Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 208: Đấu cổ (length: 9237)

Trong đầu Vân Thường trong nháy mắt đã nghĩ đến rất nhiều điều.
Ở vu tộc, đàn ông giả làm phụ nữ là tội chết, phụ nữ giả làm đàn ông thì không sao, nếu gây ra tranh chấp cũng sẽ bị phạt, nên lúc này tuyệt đối không thể để lộ chuyện Giang Nguyệt Bạch là phụ nữ.
Nhưng mà, đấu cổ...
Giang Nguyệt Bạch giật giật tay áo Vân Thường, ghé vào tai nàng nói, “Đừng sợ, nếu ngươi thua ta vẫn có thể tự mình tranh một lần.”
Ở vu tộc, nếu người đàn ông bị để ý không muốn đi theo, có thể đánh bại người phụ nữ đó, giành lại tự do.
Rốt cuộc, dù là ở vu tộc nơi quy củ nghiêm ngặt này, thực lực vẫn là trên hết.
Vân Thường nghe xong những lời này, không những không được an ủi mà ngược lại bị khơi dậy lòng hiếu thắng.
"Ta mới sẽ không thua đâu!"
Giang Nguyệt Bạch híp mắt cười, "Được, hôm nay ngươi là nhân vật chính, ta ở bên cạnh cổ vũ trợ uy cho ngươi."
"Em gái, nam nhân này của ngươi cũng khá quan tâm đấy, nhưng ta quyết không thể thua." Ngân Hoàn khiêu khích nói.
Vân Thường bị kích thích tinh thần chiến đấu, kéo Giang Nguyệt Bạch ra sau bảo vệ, hùng hổ nói, “Vậy thì cô cứ đến mà đoạt.”
Hai người mắt đối mắt tóe lửa, Ngân Hoàn cười nói: "Ta cũng không ăn hiếp cô, tu vi cô thấp hơn ta, lại không biết cổ thuật, ta sẽ chỉ dùng một loại cổ, không cần biết thủ đoạn gì, cô chỉ cần đánh bại được cổ của ta, thì đàn ông, con mồi đều về cô, ta sẽ phụng cô làm khách quý ở trại của Ngân Hoàn ta! Đàn ông của ta cô muốn chọn ai cũng được.”
Vu tộc tôn trọng kẻ mạnh, đặc biệt là phụ nữ mạnh mẽ.
Vân Thường nghe xong mặt đỏ bừng, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói, "Không cần, ta có một nửa dòng máu vu tộc, ta sẽ đấu cổ với cô, để cô khỏi nói là ta thắng mà không oai phong."
"Hả?"
Ngân Hoàn và Giang Nguyệt Bạch đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Vân Thường bằng con mắt khác.
Vân Thường không giải thích, làm dáng chuẩn bị ra tay.
Ngân Hoàn gọi Hòa Tạp dắt con sói xám của nàng đi, chiếc roi hóa thành con trùng nhỏ chui vào lòng bàn tay, "Ta vẫn chỉ dùng một loại cổ, coi như hoan nghênh cô trở lại quê hương.”
Nói xong, Ngân Hoàn vung tay lên, một vòng sáng bạc từ cổ tay nàng thoát ra, một phân thành hai, hai chia thành bốn, bốn thành tám, chỉ trong nháy mắt, đầy trời toàn là Ngân Hoàn, như sứa biển lơ lửng giữa không trung.
Nhìn như vô hại, kỳ thực ẩn chứa nguy hiểm chết người.
Mông Lỗ khập khiễng bước lên trước, đứng cạnh Hòa Tạp, hai người ghen tị nhìn Giang Nguyệt Bạch.
Giang Nguyệt Bạch hếch cằm, vén tóc mái lộ ra khuôn mặt “tuấn tú”, nhướng mày với hai người.
“Đồ tiểu bạch kiểm trung nguyên đáng ghét!” Mông Lỗ tức giận mắng, lần đầu hy vọng Ngân Hoàn thua.
Hòa Tạp cũng lo lắng, Giang Nguyệt Bạch làm hắn cảm thấy mối nguy hiểm lớn, cũng không muốn nàng trở thành người đàn ông của Ngân Hoàn.
Nhưng Ngân Hoàn vừa ra tay đã là “Hoàn xà cổ” mà nàng nuôi dưỡng từ nhỏ, đây là cổ xà nằm trong top 10 những loại cổ mạnh nhất.
Vòng sáng bạc càng lúc càng nhiều, Vân Thường bảo vệ Giang Nguyệt Bạch lùi lại, từ tay áo bay ra một loạt lá xanh dài, sắc bén như dao.
Ngân Hoàn khoanh tay lại, "Đao diệp cổ, cô đúng là không làm nhục nửa dòng máu vu tộc trong người."
Tê tê!
Tiếng rắn rít như thủy triều vang lên, những vòng sáng bạc đột nhiên xòe ra biến thành những con rắn độc treo lơ lửng trên không, thân rắn uốn lượn, lao ra như điện, cắn nát hết tất cả lá đao trong miệng.
Số còn lại đao lá chém lên người rắn cổ phun ra tia lửa, rồi vỡ tan trong tiếng vang giòn, không thể nào chặt đứt được rắn độc.
Vân Thường tấn công phá vỡ thế cân bằng, tất cả vòng sáng bạc xao động, đàn rắn loạn xạ, như tên bắn tới, không ngừng tấn công Vân Thường.
Giang Nguyệt Bạch lo lắng nắm chặt tay, Vân Thường lắc đầu cố gắng thúc giục con bướm niết bàn đuôi phượng trên đầu, nhưng con bướm không hề động tĩnh.
Đàn rắn xông đến trước mặt, Vân Thường nhíu mày, cả người đột nhiên biến thành một đàn ong tản ra.
Ngân Hoàn tán thưởng gật đầu, "Huyễn thân ong cổ, không tệ!"
Đàn ong tụ lại thành hình Vân Thường ở chỗ rắn độc thưa thớt, trên người nàng lóe lên hư ảnh bọ ngựa hoa lan, vung lưỡi hái hai tay liên tục chém giết rắn độc.
Đao diệp cổ vừa nãy không làm gì được rắn độc thì giờ bị chặt đứt dễ dàng dưới hư ảnh lưỡi hái của Vân Thường, rơi đầy đất.
Có rắn độc từ bên cạnh lao đến, hư ảnh bọ ngựa trên người Vân Thường tràn ra như cánh hoa lan, cản lại hết lũ rắn độc.
"Liêm đao lang cổ, em gái, ta thật là xem thường cô." Ngân Hoàn thả hai tay xuống, ánh mắt bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Giang Nguyệt Bạch ở bên cạnh xem vô cùng kích động, Vân Thường mấy năm nay thật sự đã trưởng thành không ít, khi chiến đấu thì nghiêm túc chuyên chú, dũng cảm và trầm ổn như một người khác.
Hơn nữa lần này ra ngoài, nàng cũng không mang theo những con linh thú kia ở bên cạnh, mà luôn thu thập linh thú và linh trùng mới, trong lĩnh vực sở trường mà học các phương thức chiến đấu mới.
Đàn rắn đã bị chém xuống hơn nửa, Mông Lỗ và Hòa Tạp lo lắng đến nín thở.
Vân Thường thở hổn hển, Ngân Hoàn nhướng mày, giơ tay nắm hờ.
Xác rắn dưới đất biến thành vòng sáng bạc lần nữa, tụ lại giữa không trung, ánh sáng chói mắt.
Vân Thường lo lắng lùi lại, thấy một con hắc xà to bằng thùng nước, đầy mình vòng sáng bạc vươn người ra, ánh mắt hung tợn, liếm môi nhìn nàng, nước miếng độc nhỏ xuống đất, lập tức ăn mòn cỏ cây không còn.
Vân Thường cắn răng, trong lòng thầm mắng, Linh Lung, ngươi mà không giúp ta, thì hai ta cùng chết!
Cự xà uốn người lao tới, Vân Thường cố gắng đứng vững không động đậy.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, vật trang sức hình bướm trên đầu nàng bay lên, kéo theo ngọn lửa đỏ đen dài như đuôi, quấn lên người cự xà như tia chớp.
Oanh!
Ngọn lửa địa sát mang theo khí tức hừng hực thiêu đốt, cự xà vặn vẹo thân thể kêu gào thảm thiết, trong nháy mắt bị đốt cho thịt nát xương tan.
Ngân Hoàn hoảng sợ mở to mắt, vội thu ngân xà cổ, thấy con rắn nhỏ hấp hối trong tay mà lòng đau xót.
Vân Thường thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, giơ tay cho con bướm đậu lên ngón tay nàng.
"Lần này ta ghi công cho ngươi, đợi ta đột phá trúc cơ trung kỳ, tuổi thọ của ngươi cũng sẽ tăng thêm, ta sẽ cố gắng tu luyện để ngươi sống lâu trăm tuổi."
Bướm vỗ cánh bay về đỉnh đầu Vân Thường, lần nữa biến thành vật trang sức hình bướm.
Ba ba ba!
Giang Nguyệt Bạch vỗ tay kích động, hai mắt sáng ngời nhìn Vân Thường, “Ta biết mà, không nhìn lầm người, người bảo vệ được đàn ông là tuyệt nhất!”
Vân Thường không vui liếc nàng một cái, quay đầu lại thầm cong môi cười.
Cách đó không xa, Mông Lỗ và Hòa Tạp cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bị Ngân Hoàn phát hiện, liếc mắt trừng sang.
Hai người căng da đầu, vội vàng nghiêm mặt, không dám chớp mắt.
Ngân Hoàn cất kỹ cổ của mình, bình tĩnh nhìn Vân Thường một lát, “Có được linh trùng cường đại nhận chủ, lại dùng được, đó cũng là thực lực của cô, chuyện vừa rồi, ta xin lỗi cô."
Ngân Hoàn gật đầu ra hiệu, Vân Thường gật đầu đáp lễ.
“Không đánh không quen biết, trại của Ngân Hoàn ta cũng không xa, em gái đi uống với ta một chén thế nào?”
Vân Thường nhìn Giang Nguyệt Bạch, Giang Nguyệt Bạch quay đầu nhìn trời, hiện tại mình chỉ là một người đàn ông không có địa vị mà thôi, sao dám quyết định thay nàng.
Trong lòng thì kháng cự không muốn đi, nhưng xét về lý trí, Vân Thường vẫn gật đầu.
Ở vu tộc, mời người về trại uống rượu là một nghi thức rất cao, hơn nữa nàng biết Giang Nguyệt Bạch muốn nghe ngóng chuyện về dị nhân, có lẽ ở trại Ngân Hoàn sẽ có thu hoạch.
“Em gái xin mời!”
Ngân Hoàn dẫn Vân Thường đi trước, Giang Nguyệt Bạch cất xác hắc du mãng, cùng những người khác đi bộ phía sau.
Vân Thường thỉnh thoảng quay đầu nhìn Giang Nguyệt Bạch, Ngân Hoàn trêu ghẹo nói: "Đàn ông chẳng qua chỉ là món đồ chơi thôi, em gái đừng quá xem trọng, cẩn thận hắn ỷ được cưng mà sinh kiêu."
"Hơn nữa hắn chỉ có mỗi vẻ ngoài, thân thể thì quá gầy yếu, làm được cái gì, đợi về đến trại của chị, chị sẽ tìm cho em mấy người ngon trai để em vui đùa một chút.”
Trong nháy mắt, mặt Vân Thường đỏ bừng, sợ hãi khoát tay, “Không muốn không muốn, ta không muốn.”
Một đoàn người đi gần nửa ngày trong rừng mưa, cuối cùng nhìn thấy một ngôi trại dựa vào núi ẩn mình trong rặng núi, bên ngoài được xây bằng tường cao làm từ tre lớn, bên trong khói bếp nghi ngút, thoang thoảng tiếng trẻ con nô đùa hát dân ca.
Từ lối nhỏ đi lên đường lớn vào trại, Giang Nguyệt Bạch nhìn thấy thi cốt cắm trên những cây tre hai bên đường, da đầu lập tức căng thẳng.
Thi cốt ở đó đều là dị nhân bị biến dị ở đâu đó!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận