Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 20: Tai (length: 12507)

"Gia gia?"
Giang Nguyệt Bạch vội vã chạy về nhà, không thấy bóng dáng Đào Phong Niên đâu, trong thôn cũng không một bóng người, liền chạy như điên về phía ruộng linh cốc sau, trên đường gặp Thạch Tiểu Võ.
"Giang sư tỷ, tỷ về rồi à, Đào lão vừa mới còn dặn dò ta cầm lệnh bài của hắn đến Linh Thú cốc mượn độ nhạn đón tỷ đó."
Thạch Tiểu Võ được Giang Nguyệt Bạch bán cho năm viên dẫn khí đan, mới kịp thời bước vào luyện khí tầng một, vì vậy vẫn luôn rất thân thiện với Giang Nguyệt Bạch.
"Sao lại thế này, mọi người đi đâu hết cả rồi?" Giang Nguyệt Bạch hỏi.
Thạch Tiểu Võ nói, "Còn không phải do trận đại tuyết này à? Năm nay tuyết đến sớm mà lại dày gấp, còn có chút khác thường nữa, vụ lúa non linh mạch mùa đông đều bị đóng băng cả, còn sinh ra băng giáp trùng nữa."
"Không riêng gì mỗi Hoa Khê cốc chúng ta, hơn nửa tông Thiên Diễn đều gặp họa rồi, nếu không nhanh chóng xử lý thì vụ đông này chẳng thu hoạch được gì, còn rất nhiều linh dược quý hiếm khó mà giữ được, ruộng linh cũng có thể bị tàn phá, sang năm không trồng trọt được nữa."
Giang Nguyệt Bạch kinh ngạc nói, "Nghiêm trọng vậy sao, vậy tông môn không phản ứng gì à?"
"Tất nhiên là có rồi, các trưởng lão và đệ tử Chấp Pháp đường đều xuất động, đang rà soát xem ở các nơi trong toàn tông có yêu quái gây họa không, Vạn Pháp đường với Thần Cơ đường cũng đang bận bịu bố đại trận chuyển càn khôn, cũng chẳng biết ai bị oan ức gì mà lại bị trời giáng tuyết dữ không ngớt như vậy."
Giang Nguyệt Bạch trong lòng rung động, vốn cho rằng chỉ có phàm nhân mới vì thiên uy mà bất lực, không ngờ tu tiên giới cũng có thể gặp tai ương vì trận đại tuyết này.
Thiên uy cuồn cuộn, thật khiến người khó thở, cảm giác nặng nề.
"Gia gia ta đâu?"
"Đào lão đang dẫn mọi người dọn tuyết trừ sâu ở ruộng linh, đã bận cả một ngày một đêm không nghỉ rồi, à, Đào lão bảo là tỷ vừa về thì đi tìm ông ấy ngay."
Giang Nguyệt Bạch trong lòng căng thẳng, gia gia vốn sức khỏe không tốt, trận bão tuyết lớn như vậy mà còn phải luôn ở ngoài ruộng linh làm việc thì chắc chắn sẽ không chịu nổi mất.
"Đi, đi đến ruộng linh."
Tuyết lông ngỗng bay lả tả, hơn trăm tá điền ở Hoa Khê cốc cùng đám đồ đệ tản ra khắp các ruộng linh, vung tay áo thi triển phong quyển thuật để dọn dẹp lớp tuyết dày phủ trên đồng ruộng.
Đào Phong Niên đang ngồi xổm trong ruộng linh mười mẫu của Tống Bội Nhi thuê, lưng đã còng hẳn xuống, nửa khắc rồi mà vẫn chưa động đậy, tuyết trắng phủ đầy người như một pho tượng.
Vẻ mặt ông mệt mỏi, hai tay khô héo đang bảo vệ hai bên một cây linh thực màu đỏ dễ bị tổn thương, vận chuyển hỏa linh khí, thúc giục Xích Viêm quyết, cẩn thận chăm sóc bộ rễ Xích Luyện thảo, xua tan khí lạnh.
Những chiếc lá bị lạnh cóng dần dần giãn ra, khôi phục sức sống, Tống Bội Nhi ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhận ủy thác của Nội Vụ đường, trồng mười mẫu Xích Luyện thảo, dùng làm dược phụ luyện chế trúc cơ đan.
Xích Luyện thảo thuộc tính hỏa cực mạnh, trận tuyết này vốn không nên làm lạnh cóng bộ rễ của nó, ai ngờ trận tuyết này hàn khí quá nặng có phần quỷ dị, nếu tối qua không cứu chữa kịp thời thì mười mẫu Xích Luyện thảo này đã tàn rồi.
Tống Bội Nhi xuống tay có lẽ sẽ không chỉ đền bù như vậy thôi.
"Đừng để tuyết lại chôn lên, mấy cây Xích Luyện thảo này của ngươi sẽ không sao đâu."
Đào Phong Niên khó khăn đứng dậy, đầu lắc lư hai cái, được Tống Bội Nhi đỡ lấy.
"Hôm nay đa tạ Đào sư huynh giúp đỡ, sau này nếu sư muội có dùng đến sư huynh, sư muội muôn lần chết không chối từ."
Đào Phong Niên khoát tay, "Bây giờ chỉ mong tông môn sớm thay đổi càn khôn mà dừng trận tuyết lớn này lại, không thì khổ nhất vẫn là đám tu sĩ dưới đáy chúng ta kiếm ăn từ đất thôi."
Tống Bội Nhi buồn bã nói, "Chỉ sợ khó khăn đấy, tu sĩ ở Hoa Khê cốc chín thành đều luyện Vân Vũ quyết, tuyết lớn thế này kỵ nhất là làm mưa, với cả Bới Đất phiên ruộng chấn địa quyết cũng vô dụng."
"Đối phó với băng giáp trùng cần phải là phong mang quyết tầng hai trở lên, rễ cây non bị cóng thì cần xích viêm quyết để chữa trị, nhưng oái oăm thay ta tinh thông Vân Vũ quyết với Chấn Địa quyết, còn thảo mộc quyết cũng phải chờ diệt trùng mới khôi phục được sức sống cây cỏ."
Đào Phong Niên nặng lòng, đám tu sĩ đang dọn tuyết ở xung quanh dừng tay nghỉ ngơi, tất cả đều mang vẻ khẩn cầu nhìn Đào Phong Niên.
Ruộng linh là cội rễ an cư lập nghiệp của họ, là cơ sở tu hành của họ, ruộng linh nếu không thu hoạch được gì, cũng giống như cắt đứt đường tu luyện của họ.
Đào Phong Niên nhìn ra xa, hầu hết cây non trong cốc đều bị một lớp băng cứng bao phủ, lá cây xanh dần tan biến trong lớp băng ấy.
Băng giáp trùng những năm trước mùa đông cũng có, nhưng chỉ rải rác ít thôi, kịp thời phát hiện thì kịp thời xử lý được ngay, chưa từng có chuyện một đêm mà bị dịch trùng phủ kín toàn cốc thế này?
Phong mang quyết diệt sâu thì khó học, còn tu rèn xích viêm quyết lại khó khống.
Ruộng linh rộng hơn 1200 mẫu, người giúp được cũng chẳng có mấy ai.
"Phương sư huynh! Có người, Phương sư huynh bị thương rồi, mau tới giúp!"
Một trận xáo động, sáu mươi lão giả đang trừ sâu ngoài đồng được mang lên bên cạnh, khóe môi rỉ máu, hơi thở tán loạn.
Đào Phong Niên bước nhanh đến bắt mạch, "Mệt mỏi quá độ gây tổn thương thức hải, không được làm việc nữa."
"A?"
Sắc mặt mọi người tái nhợt, Phương Trung cố gắng ngồi dậy.
"Ta không sao, đám băng giáp trùng trên ruộng ta vẫn chưa trừ xong, con ta vất vả lắm mới vào ngoại môn tu đến luyện khí viên mãn, đang chờ vụ linh mạch đông này để đổi trúc cơ đan, ta không thể phá tan hy vọng trúc cơ của nó được."
"Đủ rồi!" Đào Phong Niên quát lớn, "Ngươi mà chết thì con ngươi cũng gặp tâm ma, trúc cơ càng vô vọng!"
Phương Trung thất thần ngồi phịch xuống bờ ruộng, nhìn chằm chằm đám cây non rũ rượi trong ruộng linh rồi khóc oà lên.
"Sao lại thành ra thế này! Sao lại thế này chứ! Ông trời muốn diệt ta à, ông trời muốn diệt ta!"
Mọi người cũng đau buồn, ruộng linh là mạng sống của họ, giờ trời giáng tuyết dữ xuống, như đang muốn lấy mạng của họ.
Người đàn ông đen đúa Hàn Chấn hỏi: "Đào lão, giờ chúng ta phải làm sao, ở Hoa Khê cốc mình người luyện được phong mang quyết chỉ có năm người, ba người chưa tới tầng hai thì chẳng giúp được gì, chỉ có Phương Trung sư huynh với Lưu Đại Sơn sư đệ là diệt được sâu thôi."
"Bây giờ Phương sư huynh bị thương rồi, chỉ còn mỗi sư đệ Lưu, dẫu có làm chết y cũng không trừ hết được nhiều ruộng thế kia, huống chi rất nhiều ruộng của bọn ta tình trạng còn nghiêm trọng, sợ là không qua nổi đêm nay, cho dù có thêm một người trừ sâu nữa thì còn có chút hy vọng!"
Sắc mặt Đào Phong Niên ủ rũ, "Mọi người đừng lo quá, lần tai ương này lớn mà lại nghiêm trọng, tông môn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, tin rằng Nội Vụ đường bên kia sẽ sớm có biện pháp trừ sâu trừ tuyết thôi, mọi người cố gắng chịu đựng thêm chút nữa."
Hàn Chấn đỏ hoe mắt, "Chúng ta cố nữa thì làm gì, đám băng giáp trùng này có ngừng ăn cây non đâu, dù thế nào thì cũng phải mau chóng trừ trùng thôi, nếu không thì không đợi tông môn ra tay thì vụ linh mạch đông của chúng ta đi tong hết cả."
"Đúng đó Đào lão, ông nghĩ giúp chúng tôi cách đi, giờ chúng tôi chỉ còn biết trông chờ vào ông thôi."
"Giúp chúng tôi với Đào lão, ngài là linh canh sư mà, nhất định sẽ có cách."
Mọi người cầu xin, Đào Phong Niên ho kịch liệt, thân thể đã không trụ nổi rồi, dù có dùng linh thạch bổ sung tiêu hao, ông cũng đã là người sắp hết thọ, tinh khí không đủ, làm sao có thể xử lý nhiều tai ương sâu trên ruộng linh như vậy được.
Huống chi, ông còn hơn trăm mẫu dược điền chưa kịp xử lý xong, cái đó mới là quan trọng nhất.
"Gia gia!"
Giọng nói trong trẻo trực tiếp đánh vào tim, Đào Phong Niên chợt quay đầu lại, thấy nha đầu nhà mình đang băng băng tới, tâm trạng vừa nãy còn nặng trĩu giờ phút như trút bỏ hết.
Tống Bội Nhi nhìn sang, "Mấy ngày không thấy nha đầu này đâu, đi đâu vậy... Sao cô ta đã luyện khí tầng mấy rồi?!"
Giang Nguyệt Bạch chạy đến trước mặt Đào Phong Niên, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tống Bội Nhi, "Gia gia, ta giúp ông được không?"
Trong lòng Đào Phong Niên thấy ấm áp, thấy linh quang nha đầu nhà mình dồi dào, liền biết con bé không chỉ luyện thành Ngũ Hành Quy Chân Công mà còn ngưng thành được cầu chuyển ngũ hành như lời nó nói, tu vi cũng tăng tiến nhiều.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc và tiếng xì xào bàn tán xung quanh, Đào Phong Niên cảm thấy thật tự hào.
"Theo ta, đây là băng giáp trùng, nó hóa thành lớp băng bao trùm trên lá cây, bản thể thì ẩn dưới rễ, con cần dùng phong mang quyết..."
Đào Phong Niên đưa Giang Nguyệt Bạch đến ruộng linh, Tống Bội Nhi đứng tại chỗ nhìn theo, cằm cứ ngơ ngác mãi không khép lại được.
Không riêng gì mỗi nàng, tu sĩ quen Giang Nguyệt Bạch ở xung quanh, với cả đám học đồ cùng thời với nàng đều ngẩn người kinh ngạc, trong lòng chấn động.
Trước kia họ còn cười nhạo Đào Phong Niên giữ một tên học đồ ngũ linh căn làm báu vật, giờ phút này đều không nói lên lời.
Ba ngày không gặp, sao có thể đổi khác hoàn toàn như vậy!
"Lữ sư tỷ, mọi người đang nhìn cái gì vậy?" Thạch Tiểu Võ đứng cạnh Lữ Oánh, không hiểu hỏi.
"Lừa đảo!" Lữ Oánh vò góc áo cắn môi, trong lòng chua chát.
Giang Nguyệt Bạch không rảnh để ý ánh mắt của người khác, đợi Đào Phong Niên nói xong những điểm cần thiết, liền bắt đầu thúc giục phong mang quyết, chuẩn bị cho nhiệm vụ trừ sâu lần đầu tiên của mình.
"Chậm đã!"
Quách Chấn từ trong đám người bước ra, ông là người sở hữu mảnh ruộng linh này, cũng là sư phụ của Thạch Tiểu Võ.
Sư phụ không phải sư phụ, chỉ có trách nhiệm dạy dỗ, khác với việc chân quân nguyên anh trong tông thu nhận đồ đệ, mà là quan hệ khế ước.
Quách Chấn học Vân Vũ quyết và Chấn Địa quyết, lúc này đối mặt với tai ương trùng ở đồng thì bó tay, chỉ có thể cầu xin Đào Phong Niên.
Đào lão, ngài mà không muốn giúp chúng ta thì cứ việc nói thẳng, sao lại có thể dùng một đứa nhóc ranh con ra gạt chúng ta chứ!"
Quách Chấn vừa nói xong, những người xung quanh đều nhao nhao gật đầu phụ họa.
Bọn họ kinh ngạc trước việc tu vi của Giang Nguyệt Bạch tăng vọt, nhưng từ trước đến giờ họ chưa từng thấy Giang Nguyệt Bạch ra tay làm việc, nên không thể tin được nàng có thể một mình xử lý yêu cầu của phong mang quyết cấp hai mới có thể chém giết được băng giáp trùng.
Đào Phong Niên kéo Giang Nguyệt Bạch ra sau lưng, "Các ngươi không tin được lão phu?"
Quách Chấn nhíu mày, "Không phải là không tin Đào lão ngài, mà là... đại họa trước mắt, Đào lão ngài không thể lấy tính mạng của chúng ta ra làm trò đùa được."
Đối mặt với sự chất vấn, Giang Nguyệt Bạch trong lòng không cam tâm, liền giật giật tay áo của Đào Phong Niên.
"Gia gia, bọn họ không muốn ta giúp thì thôi vậy, ngài đã mệt cả ngày rồi, chúng ta về nghỉ thôi."
Lời vừa dứt, Quách Chấn nổi nóng, "Người lớn nói chuyện, một con nhóc đầu xanh đầu vàng như ngươi thì chen mồm vào làm gì!"
"Láo xược!" Đào Phong Niên trợn mắt, "Người của lão phu không cho phép ngươi quát lớn!"
Quách Chấn nắm chặt tay không nói gì, những người khác thì nghiến răng nhẫn nhịn, càng nhìn Giang Nguyệt Bạch càng không vừa mắt, mới tới mà đã muốn lôi kéo Đào Phong Niên, người có thể cứu mạng bọn họ rời đi, đúng là đồ con nít ranh.
Đào Phong Niên che chở Giang Nguyệt Bạch, "Lão phu thân là linh canh sư, tuy có trách nhiệm quản lý Hoa Khê cốc, nhưng đối mặt với thiên tai như thế, căn cứ theo tông quy, lão phu đương nhiên ưu tiên đảm bảo cho các linh dược quý giá được an toàn. Cho dù lão phu không giúp các ngươi cứu vãn linh mạch cây non thì cũng không có gì sai, ai cũng không có quyền chỉ trích lão phu."
Giang Nguyệt Bạch không ngừng gật đầu, cuối cùng cũng thấy được một mặt kiên cường của gia gia, nếu như ông đối mặt với Giả Vệ cũng có thể kiên cường như thế thì tốt rồi.
Giang Nguyệt Bạch nghiêng đầu nhìn xung quanh, hình như Giả Vệ không có ở đây, chẳng lẽ lại đi đến chỗ tỷ tỷ hắn uống rượu rồi sao?
Thu hồi ánh mắt, Giang Nguyệt Bạch thấy mọi người cúi đầu, rõ ràng trong lòng có oán hận, nhưng lại không dám phát tác.
Quách Chấn là một người đàn ông cao lớn bảy thước lúc này vành mắt đã phiếm hồng, tuyết lớn phủ thân, gió lạnh hiu quạnh, Giang Nguyệt Bạch cảm nhận được ở hắn một nỗi vô lực và bi phẫn.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận