Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 391: Xuất phát chuẩn bị (length: 11902)

Từ chỗ thần thụ đi ra, lòng Giang Nguyệt Bạch tràn đầy bất đắc dĩ.
Thần thụ tôn trọng đạo tự nhiên, nó có trách nhiệm bảo hộ yêu tộc, nhưng cũng chỉ khi nào sinh tử tồn vong mới vì yêu tộc lưu lại mầm sống mà thôi.
Lúc khác nó sẽ chỉ thuận theo thiên đạo, mặc kệ tự nhiên phát triển, giống như cỏ cây trong rừng rậm, sấm chớp mưa móc đều là ân huệ của trời.
Nếu trời muốn diệt vong yêu tộc, đó cũng là đạo tự nhiên.
Mỗi lần thấy thần thụ, Giang Nguyệt Bạch đều thấy hình ảnh giống thái thượng trưởng lão, có lẽ là vì thần thụ và thái thượng trưởng lão thực sự rất giống nhau.
Nói thường vô vi mà vô bất vi, đạo sinh ra vạn vật, mà không thống trị, đây là lời thái thượng trưởng lão nói.
Giang Nguyệt Bạch bực bội gãi đầu, nói một ngàn, nói một vạn, tóm lại một câu, Thiên Nam Tinh sở dĩ thần thụ không thể can thiệp, nếu vì thế gây ra diệt vong yêu tộc, thần thụ cũng chỉ sẽ thuận theo.
"Cho nên yêu tộc các ngươi nhiều năm như vậy vẫn bộ dạng tồi tàn!"
Giang Nguyệt Bạch lảm nhảm, nếu ở thời kỳ hòa bình, yêu tộc sẽ như thế ngoại đào nguyên, vạn linh tuân theo lẽ tự nhiên mà tu hành.
Nhưng đến thời chiến loạn, yêu tộc không biết có thể đoàn kết một lòng hay không.
Có lẽ, Thiên Nam Tinh cũng không ưa điểm này, mới muốn thay đổi yêu tộc, không tiếc mượn sức quỷ tộc.
Thu ~ Tam túc kim điểu trên vai cất tiếng kêu, Giang Nguyệt Bạch hít vào một hơi nói, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đi cứu hắn, thần thụ cũng không ngăn ta rời khỏi yêu vực."
Trước khi ra khỏi chỗ thần thụ, thần thụ từng dặn Giang Nguyệt Bạch đến Vạn Mộc Sâm tìm lộc linh, lấy yêu thuật tập của yêu tộc thảo mộc.
"Đi Vạn Mộc Sâm xong, ta sẽ rời khỏi yêu tộc, ngươi còn chuyện gì cần làm, thì nhanh chóng làm đi, sáng sớm mai chúng ta gặp nhau ở bờ biển đào nguyên kia."
Giang Nguyệt Bạch thả tam túc kim điểu bay đi, cũng thả hai con chuồn chuồn tiểu yêu ra.
Hai con chuồn chuồn tiểu yêu vẫn quyết định đi theo Giang Nguyệt Bạch, vốn các nàng đã quanh quẩn bên cạnh linh thực, Giang Nguyệt Bạch là một tộc tiên mạnh mẽ, khí tức của nàng có thể cung cấp dưỡng chất để các nàng tiến cấp, tất nhiên là các nàng không nỡ rời đi.
Đưa hai con chuồn chuồn tiểu yêu về đến Vạn Mộc Sâm dừng chân bên bờ hồ, vốn dĩ nơi sơn cốc trăm hoa đua nở nay tiêu điều, còn lại chẳng có mấy tiểu yêu.
Lộc linh trắng trẻo sạch sẽ toàn thân không sức sống quỳ rạp trên mặt đất, cái mũi đối mặt một gốc cỏ non phun khí, xem ngọn cỏ non run rẩy.
Bỗng ngửi thấy mùi hương vân chi thảo, lộc linh rướn nửa thân trên lên, ngửa đầu dùng sức hít mũi, khi nhìn thấy Giang Nguyệt Bạch thì hai mắt sáng ngời.
"Đi cáo biệt bạn bè các ngươi đi."
Giang Nguyệt Bạch thả hai con chuồn chuồn tiểu yêu đi, nhìn lộc linh vui sướng nhảy nhót đến trước mặt mình, xoay quanh cô mà kêu.
"Lộc linh đại nhân, ta phụng mệnh thần thụ, tới tìm ngươi lấy yêu thuật tập của yêu tộc thảo mộc."
Giang Nguyệt Bạch giải quyết công việc, lấy phiến lá thần thụ đưa cho lộc linh, lúc này cô thật sự không có tâm tình mà đùa với nó.
Lộc linh nghe vậy thì u oán vừa tủi thân nhìn Giang Nguyệt Bạch, cuối cùng giận quá thành thẹn, bực tức cắn mất phiến lá thần thụ, phẫn nộ nhai nghiền xong, liền nhổ sang một bên.
Lộc linh ngạo nghễ ưỡn cổ, trên đôi gạc nhánh cây lấp lánh ánh sáng trắng, dần dần nở ra muôn hồng nghìn tía hoa.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa hỗn loạn rơi như mưa, xoáy vòng quanh người Giang Nguyệt Bạch, cuối cùng đều rơi lên đỉnh đầu cô.
Cánh hoa mọc cành xanh, cùng tóc trắng đan xen quấn quanh, giữ mái tóc trắng rối bù lại thành nửa búi sau ót, cành hoa quấn quýt, bên tóc mai mọc lên một đám hoa trắng lá xanh, tôn lên khuôn mặt thiếu nữ phấn má đào, linh khí động lòng người của Giang Nguyệt Bạch.
Trong cánh hoa ẩn chứa yêu thuật thảo mộc, lũ lượt rơi vào thần đan thức hải của Giang Nguyệt Bạch, chờ cô từ từ học tập.
Giang Nguyệt Bạch đang xem gần trăm yêu thuật lớn nhỏ, thì lộc linh đột nhiên dùng sừng hươu húc vào cô một cái.
Giang Nguyệt Bạch lảo đảo lui về sau, lộc linh ngạo nghễ ngẩng đầu, dẫm lên cánh hoa lá xanh quay đầu bỏ đi.
"Ấu trĩ!"
Giang Nguyệt Bạch vuốt cánh hoa trên quần áo, rời khỏi sơn cốc đi sâu vào Vạn Mộc Sâm thăm hỏi đám cỏ cây tiểu yêu đã chung sống nửa năm.
Cô tìm đến thiên thu đằng, nấm phỉ thúy và huyền sương thảo đã rời vườn hoa của lộc linh, ba chúng vẫn sống ở cùng một chỗ, lá so với trước đây còn đầy đặn ánh lên, trông đầy sức sống.
Chúng đã biết Giang Nguyệt Bạch có tư cách trở thành người hầu của thần thụ, lũ lượt chúc mừng cô.
Giang Nguyệt Bạch dùng đan dược và một số cỏ cây tiểu yêu trên người mình, đổi lấy cành lá của mấy vị thụ yêu già trong rừng.
Đan dược của cô đều là loại thượng phẩm đã loại bỏ tạp chất, linh khí đầy đủ, chôn xuống dưới rễ của chúng so với phân tiểu thú trong Vạn Mộc Sâm còn tốt hơn rất nhiều.
Lúc chuẩn bị rời đi, chuồn chuồn tiểu yêu cõng gói hành lý nhỏ trở lại, thậm chí còn dẫn theo hai con bướm tiểu yêu, hai con ong mật tiểu yêu, cùng hai con khỉ núi vốn làm việc lặt vặt trong sơn cốc của lộc linh.
Chúng đều muốn nương nhờ Giang Nguyệt Bạch, Giang Nguyệt Bạch không từ chối ai, đều thu vào động thiên đài sen, để chúng tự tìm chỗ cắm rễ.
Thấy thời gian còn sớm, Giang Nguyệt Bạch lại thu thập thêm một ít cỏ cây chưa có linh trí trong Vạn Mộc Sâm, lần lượt chuyển vào động thiên đài sen.
Vận may còn tốt tìm được một ổ ong bích giáp, bên trong có ong chúa, Giang Nguyệt Bạch trực tiếp mang cả chúng và cây làm tổ cùng nhau trồng vào động thiên đài sen, như vậy thì ong bích giáp có thể sinh ra ong non không ngừng, mở rộng tộc quần.
Nếu không phải lộc linh đột ngột xuất hiện nhìn chằm chằm cô, thì có khi cô còn bắt thêm cả tiểu thú ném vào.
Màn đêm dần buông xuống, Giang Nguyệt Bạch đi trước tới bờ biển bên đào nguyên, nhìn Huyễn Ba hải chờ tam túc kim điểu đến.
Tiểu Lục cũng đang tu dưỡng trong động thiên đài sen, xung quanh không có ai, Giang Nguyệt Bạch tạm thời không dám cả người vào động thiên đài sen, vì đài sen sẽ bị lưu ở bên ngoài.
"Xem ra ta phải nghĩ cách ngụy trang đài sen lại một chút, nếu không khi ta vào trong, đài sen bị người ta bê mất, thì chẳng phải là không xong."
Có thể trước tiên khắc quy tức phù và thần ẩn phù lên trên, sau đó thêm hai ba lớp bảo hiểm.
"Nếu đài sen của ta cũng có linh trí giống bảo tháp của sư phụ thì tốt, nó sẽ tự ẩn thân bảo vệ mình."
Giang Nguyệt Bạch chống cằm nghĩ, cô cũng không biết bảo tháp của sư phụ làm thế nào có được linh trí, đợi cứu Tạ Cảnh Sơn, sẽ về hỏi sư phụ.
"Đúng rồi!" Giang Nguyệt Bạch bật dậy, "Đã năm năm, không biết Sơn Hải Lâu có biết chuyện của Tạ Cảnh Sơn chưa, Tu La Vực nguy hiểm trùng trùng, ta không thể đi một mình, phải thông báo cho Sơn Hải Lâu, còn có Quang Hàn Kiếm Quân, hắn là sư phụ của Tạ Cảnh Sơn, lại là một trong năm kiếm quân Nguyên Anh có chiến lực đứng đầu cả địa linh giới, có hắn thì càng thêm bảo hiểm!"
Giang Nguyệt Bạch lập tức quyết định, rời khỏi yêu tộc sẽ viết thư ngay cho Quang Hàn Kiếm Quân, sau đó đi Sơn Hải Lâu cầu cứu binh.
Phía sau truyền đến tiếng động, Giang Nguyệt Bạch đứng lên nhìn lại, cứ ngỡ là tam túc kim điểu, ai ngờ từ trong rừng đi ra hai người, Thẩm Hoài Hi và chim sẻ.
Thẩm Hoài Hi nhìn thấy Giang Nguyệt Bạch thì rất bất ngờ, mặt mày tươi cười, "Ngươi xuất quan rồi à? Trông tu vi tăng lên nhanh chóng, sắp đến Kim Đan trung kỳ rồi, chúc mừng ngươi."
Chim sẻ cúi đầu hành lễ, im lặng đứng sau lưng Thẩm Hoài Hi.
"Sao ngươi vẫn còn ở yêu tộc?" Giang Nguyệt Bạch hỏi.
Thẩm Hoài Hi đi đến nói thẳng, "Vẫn là chuyện của Dư Tiêu, Dư Tiêu mất rồi, Đồ Sơn Thị giận dữ, thần thụ cũng không hồi âm cho ta, bất đắc dĩ ta đành đầu quân cho Tô thị, giúp chúng chọn một hồ yêu trong tộc, thừa dịp Dư Tiêu vừa chết mà đoạt xá thân thể của Dư Tiêu, để sức mạnh của cự man có cơ hội tiếp diễn."
"Đồ Sơn Thị vốn còn do dự xem có nên tiếp nối huyết mạch của Dư Tiêu nữa không, nhưng Tô thị căn bản không quan tâm huyết mạch hỗn tạp, Tô thị chỉ quan tâm đến sự hùng mạnh của tộc đàn, lần này ta đến là để kiểm tra tình hình của Dư Tiêu."
"Yên tâm đi, không ai biết Dư Tiêu chết như thế nào, nghi thức thần tế vốn dĩ có nguy hiểm, người chết không chỉ có mỗi Dư Tiêu."
Thẩm Hoài Hi chỉ nói mấy lời ngắn ngủi, nhưng vẫn khiến Giang Nguyệt Bạch nhận ra sự bất đắc dĩ và khó khăn trong đó.
"Vậy Dư Thanh Nhi đâu?"
Ánh mắt Thẩm Hoài Hi trầm xuống, Giang Nguyệt Bạch liền biết, Thẩm Hoài Hi không thể nào để Dư Thanh Nhi sống, không có Dư Tiêu thì Dư Thanh Nhi với Đồ Sơn Thị cũng chẳng đáng một xu.
Hai mẹ con đúng là những người bất hạnh, nhưng ở cái thế đạo tàn khốc này, không có thực lực, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Việc không liên quan đến mình, Giang Nguyệt Bạch không muốn bình luận đúng sai thiện ác, cô do dự một chút, rồi vẫn quyết định nói với Thẩm Hoài Hi, "Tạ Cảnh Sơn bị Thiên Nam Tinh bắt đi rồi, ngươi có biết không?"
Toàn thân Thẩm Hoài Hi run lên, rõ ràng là hoảng hốt.
"Sao có thể, không phải hắn đã trở về Khổng Phương Thành rồi sao? Mấy năm nay ta cũng từng hỏi Sơn Hải Lâu về tình hình của hắn, Sơn Hải Lâu nói hắn đang bế quan, nên không trả lời được thư hồng nhạn của ta."
Giang Nguyệt Bạch nhanh chóng nói rõ đầu đuôi câu chuyện, Thẩm Hoài Hi nắm chặt tay, ánh mắt chớp động.
Chim sẻ lo lắng giật giật ống tay áo Thẩm Hoài Hi, "Sơn chủ đại nhân, Thiết Vũ quốc hiện tại không thể thiếu ngài."
Chim sẻ biết, Thẩm Hoài Hi đang muốn đi làm gì.
Thẩm Hoài Hi đưa tay áo từ trong tay chim sẻ rút ra, cười khổ nói, "Tiểu tước, những năm này việc lớn nhỏ của Thiết Vũ quốc chẳng phải đều do ngươi xử lý sao? Làm sơn chủ này là vì ta đáp ứng thúc thúc ngươi, phải chăm sóc tốt ngươi, muốn để dị nhân thoát khỏi sự nô dịch của nhân tộc, nhưng mà trừ việc làm Phù Phong sơn chủ, ta vẫn là Thẩm Hoài Hi."
Chim sẻ mím môi, cuối cùng vẫn là gật đầu, Thẩm Hoài Hi quá cô độc, những năm này sống đến luôn rất mệt mỏi, có lẽ đã đến lúc để hắn cũng được làm chính mình một lần.
"Được, sơn chủ đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài trông coi Thiết Vũ quốc."
Thẩm Hoài Hi xoa đầu chim sẻ, "Nếu thật có chuyện, có thể nhờ đến sự giúp đỡ của Tô thị, bọn họ xem nể mấy năm nay ta tận tâm tận lực, cũng sẽ giúp Thiết Vũ quốc một tay."
Chim sẻ gật đầu, Thẩm Hoài Hi quay sang Giang Nguyệt Bạch.
"Ta đi cùng ngươi, nương ta nằm mơ cũng muốn trở về vương thành năm xưa của nàng, làm con trai nàng, thiếu chủ hồn mạch của quỷ tộc, ta cũng nên thay nàng đến Tu La vực một chuyến."
Giang Nguyệt Bạch biết thân phận khác của Thẩm Hoài Hi, nương hắn là chính quy hồn mạch của quỷ tộc, có hắn ở đó, chuyến đi đến Tu La vực nhất định có trợ lực, cho nên nàng mới nói cho hắn biết.
Thu —— Tam túc kim điểu từ chân trời bay đến, đậu trên cánh tay Giang Nguyệt Bạch đang giơ lên, khí tức cả người so với trước kia càng thêm ngưng thực.
Giang Nguyệt Bạch quay người, ánh mắt xuyên qua tầng mây mù đang cuộn trào Huyễn Ba hải, vẫn luôn nhìn về phía xa xôi phía đông, phảng phất như thấy được Minh hải sau đó là Tu La vực vạn quỷ kêu khóc.
Lục Nam Chi hẳn là đang tu hành ở nơi này đi, Giang Nguyệt Bạch cảm xúc dâng trào, lòng đầy mong đợi.
"Việc này không nên chậm trễ, xuất phát!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận