiếc bao quần áo Hồng Đào đưa, bên trong có một ví nhỏ màu xám cỡ bàn tay, miệng túi nàng kéo không ra, sờ vào cũng không có gì bên trong, không biết dùng để làm gì.
Còn có một túi tiền, bên trong có mười viên tinh thạch lớn cỡ hạt đào, vừa đổ ra liền át cả ánh đèn, khiến cả căn phòng ánh lên màu sắc rực rỡ, ánh sáng lung linh.
"Oa, đây là linh thạch sao? Ta cứ tưởng viên dạ minh châu Bắc hải trên đầu Lâm phu nhân là thứ đẹp nhất trên đời."
Giang Nguyệt Bạch vội vàng cất kỹ mười viên linh thạch, đây đều là của nàng, ngàn vạn lần không thể để người khác cướp đi.
Không biết mười khối linh thạch này có thể mua được thứ gì, có thể mua được kiếm có thể bay trên trời không nhỉ, đó là thứ nàng mong muốn nhất.
Sau một hồi mơ mộng, Giang Nguyệt Bạch cầm một tấm lệnh bài bằng sắt đen, một mặt khắc hai chữ "Tạp dịch", mặt còn lại có chữ ngày, chữ thứ hai nàng không biết, nhưng hẳn là chữ Diễn của Thiên Diễn tông.
Bên cạnh lệnh bài còn có một bản đồ giấy vàng giống sách, một quyển sách nhỏ màu xanh lam, có ba chữ «Dẫn Khí Quyết».
Cuối cùng là một lọ thuốc, một hộp cao, và một bộ đồ vải xám cùng giày vải.
Trong lọ thuốc có sáu viên đan dược màu nâu, hẳn là dẫn khí đan mà Hồng Đào nói, còn cao thuốc thì là…
"Cao kim sang?"
Giang Nguyệt Bạch nhìn vết thương khắp người mình, khẽ cười, vội vàng múc nước lau toàn thân, cẩn thận bôi cao lên miệng vết thương.
Thay bộ quần áo xám trong bao, rộng thùng thình như đồ diễn, Giang Nguyệt Bạch còn đang nghĩ xem cắt may sao cho vừa vặn thì bộ quần áo xám đã tự co lại, cuối cùng hoàn toàn vừa vặn với chiều cao và vóc dáng nàng, cả đôi giày dưới chân cũng vậy.
"Thật thần kỳ, vậy bộ đồ này cũng sẽ lớn lên theo ta sao?"
Mọi thứ ở tiên môn đều khiến Giang Nguyệt Bạch kinh ngạc và hưng phấn, tràn ngập cảm giác mới lạ vô tận, đồng thời dấy lên trong lòng nàng sự tò mò.
"Ngày mai lão đầu mà đuổi ta đi, ta sẽ khóc lóc ầm ĩ, ăn vạ đầy đất cũng không đi."
Để mái tóc còn ướt, Giang Nguyệt Bạch trải bản đồ ra, phát hiện tấm bản đồ này quá lớn, nàng đã phủ kín cả giường mà vẫn còn một nửa chưa mở hết.
Mực tàu đơn sắc, sinh động như thật, núi non trùng điệp, mây mù mờ mịt.
Toàn bộ Cửu Trọng sơn mạch, ba mươi sáu phong, tám mươi mốt cốc đều hiện ra rõ nét trước mắt nàng.
Xem những dòng chữ nhỏ ghi chú bên cạnh, Giang Nguyệt Bạch lúng ta lúng túng đọc mấy lần mới hiểu ý nghĩa bên trong, vội vàng dùng dao găm nhỏ mang theo cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên bản đồ.
Máu được bản đồ hút vào, ngay lập tức ở góc dưới cùng bản đồ xuất hiện một chấm nhỏ màu đỏ, đánh dấu vị trí chỗ ở hiện tại của nàng.
"Hoa Khê cốc trên bản đồ này nhỏ bằng nắm tay thôi sao? Nhưng bên ngoài rõ ràng còn lớn hơn cả thôn Giang gia nhà mình."
Sau khi so sánh tỉ lệ kích thước, Giang Nguyệt Bạch mới rõ ràng cảm nhận được toàn bộ Thiên Diễn tông rốt cuộc rộng lớn bao la đến nhường nào, e rằng nàng cả đời cũng không đi hết nơi này.
Giang Nguyệt Bạch trong lòng cực kỳ chấn động, gấp bản đồ lại quyết định mau chóng tu luyện.
Cuối cùng rồi cũng có một ngày, nàng nhất định sẽ có thể vút bay lên chín vạn dặm, ngự kiếm cưỡi gió giữa trời đất.
Ngồi trên giường, Giang Nguyệt Bạch đưa quyển « Dẫn Khí Quyết » ra trước ánh đèn, trang đầu là hình kinh mạch nhân thể, nàng cũng từng thấy ở y quán Vĩnh Yên thành, có rất nhiều tên huyệt vị và kinh mạch nàng không thể nào nhận biết hết, đành lật qua xem tiếp.
May mắn là phần sau viết, dẫn khí vào thể không cần vận khí hành công, chỉ cần dựa theo đồ án tĩnh tọa, cảm nhận linh khí, thu nạp linh khí, tụ đầy linh căn là có thể bước vào luyện khí tầng một, chính thức nhập đạo.
[ngồi xếp bằng bình tâm, thả lỏng tự nhiên, răng môi khép hờ, hô hấp đều chậm] [tụ lại thần quang, đạt tới thiên tâm, đưa vào ni hoàn, liên tục như tồn]
Ngồi xếp bằng hướng lên trời nửa canh giờ, Giang Nguyệt Bạch chẳng cảm thấy gì, tay chân khó chịu, mơ màng muốn ngủ.
Có phải vì căn cơ thấp, cho nên mới không cảm nhận được gì không?
"Không được không được, tư chất kém thì càng phải cố gắng, người khác ngủ thì mình tu luyện, như vậy mới có thể theo kịp bọn họ, đúng, dẫn khí đan."
Giang Nguyệt Bạch đổ ra một viên dẫn khí đan từ trong lọ, một hơi nuốt vào.
Ực!
Một luồng khí lạnh lẽo theo bụng bay thẳng lên đỉnh đầu, Giang Nguyệt Bạch bỗng rùng mình.
Nàng nhắm hai mắt, lặng lẽ chú ý bóng tối hư vô, dưới sự kích thích của luồng khí lạnh đó, nàng từ từ thấy được những luồng huỳnh quang năm màu yếu ớt mà rực rỡ.
Trông giống như những con đom đóm đang bay múa, chỉ có năm sáu luồng, nhẹ nhàng lơ lửng quanh nàng.
Đây là linh khí sao?
Giang Nguyệt Bạch kích động, hô hấp loạn nhịp, các luồng quang lập tức như bị dọa sợ chạy mất.
Dẫn khí thật khó!
Giang Nguyệt Bạch than thầm trong lòng, một lần nữa ổn định tinh thần, hít một hơi thở nhẹ nhàng tạo ra những gợn sóng yếu ớt trong không khí, nhấp nhô lên xuống, thúc đẩy quầng sáng.
Đêm dài dằng dặc, ánh sao dần ảm đạm.
Giang Nguyệt Bạch sớm đã quên dòng chảy thời gian, chuyên chú nhìn chằm chằm vào quầng sáng màu xanh lục đang ở rất gần nàng.
Lại đây, mau tới đây!
Mắt thấy chỉ còn một khoảng cách cuối cùng, quầng sáng xanh lục vẫn không chịu đến gần, do dự không quyết, khiến Giang Nguyệt Bạch sốt ruột như lửa đốt.
Căn cơ thấp, ngay cả linh khí cũng chê nàng sao?
Nhịp thở vừa loạn, quầng sáng lại định chạy trốn, Giang Nguyệt Bạch trong lòng quyết định, xông tới đụng đầu vào, đưa quầng sáng vào trán.
Lúc này, ánh vàng lướt qua mắt, tựa như tiên nữ điểm trán.
[Giao diện số liệu tu tiên đã mở ra, giao diện này chỉ có công năng hiển thị số liệu, xin đừng thử nạp tiền chờ động tác vô nghĩa] [Linh căn trời định, tu hành tại mình, cần cù mới có thể đổi mệnh] [Tên họ] Giang Nguyệt Bạch [Linh căn] Ngũ hành linh căn (kim 4, mộc 5, thủy 4, hỏa 4, thổ 4) [Cảnh giới] không [Công pháp] Dẫn khí quyết (1/21) [Pháp thuật] không [Võ kỹ] không Giang Nguyệt Bạch ngơ ngác nhìn giao diện hiện ra trong đầu mình, đây chẳng lẽ chính là sự đền bù mà vị nữ tiên kia cho nàng?
Mặc dù ký hiệu sau Dẫn khí quyết rất kỳ quái, nhưng Giang Nguyệt Bạch không hiểu, chỉ biết nó là biểu thị cho một con số.
Nàng hấp thu một đoàn ánh sáng liền có 1 điểm, vậy nếu hấp thu 21 đoàn ánh sáng, có phải có thể tiến vào luyện khí tầng một không?
Giang Nguyệt Bạch vừa mới còn đang đau lưng lập tức tỉnh táo hẳn, vốn dĩ không biết tu luyện đến khi nào, trong lòng tràn đầy mờ mịt, hiện tại có mục tiêu rõ ràng, nhiệt tình dâng trào!
[Ngươi chuyên tâm dẫn khí, nhưng tư chất quá kém, hiệu suất dẫn khí thấp, may mà ngươi cắn răng cố gắng không buông tha, độ thuần thục Dẫn khí +1] Oa, đồ vật cấp tiên nhân thật thú vị, tiếp tục!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận