Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 38: Ngỗ nghịch (length: 12470)

Đêm khuya tĩnh mịch, vắng vẻ lạnh lẽo.
Đào Phong Niên ăn không trôi, bát cơm cầm lên rồi lại đặt xuống, không ngừng nhìn về hướng Âm Phong Giản, nhớ Giang Nguyệt Bạch có bị đói lạnh không.
Thật sự không đói bụng, Đào Phong Niên hâm lại cơm trong nồi, trở về phòng nghỉ ngơi.
"Lục sư tỷ, lưng ngươi đừng có cong xuống như vậy, cứ đứng thẳng lên đi, chúng ta là trốn ra ngoài, đừng có vẻ đường hoàng như thế."
"Đúng đúng, làm tặc thì phải có dáng vẻ làm tặc chứ."
"Cong hay không cong có gì khác biệt, ba người chúng ta làm gì mà chui lọt cái tường viện này?"
"Ách... Hình như cũng đúng."
Nghe được tiếng động, Đào Phong Niên chẳng kịp xỏ giày, đẩy cửa bước ra ngoài, thấy ba đứa nhóc đứng trong sân.
"Gia gia!"
Giang Nguyệt Bạch mắt cười cong cong, chạy vội tới.
"Ai!"
Đào Phong Niên sống mũi cay cay, nước mắt trào ra, nha đầu nhỏ rõ ràng chỉ mới rời đi hai ngày, mà hắn cảm giác như hai năm.
Đào Phong Niên xoa đầu Giang Nguyệt Bạch, ngẩng đầu nhìn hai người phía sau.
Tạ Cảnh Sơn gật đầu ra hiệu, Lục Nam Chi chắp tay thi lễ.
"Vãn bối Lục Nam Chi, tối nay quấy rầy Đào lão, mong..."
"Gia gia nấu cơm đi, chúng con sắp chết đói rồi."
Đào Phong Niên bị Giang Nguyệt Bạch đẩy vào phòng bếp, Lục Nam Chi người hơi khom cứng đờ tại chỗ, đứng lên cũng không xong, không đứng cũng chẳng được.
"Phụt~"
Tạ Cảnh Sơn nhịn cười, Lục Nam Chi lườm hắn một cái, Tạ Cảnh Sơn vội vàng đuổi theo Giang Nguyệt Bạch.
"Đốt thêm chút cơm, tốt nhất là một thùng."
"Tạ Cảnh Sơn ngươi là thùng cơm à? Ăn cả ích cốc đan rồi còn muốn ăn!"
"Ta là xin cho Lục Nam Chi đó."
"Nói bậy, Lục sư tỷ bé nhỏ thế kia, sao ăn hết một thùng cơm?"
"Có hay không lát nữa ngươi xem thì biết."
"Đừng nhiều lời, ngươi đơn hỏa linh căn, vừa hay đi nhóm lửa đi."
"Ngươi cũng dám bảo ta đi nhóm lửa?"
Giang Nguyệt Bạch cùng Tạ Cảnh Sơn ồn ào náo loạn, Đào Phong Niên chẳng còn thấy mỏi lưng đau chân, vui vẻ vo gạo, cũng không hỏi bọn họ đến bằng cách nào, chỉ lấy hết đồ ăn ngon trong nhà, chiêu đãi bạn bè tiểu nha đầu mang về.
Tạ Cảnh Sơn cãi không lại Giang Nguyệt Bạch, thật sự ngồi dưới bếp bắt đầu nhóm lửa.
Đào Phong Niên hơi mỉm cười, hai đứa nhóc này hắn từng nghe nói, tính tình cũng tốt, lại xem cách tiểu nha đầu ở chung với bọn họ, liền biết là những đứa trẻ không tồi, ít nhất cũng tốt hơn con Lữ Oánh kia nhiều.
Chẳng bao lâu, cơm gạo lứt nóng hổi và thịt hầm ra nồi, mùi thơm ngào ngạt, Giang Nguyệt Bạch và Tạ Cảnh Sơn cũng nhịn không được lau nước miếng, chỉ có Lục Nam Chi coi trọng lễ nghi, cố gắng kiềm chế.
"Cho ngươi, còn cả ngươi nữa."
Giang Nguyệt Bạch quỳ trên ghế đá ưỡn người múc cơm, đặt bát trước mặt từng người.
Lục Nam Chi cầm đũa, "Đa tạ chiêu đãi..."
"Nóng quá, phù ~ phù~, ngon quá đi."
"... đợi đã."
Thấy Giang Nguyệt Bạch xuýt xoa húp như hổ đói, Tạ Cảnh Sơn cũng ra sức gắp cơm, Lục Nam Chi hiếm khi nhếch mép, lộ ra vài phần tươi cười.
Tạ Cảnh Sơn không quá đói, ăn một bát cơm thì đặt đũa xuống.
Giang Nguyệt Bạch lúc chưa ăn còn không thấy gì, một khi ăn rồi thì không thể dừng lại, gắp thức ăn thoăn thoắt.
Lục Nam Chi vốn ăn chậm rãi, nhai kỹ nuốt chậm, nhưng thấy thịt hầm càng ngày càng ít, lo lắng cau mày, âm thầm tăng nhanh tốc độ.
Ngày xưa ở nhà ăn sơn hào hải vị, vị như nhai sáp nến, hôm nay bất quá là một nồi thịt yêu thú hầm, tưởng khô cằn, nhưng lại cảm thấy vị ngon lạ thường.
"Ta không ăn nữa, Lục sư tỷ còn ăn không?"
Lục Nam Chi hết bát cơm này lại bát cơm khác, ăn rất nho nhã, nhưng lượng thì nhiều.
Cuối cùng, cả nước canh trong nồi thịt cũng vét sạch chan vào cơm, ăn sạch mới đặt đũa, che miệng lau.
"Ta no rồi." Lục Nam Chi mặt đỏ bừng.
Tạ Cảnh Sơn nhướng mày, Giang Nguyệt Bạch ngây người.
Đào Phong Niên ngồi một bên hút thuốc rê đấm lưng, cười hiền, người có linh thể bẩm sinh thì lượng cơm ăn kinh người, quả nhiên là lời đồn không sai.
Ăn uống no đủ, ba người không tiện ở lại Hoa Khê Cốc, thừa dịp đêm tối vội vàng rời đi.
"Nha đầu, mấy cái bánh gạo với thịt này mang đi, đủ các ngươi ăn mấy ngày, nếu không có việc gì, thì không nên trộm chạy ra ngoài."
"Yên tâm đi gia gia, chúng con biết chừng mực mà."
Đang định đi, Lục Nam Chi lấy ra một túi linh thạch hai tay dâng lên.
"Hôm nay quấy rầy thật sự không ổn, lại còn làm Đào lão tốn kém, chút linh thạch này mong Đào lão nhận cho, coi như chút tấm lòng."
Đào Phong Niên không nhận, Giang Nguyệt Bạch mặt xịu xuống.
"Lục Nam Chi ngươi khách sáo với ta thế làm gì? Hay là xem thường ta?"
"Ta không có ý đó, chỉ là ta... thật sự là ăn nhiều quá."
"Linh thạch thì cầm lại đi, nói nhiều quá!"
Vượt qua hẻm núi, đến bến tre, Giang Nguyệt Bạch một câu cũng không nói với Lục Nam Chi, Tạ Cảnh Sơn bên cạnh cũng không dám lên tiếng.
Giang Nguyệt Bạch nhảy xuống bè tre, Lục Nam Chi luống cuống, "Nguyệt Bạch sư muội, ta không có ý đó mà."
Giang Nguyệt Bạch quay đầu lại, "Vậy ngươi có ý gì, Tạ Cảnh Sơn vì sao không đưa ta linh thạch, mà ngươi lại muốn đưa?"
Lục Nam Chi đứng trên bè tre thành thật nói, "Gia quy của Lục thị có câu, quân tử kết giao, cần kính mà không mất lễ, khiêm cung mà có chừng mực."
Nghe vậy, Tạ Cảnh Sơn lắc đầu thở dài.
Giang Nguyệt Bạch tức đến buồn cười, "Ngươi không thấy ngươi quá giữ quy củ, giữ lễ nghi gia quy của Lục thị mệt mỏi sao?"
Lục Nam Chi trầm mặc.
"Ngươi muốn tu đạo ngỗ nghịch, còn giữ gia quy của Lục thị làm gì?"
"Ngỗ nghịch... Chi đạo..." Con ngươi Lục Nam Chi hơi run.
Thừa dịp Lục Nam Chi ngây người, Giang Nguyệt Bạch bỗng giậm chân lật bè tre.
Ùm!
Lục Nam Chi rơi xuống dòng suối lạnh băng, "Nguyệt Bạch sư muội ngươi..."
Bộp!
Bùn bắn lên ngực Lục Nam Chi, chiếc áo trắng như tuyết, dính đầy một vệt bẩn.
Lục Nam Chi ngơ ngẩn, trước đây cẩn thận từng chút, áo không dính bụi, nàng cứ nghĩ bản thân vốn ưa sạch sẽ, giờ bùn lấm đầy người, trong lòng lại chẳng hề dao động.
Thấy vậy, Tạ Cảnh Sơn hoảng sợ trợn mắt, con cháu Lục thị, từng người đoan chính nho nhã, có ai từng chật vật thế này?
Giang Nguyệt Bạch nắm bùn, "Có phải từ nhỏ ngươi chưa từng lấm bẩn thế này không? Ta nói cho ngươi biết, bùn không những hay, mà còn có thể dùng để luyện thủ quyết."
Tạ Cảnh Sơn mắt sáng lên, "Bùn thì luyện thủ quyết kiểu gì?"
Lại một nắm bùn ném tới, Lục Nam Chi hoàn toàn không né tránh.
"Ngươi giật cái dây cột tóc của Lục Nam Chi đi, ta sẽ nói cho ngươi." Giang Nguyệt Bạch cười gian.
Tạ Cảnh Sơn càng ngày càng hăng, tay bấm thủ quyết, ngọn lửa nhỏ bay ra, thẳng đến dây cột tóc trắng của Lục Nam Chi mà đốt.
Hai bên giáp công, Lục Nam Chi giật mình bật cười.
Đúng vậy, nàng không muốn nghe theo sắp đặt của Lục thị, không muốn đi theo con đường mẹ nàng đã đi, chẳng phải là ngỗ nghịch sao?
So với đạo giết chóc, nàng thích hai chữ ngỗ nghịch hơn, khiến trong lòng nàng hả hê thoải mái.
Đã muốn ngỗ nghịch, thì phải ngỗ nghịch đến cùng!
Soạt!
Lục Nam Chi giơ tay lên, dòng nước cuộn trào, dập tắt ngọn lửa rồi mạnh mẽ ném về phía Giang Nguyệt Bạch.
Như dội một chậu nước vào mặt, Giang Nguyệt Bạch nín thở loạng choạng, ướt như chuột lột mà ngơ ngác đứng.
"Ha ha, quả báo đến rồi!" Tạ Cảnh Sơn không khách khí cười nhạo.
Một dòng nước lớn hơn đổ từ trên đầu xuống, nụ cười của Tạ Cảnh Sơn im bặt, lạnh thấu xương.
Khóe miệng Lục Nam Chi cong lên, cằm khẽ nhếch, ướt sũng đứng trong dòng suối ngạo khí ngút trời.
"Tạ Cảnh Sơn ngươi dám cười ta!"
Giang Nguyệt Bạch tức muốn hộc máu, thi triển chấn địa quyết, đất dưới chân Tạ Cảnh Sơn sụt xuống, thân thể bất ổn ngã xuống dòng suối.
"Lục Nam Chi, đánh hắn!"
Giang Nguyệt Bạch vốc hai nắm bùn cố sức ném ra, Tạ Cảnh Sơn vùng vẫy trong nước, bị dính đầy bùn.
"Hai người các ngươi quá đáng đó."
Lục Nam Chi nở nụ cười rạng rỡ, nhảy lên bờ, tay vốc bùn tùy ý ném đi.
Giang Nguyệt Bạch cùng Lục Nam Chi nhìn nhau cười, tay nắm bùn cùng lúc ném vào đối phương, không màng cố kỵ, phóng túng thiên tính.
Tiếng cười trong trẻo vang vọng cả chục dặm.
Tình nghĩa còn nhỏ, không chút vướng bận.
Sau một hồi đùa nghịch, cả ba đều mình mẩy đầy bùn, trông như con nít bị mẹ đánh đòn.
Nước bùn cùng ngỗ nghịch, Lục Nam Chi toàn thân lấm lem, hoàn toàn gạt bỏ lớp vỏ ngụy trang bấy lâu nay.
"Ta Lục Nam Chi từ nay về sau, sẽ không tuân theo gia quy Lục thị nữa, chỉ theo bản tâm hành sự!"
Ý nghĩ thông suốt, tâm cảnh rộng mở, Lục Nam Chi giật dây cột tóc, tóc dài không ràng buộc đi trước người khác, phá bỏ quy củ!
"Lục Nam Chi, thật ra vừa rồi ta cũng có chút tư tâm."
Giang Nguyệt Bạch bỗng nhiên nói, Lục Nam Chi nhìn qua.
"Ngươi cao cao tại thượng, tay ta với không tới, ngẩng đầu nhìn thì mỏi cổ, cho nên ta muốn kéo ngươi xuống, để mọi người cùng mình lấm đầy bùn, ai cũng không cao quý hơn ai."
Lục Nam Chi cười khẽ, đưa tay lau một vệt bùn trên mặt Giang Nguyệt Bạch, Giang Nguyệt Bạch nhe răng đáp lại hai tay.
Tạ Cảnh Sơn trợn mắt, "Đồ trẻ con!"
Vừa dứt lời, bốn nắm bùn chụp lên mặt.
Tạ Cảnh Sơn: ...
Mây tan sương tỏa, ánh sao đầy trời.
Bên đống lửa, Tạ Cảnh Sơn bực bội nướng thịt, Giang Nguyệt Bạch lau khô tóc, nhờ Lục Nam Chi buộc lại tóc giúp nàng.
Tuy đang chịu phạt, Giang Nguyệt Bạch rất vui, trong ba người bọn họ, Lục Nam Chi giống như người chị hàng xóm, Tạ Cảnh Sơn rất giống đứa em trai nghịch ngợm.
Nàng, có chút nhớ nhà...
"Nướng xong rồi, cho ngươi." Tạ Cảnh Sơn không vui vẻ đưa thịt nướng cho Giang Nguyệt Bạch, "Mới ăn xong lại ăn, ngươi cũng là cái thùng cơm."
Lục Nam Chi nhìn sang, Tạ Cảnh Sơn có chút chột dạ, chủ yếu là vì Lục Nam Chi là thủy linh thể khắc chế hỏa linh căn của hắn, hắn đánh không lại, hơn nữa con nhóc này, đã hơi bảo vệ Giang Nguyệt Bạch rồi.
Giang Nguyệt Bạch cắn miếng thịt hỏi, "Tạ Cảnh Sơn, tại sao ngươi muốn tu tiên?"
Tạ Cảnh Sơn ngồi xuống nhìn trời thở dài, "Ta theo cha ta đánh cược, muốn mọi việc người trước, tuyệt không chịu sau người, trăm năm tu thành đệ nhất kiếm tiên của cõi địa linh."
"Tu không thành đâu?"
Tạ Cảnh Sơn bực mình, "Tu không thành về nhà coi cửa hàng."
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, ăn xong thịt nướng thì xem sách, ngáp liên hồi, thế nhưng cảm thấy mệt mỏi.
"Không ổn ta bỗng nhiên có chút buồn ngủ, ta ngủ một lát."
Nói rồi, Giang Nguyệt Bạch nhét cuốn sách vào vạt áo, gối lên đùi Lục Nam Chi ngủ say sưa.
"Ngươi nếu mệt cũng đi nghỉ ngơi đi, ta tới trông chừng." Lục Nam Chi nói với Tạ Cảnh Sơn.
Tạ Cảnh Sơn thụ sủng nhược kinh, nhìn chằm chằm Giang Nguyệt Bạch.
Lục Nam Chi ở nội môn vốn luôn cao ngạo khó gần, người sống chớ đến gần, từ khi nhập môn đến nay, chưa từng ai thấy nàng cười.
Rõ ràng chỉ có sáu tuổi, nhưng hành xử như người sáu mươi tuổi.
Hôm nay tất cả đều bị phá vỡ, Tạ Cảnh Sơn mới phát hiện, Lục Nam Chi cũng có một mặt trẻ con.
Có thể làm băng sơn tan chảy, Giang Nguyệt Bạch thật sự lợi hại, khiến hắn nhớ lại lời mẹ hắn đã dạy.
Kết giao với người, hai chữ chân thành là đủ.
Ở trên người Giang Nguyệt Bạch, hắn cảm nhận được chân thành, bất luận là đối với hắn hay là đối với Lục Nam Chi.
Giờ phút này lại nghĩ đến hôm đó Giang Nguyệt Bạch nói hắn hiệp can nghĩa đảm, nhiệt tình vì việc công, giả dối qua loa như vậy, hắn lại vẫn có thể tin được, thật là đồ ngốc!
Âm thầm cười, Tạ Cảnh Sơn đến dưới gốc cây khô nghỉ ngơi.
Mơ màng, hắn nằm mơ thấy tu vi của mình đột nhiên tăng mạnh, Lục Nam Chi tức muốn hộc máu, Giang Nguyệt Bạch khóc lớn nói cũng không còn cách nào vượt qua hắn.
Tạ Cảnh Sơn cười hắc hắc, đột nhiên bị một bàn tay đánh thức.
"Tạ Cảnh Sơn!"
Tạ Cảnh Sơn che mặt ngồi dậy, thấy thần sắc Lục Nam Chi ngưng trọng.
"Ngươi tới xem Tiểu Bạch."
Tạ Cảnh Sơn đứng dậy đi theo sau lưng Lục Nam Chi, thấy Giang Nguyệt Bạch hai mắt nhắm nghiền, đang lảo đảo đi về phía Âm Phong giản.
Dáng vẻ mất hồn, không thể nào tỉnh lại.
- Bởi vì một số nguyên nhân phức tạp, hôm nay chỉ có một chương 3000 chữ, 0 giờ đêm qua phát mười chương, kính xin chờ đợi!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận