Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 334: Phù Phong sơn chủ (length: 10419)

Sau một đêm lại chỉnh lý luyện hóa, Giang Nguyệt Bạch đem linh khí có thể phân loại theo bốn mùa trong đài sen động thiên đều dung nhập vào bốn mùa, còn một ít nàng tạm thời không thể lý giải thấu đáo, không thể đưa về bốn mùa thì vẫn phân bố ở các đài sen khác.
Bốn mùa, cũng nằm trong ngũ hành.
Xuân thuộc mộc, hạ thuộc hỏa, thu thuộc kim, đông thuộc thủy, nhân thổ sinh vạn vật, rồi từ đó chảy trôi trong bốn mùa, kết hợp ngũ hành.
Trong năm linh căn của sư phụ, thổ linh căn cắm rễ hơi cao, còn bốn đạo linh căn khác thì rất cân bằng.
Ngũ hành là đại đạo, bốn mùa phân thuộc bên dưới ngũ hành, trong đó lại ẩn chứa những đại đạo như ngày đêm thay đổi, thời gian luân hồi, rất bác đại tinh thâm.
Sư phụ còn đưa nàng một ngọc giản, trong đó ghi lại thể ngộ đạo bốn mùa luân hồi của hắn trong những năm qua, giúp nàng có thể dần dần thấu hiểu thêm về bốn mùa.
Lúc này, Giang Nguyệt Bạch đứng ở trung tâm đại địa trong đài sen động thiên, thổ địa ban đầu mười mẫu vuông đã mở rộng thành khoảng năm mươi mẫu.
Phía đông thuộc mộc đại diện cho mùa xuân, có một khu rừng nhỏ, trong rừng muôn hồng nghìn tía, cỏ cây tươi tốt.
Phía nam thuộc hỏa đại diện cho mùa hạ, thổ địa ánh lên màu đỏ, nóng hầm hập, dưới mặt đất ẩn chứa dung nham rực lửa.
Phía tây thuộc kim đại diện cho mùa thu, có một gò núi kim thạch, là phế phẩm do nàng luyện khí hai năm qua, sau khi ném vào đài sen phân giải hấp thụ thì tạo thành.
Phương bắc thuộc thủy đại diện cho mùa đông, có một hồ nước, trong hồ có một ao hoa sen, băng giáp trùng vương đang ngủ trong một nụ hoa sắp nở, quá trình tiến giai kéo dài hơn hai năm, xem ra cũng sắp thành công.
Đại địa trung tâm đại diện cho thổ, những năm qua hễ gặp được chút thổ nhưỡng có linh khí, nàng đều nắm ném vào.
Giang Nguyệt Bạch ngồi xuống xem xét, thổ linh khí này thượng thừa, không biết có thể trồng trọt được không.
"Đạo bốn mùa của sư phụ lấy thổ làm trung tâm, quay đầu mang hai tòa núi ném vào, trước làm mạnh lên chút đã."
Ba mươi sáu ngọn núi ở Thiên Diễn tông linh khí dồi dào, nàng thèm nhỏ dãi đã lâu, đáng tiếc không có cái gan trộm một ngọn.
"Ngoài núi ra, địa mạch linh khí chắc chắn cũng được, khi thổ địa đã đủ, bốn mùa ở trong này sẽ không phân biệt rõ rệt ở bề mặt nữa, có thể vận hành theo luật ngũ hành luân chuyển, đến lúc đó chắc chắn có thể trồng trọt!"
Giang Nguyệt Bạch rất muốn thử, dự định trên đường đến yêu tộc sẽ nghĩ cách xuống các Linh sơn hoang dã lấy địa mạch linh khí.
Kim ô vừa nhô lên, ánh sáng đầu tiên của thiên địa thoát khỏi bóng tối, Giang Nguyệt Bạch vội tế đài sen ra, xông lên chỗ cao nhất của Thiên Khốc phong.
Đài sen lơ lửng trên đầu nàng, hấp thụ linh khí của kim ô.
Đây là thái thượng trưởng lão dạy nàng, trong đài sen động thiên không có nhật nguyệt, nếu không có Hi Hòa thần hỏa và nguyệt hoa lưu thương thì mỗi ngày chỉ có thể chậm rãi hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa khi kim ô vừa mọc và trăng lên giữa trời.
Hi Hòa thần hỏa ở địa linh giới gần như không thể tìm được, nguyệt hoa lưu thương nghe nói cứ sáu mươi năm sẽ sinh ra một lần từ mặt trăng, chỉ có điều mỗi lần sinh ra đều có vạn yêu tranh đoạt, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
"Thai nghén một tiểu thế giới đúng là khó thật."
Giang Nguyệt Bạch than một câu, rồi ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, lấy ra cuốn sổ nhỏ, tiếp tục thiết kế cách trùng luyện tám trận bàn.
Trong đó khó nhất là sáu mươi tư căn trận ký, mỗi căn đều cần hoàn mỹ phù hợp với tám trận bàn, nàng đã thiết kế hơn nửa năm, đợi đến khi luyện khí cùng đạt tới thất phẩm luyện khí sư mới bắt đầu.
Có lẽ luyện khí là một con đường vừa kiếm tiền vừa đốt tiền, mấy năm nay nàng luyện tập, nhập không đủ xuất, linh thạch trên người sắp không đủ mua vật liệu, cứ tiếp tục như vậy, e rằng chỉ có thể ghi nợ ở tông môn.
Ầm ầm!
Từ xa truyền đến từng đợt tiếng sấm rền, ẩn chứa sát phạt, Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu nhìn, phía đông mây kiếp dày đặc, lôi đình cuồn cuộn.
Hào quang của kim ô vừa mọc cũng bị mây kiếp hút vào, dung nhập vào đó.
"Xem ra lần độ kiếp này Tạ Cảnh Sơn cũng có thu hoạch ngoài ý muốn, nhưng dựa vào cái gì nửa ngày là bổ xong ta, còn bổ Tạ Cảnh Sơn thì ôn hòa có thứ tự thế, một đêm mà vẫn chưa xong?"
Giận bất bình một hồi, Giang Nguyệt Bạch tiếp tục vùi đầu vào quy hoạch trận pháp luyện khí.
* Tạ Cảnh Sơn độ lôi kiếp mất trọn ba ngày, trải qua chín đạo thiên lôi.
Đêm hắn độ kiếp thành công, chó đen họa đấu không nuốt trăng, vạn đạo kiếm mang xé tan màn đêm, ánh sáng kim ô chiếu rọi đại địa, cuối cùng vạn kiếm quy nhất, kiếm reo kinh lôi.
Thiên tượng này chấn kinh trên dưới Thiên Diễn tông, tin đồn Tạ Cảnh Sơn kiếm tiên chuyển thế lại một lần nữa bùng nổ.
Ngay cả Quang Hàn kiếm quân cũng nói, thiên tượng độ kiếp của Tạ Cảnh Sơn là điều ông cả đời chưa thấy, còn nói hắn vừa kết đan, đã đúc thành kiếm tâm mà chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có, bản mệnh kiếm thậm chí còn sinh ra kiếm linh họa đấu, tiền đồ trên kiếm đạo sau này không thể lường được.
Trước có Giang Nguyệt Bạch, sau có Tạ Cảnh Sơn, danh tiếng của Thiên Diễn tông nhất thời vang dội.
Không ngờ, ở Minh hải Tu La vực lại có thêm Lục Nam Chi, khi kết đan thì vạn quỷ kêu khóc, quần ma cúi đầu.
Toàn bộ Minh hải một đêm biến thành băng nguyên, vùng biển phía đông liền kề thuộc Bạch Thủy vực thì trên trời rơi hắc tuyết, kéo dài suốt ba tháng.
Giang Nguyệt Bạch không biết chuyện ở Minh hải Tu La vực, những ngày này nàng bị người bao vây chặn đánh, mỗi ngày nhận được bái thiếp tới tấp như bông tuyết.
Mới đầu chỉ là trong tông môn, qua vài ngày, bắt đầu nhận được lời mời từ các tông môn lân cận, mời nàng tham gia các hội luận đạo ngày xuân, luận bàn gì đó.
Tông chủ Ôn Từ cũng mời nàng vài lần, hỏi nàng có muốn tham gia mấy cái hội gì gì đó của tông môn khác không.
May mắn Giang Nguyệt Bạch đã chuẩn bị, lúc đi cố ý làm linh khí trong cơ thể hỗn loạn, giả bộ gần đây tu luyện không thuận, cần tĩnh dưỡng.
Với những câu hỏi của tông chủ, nàng cũng không trực tiếp từ chối, chỉ nói sẽ nhanh chóng điều chỉnh linh khí cho ổn.
Kiên trì như vậy một tháng, cuối cùng Tạ Cảnh Sơn cũng xuất quan, đến Thiên Khốc phong tìm Giang Nguyệt Bạch.
Giang Nguyệt Bạch mời hắn vào phòng, thấy sắc mặt hắn còn hơi tái nhợt, kiếm khí quanh người nóng rực như lửa lại sắc bén như gió, chưa hoàn toàn thu lại.
Hắn vừa ngồi xuống, một con chó đen cỡ mèo con liền ló ra từ vai hắn, hai mắt rực lửa, hung dữ nhìn Giang Nguyệt Bạch.
"Đây là kiếm linh họa đấu của ngươi sao?" Giang Nguyệt Bạch hỏi.
Tạ Cảnh Sơn ép tiểu họa đấu quay về, "Ta sợ ngươi không đợi ta mà đã chạy mất."
Giang Nguyệt Bạch rót trà cho Tạ Cảnh Sơn, "Ta cũng đang định đấy, gần đây có quá nhiều người muốn tìm ta, ta làm gì có nhiều thời gian đi xã giao, rốt cuộc ngươi có chuyện gì thì mau nói, nói xong tối nay ta đi ngay."
Tạ Cảnh Sơn hít vào một hơi hỏi, "Ngươi có nghe qua Phù Phong sơn chủ chưa?"
Giang Nguyệt Bạch lắc đầu, "Phù Phong sơn chủ là ai? Ta hình như từng thấy một địa danh là Phù Phong sơn trên bản đồ Dị Nhân quốc, một quốc gia dị nhân vũ tộc."
"Chính là chỗ đó, nếu điều tra của Hồng Nhạn lâu không sai thì Phù Phong sơn chủ chính là Thẩm Hoài Hi." Vẻ mặt Tạ Cảnh Sơn nặng nề.
Tay đang uống trà của Giang Nguyệt Bạch khựng lại, nhìn Tạ Cảnh Sơn một hồi, "Ngươi… không mất trí nhớ?"
"Ta bách độc bất xâm, ngươi quên rồi à?"
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, tiếp tục uống trà.
"Ta muốn nhờ ngươi cùng ta đi Dị Nhân quốc một chuyến, từ năm năm trước, các cửa hàng của Sơn Hải lâu ở Dị Nhân quốc liên tục bị tập kích, hàng hóa bị tổn thất thì không sao, quan trọng là thương vong rất lớn, tình báo Hồng Nhạn lâu thu thập được nói là do Phù Phong sơn chủ cầm đầu dị nhân các nước gây ra, ý của ông nội ta là trực tiếp bỏ tiền thuê người trấn sát Phù Phong sơn chủ, nhưng mà..."
"Trước đây ta không biết Phù Phong sơn chủ là Thẩm Hoài Hi, cũng là do ông nội cố tình giấu ta, lúc trước ta ở tẩy kiếm trì buồn chán, nên lén ra ngoài một chuyến, ở phường thị dưới núi Quy Nguyên kiếm tông tìm Hồng Nhạn lâu để lấy tin tức, sau khi xem xét kỹ lưỡng thì phát hiện một số manh mối."
"Ta nghi ngờ người tập kích Sơn Hải lâu không phải là hắn, hắn biết ta là thiếu chủ Sơn Hải lâu, ta không muốn ông nội giết nhầm… Ta muốn qua đó điều tra rõ ràng, ngươi cũng biết, ta người này đôi khi sẽ hơi lòng dạ đàn bà dễ mềm lòng, nên ta muốn để ngươi đi cùng ta, xem chừng ta."
Giang Nguyệt Bạch đặt chén trà xuống, "Nếu thực sự là hắn thì sao?"
Tạ Cảnh Sơn cau mày, "Ta sẽ đích thân giải quyết chuyện này."
Giang Nguyệt Bạch suy nghĩ một chút nói, "Ngươi không cần củng cố tu vi sao? Còn nhiệm vụ của tông môn khi ngươi trúc cơ kỳ thì tính sao?"
Tạ Cảnh Sơn thản nhiên nói, "Củng cố tu vi thì có ông nội cấp linh đan, nhiệm vụ tông môn có thể dùng linh thạch bù vào, không được thì đưa linh thạch cho người khác làm thay là được, mất thời gian làm gì?"
Giang Nguyệt Bạch: ...
Mất thời gian làm gì?
Vì nghèo chứ sao! !
"Chuyến này ta cũng không đi không đâu, đến đưa tiền!" Giang Nguyệt Bạch nghiến răng nghiến lợi.
"Tiêu xài dọc đường đều ta lo, tiền thôi mà, lo gì!" Tạ Cảnh Sơn nâng chén trà lên.
"Uống cái gì trà, mau thu dọn đồ đạc đi, tối nay đi."
Giang Nguyệt Bạch cướp lấy chén trà trong tay Tạ Cảnh Sơn, đuổi người ra khỏi cửa.
Nửa đêm, Giang Nguyệt Bạch túm Cát Tường từ Đương Quy oa ra, để lại trúc cơ đan cho Khương Tử Anh, để lại tâm đắc tu luyện cho Thạch Tiểu Võ, để lại thư từ biệt cho sư phụ, cùng Niệm Không tiểu hòa thượng và Tạ Cảnh Sơn lặng lẽ rời khỏi Thiên Diễn tông.
Đến cổng núi thì lại gặp Vân Thường và Cát Ngọc Thiền cũng đang chuẩn bị trộm trốn đi du ngoạn.
Bốn người nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng nhau kết bạn đồng hành.
- Hôm nay hai canh đã xong, ngày mai tiếp tục trả nợ nhiều hơn!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận