Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 452: Hỗn độn thôn thiên công (length: 11106)

Hắc Ma sơn mạch từ tây bắc kéo dài vạn dặm đến đông nam, như một tấm bình phong, đứng lặng tại bờ biển Đông Bắc của Thanh Long giới.
Nơi đây ma khí tràn ngập, hoang vu lạnh lẽo, đại địa một màu đen thẫm không có một ngọn cỏ, không có ban ngày chỉ có vô tận đêm tối.
Hắc Ma sơn là nơi ở của tộc hắc long, đứng thứ tám trong mười vị thần long, ngoài tộc hắc long, nơi đây còn có minh thi long, cốt long, huyết long, độc long cùng một vài loài hung thú kỳ dị mang chút huyết mạch long tộc.
Giang Nguyệt Bạch và Lục Nam Chi sau khi rời khỏi Trung Nguyên thành, ẩn nấp tung tích, lượn quanh bên ngoài thành vài vòng, xác định không có ai theo dõi mới chạy tới hạp Long Cốt ở biên giới tây bắc Hắc Ma sơn.
Hạp Long Cốt được hình thành từ một đoạn xương sườn rồng khổng lồ, kẹp giữa hai ngọn núi, chống đỡ mở ra một hẻm núi, có thể từ bên trong đi qua, tiến vào sâu bên trong Hắc Ma sơn.
Lúc này, hai con hung thú mình sài đầu rồng, đang đánh nhau ở cửa vào hạp Long Cốt, ma khí bốc lên, làm bụi mù bay đầy trời, thanh thế rất lớn.
Giang Nguyệt Bạch và Lục Nam Chi trốn ở trên một mỏm núi bên sườn, dùng trận pháp bảo vệ, có thể thấy toàn cảnh cửa vào hạp Long Cốt.
"Hai con kia nhìn giống như là nhai tí được ghi trong sách, con thứ hai trong chín con rồng, trời sinh hung tàn hiếu chiến, cực kỳ thù dai, một khi bị chọc giận thì quyết không bỏ qua. Người xưa có câu 'muốn sống gặp phải không muốn sống thì tuyệt đối không thắng nổi', nhai tí chính là loại hung thú không màng sống chết, chỉ muốn xả giận."
Giang Nguyệt Bạch nhỏ giọng nói với Lục Nam Chi, cách thời gian ước định còn nửa ngày, các nàng muốn ẩn nấp ở đây trước quan sát tình hình, lát nữa sẽ đi xuống.
Lúc này, một đạo độn quang khí thế hung hăng từ hướng Trung Nguyên thành lao nhanh đến, Giang Nguyệt Bạch và Lục Nam Chi dốc hết tinh thần đề phòng, giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Đến trước mặt, hai người thấy một tu sĩ mặc áo bào đen, ma khí trên người cuồn cuộn như khói, rơi xuống cửa vào hạp Long Cốt, vung tay lên, khói đen từ tay áo hắn trào ra nuốt chửng hai con nhai tí.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong làn khói đen, nghe rợn cả tóc gáy.
Chỉ trong vòng ba năm hơi thở ngắn ngủi, khói đen tan đi, trên mặt đất chỉ còn lại xương trắng.
Tu sĩ áo bào đen lại hóa thành khói đen cuồn cuộn, lao vào hạp Long Cốt rồi biến mất.
"Xem bộ dạng thì giống như ma tu nguyên anh sơ kỳ, chẳng lẽ cũng là đi… Ái!"
Lục Nam Chi chưa kịp nói hết câu đã bị Giang Nguyệt Bạch ấn vào sau gáy che miệng lại, không thể phát ra âm thanh.
Giang Nguyệt Bạch mở to đôi mắt long lanh, thành khẩn nói, "Bất kể ngươi đang nghĩ gì, đừng nói, một chữ cũng không được nói."
Lục Nam Chi bỗng nhớ đến chuyện lần trước gặp phải các đại năng Luyện Hư giao đấu ở trong Vân Phá Trùng, trong mắt tràn ra ý cười nhạt, gật đầu.
Giang Nguyệt Bạch lúc này mới buông tay, âm thầm nhìn lên trời, chắp tay trước ngực lẩm bẩm, "Thiên đạo đại nhân, chúng ta chỉ là tùy tiện ra ngoài dạo chơi một chút thôi, ngài không cần để ý đặc biệt đâu, cứ coi như bình thường thôi, bình thường một chút là được rồi."
Lục Nam Chi bật cười, chuyển chủ đề nói, "Lần trước ta đến Trung Nguyên thành, nghe nói Hắc Ma sơn trước đây gọi Chương Vĩ sơn, là một trong những dãy núi cổ xưa nhất của Thanh Long giới. Còn có người nói khi Thanh Long giới vừa mới hình thành từ hỗn độn, cũng không gọi Thanh Long giới mà là Chúc Long giới."
"Mãi đến khi thời đại Thái Cổ kết thúc, bước vào Thượng Cổ, Thanh Long xuất thế, các đại tinh minh thành lập, giới này mới trở thành đứng đầu trong bốn mươi tám giới vực phía đông, được gọi là Thanh Long giới."
Giang Nguyệt Bạch suy tư nói, "Nghe ý tứ này, chẳng lẽ Thanh Long giới trước đây là địa bàn của Chúc Long?"
Lục Nam Chi nói, "Mấy ông lão ở Trung Nguyên thành đều bảo rằng, Hắc Ma sơn sở dĩ không có ban ngày là vì Chúc Long đang ngủ say ở đây, chưa có ngày nào mở mắt."
Giang Nguyệt Bạch nhớ lại những gì đã đọc về Chúc Long trong các cuốn sách của Long cung, mở mắt là ban ngày, nhắm mắt là đêm, địa vị gần với Tổ Long, cao hơn Ứng Long.
"Nếu thật có Chúc Long thì các đại thừa tiên quân của Thanh Long giới đã sớm bắt nó ra rồi, chắc hẳn đến cả những con long và thú có chút huyết mạch Chúc Long cũng sẽ bị bắt sạch, không sót một con."
Lục Nam Chi gật đầu đồng ý, long ở giới này là biểu tượng của địa vị, Hắc Long ở Hắc Ma sơn đứng thứ tám trong thập đại thần long, còn bị săn bắt đến mức không còn mấy con, huống chi là Chúc Long?
Hai người không nói chuyện nữa, Lục Nam Chi lấy quyển « Huyết Hà Kiếm Điển » vừa mua ra xem, Giang Nguyệt Bạch cũng lấy quyển ma công cấp thấp mà trước đây người kia đã đưa cho nàng.
Công pháp này có tên là « Hỗn Độn Thôn Thiên Công », giống với quyển « Thôn Thiên Công » mà nàng đã lấy được ở Bắc Hải thuộc Địa Linh giới, đều là công pháp ma đạo, nội dung tổng cương cũng giống nhau như đúc.
Sau khi Giang Nguyệt Bạch xem qua một lượt thì cảm thấy « Thôn Thiên Công » giống như đồ lậu, « Hỗn Độn Thôn Thiên Công » này mới là bản chính.
Đều đi theo con đường thôn phệ thiên địa, « Thôn Thiên Công » xử lý dị chủng khí tức bằng cách "xoáy" tống ra ngoài cơ thể, nhưng rất dễ tống không sạch sẽ, gây hại cho bản thân.
Còn « Hỗn Độn Thôn Thiên Công » thì giống như ma quỷ, cưỡng ép dung hợp hấp thu, ý là làm cho những khí tức đó quay về hỗn độn, nhưng cần có một tia hỗn độn chi khí làm ngòi mới làm được.
Mặc dù Địa Linh giới có nơi hỗn độn, nhưng lại không có hỗn độn chi khí, đồ này có lẽ chỉ có khi vừa mới hỗn độn sơ khai mới có giữa trời đất.
Phía sau công pháp còn có phương pháp "lùi một bước", là chuyển hóa những khí tức đó thành thái âm ma khí.
"Thái âm ma khí? Cái này với thái âm phong trong thái âm phiến có quan hệ gì không?"
Giang Nguyệt Bạch nghi hoặc, dạo gần đây nàng lại chất chứa thêm cả rổ vấn đề, nàng biết rằng muốn dựa vào tự mình học hỏi thì e là lâu, hay là nên tìm một đại năng để thỉnh giáo một chút, tiết kiệm thời gian.
Trong công pháp nói, thái âm ma khí so với ma khí thông thường càng bạo ngược mạnh mẽ hơn, chí âm chí hàn, nếu không có thể phách cường hoành thì căn bản không thể khống chế và cùng tồn tại với thái âm ma khí, cho nên luyện công này cần phối hợp một bộ ma công đoán thể cấp cao hơn.
Hơn nữa mỗi lần thôn phệ đủ số lượng xong, đều cần bế quan tiêu hóa như rắn lột xác, trong khoảng thời gian đó không được nhúc nhích không được làm phiền, bản thân cũng trở nên yếu ớt.
Công pháp mạnh mẽ thì đều có tệ nạn, đa phần khuyết điểm đều có thể diễn tả bằng lời lẽ đơn giản thông tục là luyện xong thì tính khí trở nên nóng nảy, nếu không tùy ý phát tiết thì sẽ sinh ra chuyện lớn.
Nghĩ như vậy thì Giang Nguyệt Bạch liền hiểu tại sao các ma tu lại tiện tay giết người, bởi vì so với tu sĩ thông thường ôn hòa, điềm tĩnh và nhẫn nại, thì ma tu là từ bên trong ra bên ngoài, từng lỗ chân lông mỗi lần hô hấp đều bực bội.
Giang Nguyệt Bạch không nhịn được mà nhìn sang Lục Nam Chi, nàng ta có vẻ được đấy, trừ khi đấu pháp thì dễ đánh càng hăng, còn bình thường thì tính tình vẫn điềm tĩnh như nước.
Giang Nguyệt Bạch thu « Hỗn Độn Thôn Thiên Công » lại rồi chống cằm suy nghĩ.
Công pháp này có thể cướp đoạt thiên địa, thậm chí cả người và yêu thú khác, chú trọng vào việc dung hợp, vậy nàng có thể dung hợp yêu khí và linh khí của bản thân không?
Hoặc là dùng phương pháp trong đó để dung hợp các pháp thuật ngũ hành? Dạo gần đây nàng đang đau đầu vì chuyện này.
Nàng không nhất định phải tu ma công, mà có thể tham khảo phương pháp trong đó.
Chờ xong chuyến này về sẽ thử xem!
Khoảng nửa ngày sau, người mang mặt nạ khoác áo choàng xuất hiện ở cửa vào hạp Long Cốt, chính là người đã hẹn với Giang Nguyệt Bạch.
Quấn quá chặt, Giang Nguyệt Bạch căn bản không phân biệt được là nam hay nữ, nhưng luôn có một trực giác rằng đó là một nữ nhân.
Nhất là sau khi xem xong « Hỗn Độn Thôn Thiên Công », trong đó có đề cập rằng công pháp này tu đến cuối cùng, sẽ ma diệt dương cương chi khí của bản thân, khiến người trở nên chí âm chí tà, tức là có khả năng biến nam thành nữ.
Giang Nguyệt Bạch không vội, lại đợi thêm một canh giờ nữa, muốn xem người đó có mai phục hay có ai hỗ trợ giấu mặt gì không.
Cuối cùng phát hiện người nọ trước sau vẫn chỉ có một mình, không có gì bất thường, lúc này nàng mới để Lục Nam Chi trốn ở chỗ tối, còn mình thì xuống tiếp chuyện với người kia.
"Bạn của ngươi đâu?" Người kia hỏi thẳng.
Giang Nguyệt Bạch cũng mang mặt nạ đen, dưới mặt nạ còn thêm một tầng ảo ảnh nguyệt nha, "Nàng ở gần đây thôi, ngươi không cần để ý, đúng rồi, ngươi cũng nên cho ta biết danh xưng chứ, nếu không ta không biết gọi ngươi như thế nào."
Lúc này Giang Nguyệt Bạch và đối phương đều không biết tên họ, giới tính, hình dáng, thậm chí tu vi của nhau, cả hai đều che giấu năng lực của mình rất giỏi.
"Tinh Sầu."
"Trầm Chu."
Sau khi xưng đạo hiệu, Tinh Sầu dẫn đường, xuyên qua hạp Long Cốt tiến vào sâu bên trong Hắc Ma sơn.
Trên đường đi gặp rất nhiều hung thú và ma thú mang đặc trưng long tộc, còn long thì không thấy một con.
Tinh Sầu thấy Giang Nguyệt Bạch nhìn đông nhìn tây, liền nói, "Ngươi tốt nhất là cầu nguyện đừng gặp phải long, long trong Hắc Ma sơn đều từ nguyên anh kỳ trở lên, thường xuyên phối hợp nhau tấn công tu sĩ, nếu thật đụng phải thì trốn thoát được cũng xem như ngươi may mắn."
Giang Nguyệt Bạch phát hiện Tinh Sầu cực kỳ quen thuộc địa hình Hắc Ma sơn, lần nào cũng né vừa vặn những nơi có hung thú lui tới, kể cả khi không may đụng phải hung thú cản đường, nàng cũng có thể tìm ra con đường ngắn nhất để vòng qua.
Vừa tránh giao chiến, lại tránh sớm bại lộ năng lực của mình.
Rẽ trái lượn phải đi nhanh một ngày, Tinh Sầu dẫn Giang Nguyệt Bạch đi tới một ngọn núi đá lởm chởm quái dị.
Cả ngọn núi như bị búa lớn bổ ra, vỡ thành hai mảnh, vết nứt hình thù dữ tợn như cây, kéo dài thành một đường, khiến mặt đất biến thành khe sâu.
"Di tích nằm ở mặt sau ngọn núi này, đã bị vét sạch đến nỗi không còn gì, chỗ ta nói là phải đi xuống theo khe nứt, bên dưới ma khí rất đậm, còn có độc long và cốt long qua lại, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Tinh Sầu nhìn Giang Nguyệt Bạch, Giang Nguyệt Bạch biết nàng đang thử xem mình là đạo tu hay ma tu.
Đạo tu e ngại ma khí, ma tu thì không sợ.
Giang Nguyệt Bạch dùng giọng điệu không quan tâm nói, "Dẫn đường."
Tinh Sầu gật đầu, từ chỗ khe hở rộng ba trượng trước mặt nhảy thẳng xuống, thoáng chốc biến mất trong ma khí đen đặc như mực.
Giang Nguyệt Bạch tăng cường cương khí hộ thân lên năm tầng, cũng nhảy xuống theo.
- Ngày mai gặp!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận