Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 205: Gặp thoáng qua (length: 9297)

"A đau đau đau, ngươi đừng nắm chặt nó a! !"
Giang Nguyệt Bạch đau đến chảy cả nước mắt, Vân Thường giật mình vội rút tay về, vừa ngạc nhiên vừa tò mò nghiên cứu hai đóa linh chi nhỏ trên đầu Giang Nguyệt Bạch.
"Thật đáng yêu a ~"
Giang Nguyệt Bạch vừa gặm miếng thịt rắn nướng giòn tan thơm lừng, mặt dính đầy mỡ.
"Một chút cũng không đáng yêu, nếu người trại rắn phát hiện ta là dị nhân, sẽ giết ta đó, mà cũng kỳ quái, vu tộc sao lại bài xích dị nhân thế, chẳng phải nói dị nhân do thượng cổ thiên vu tộc tạo ra sao?"
Vân Thường lấy ngón tay chọc nhẹ vào linh chi trên đỉnh đầu Giang Nguyệt Bạch, Giang Nguyệt Bạch nhíu mày, linh chi cũng theo đó giật giật hai cái.
"Ta cũng không biết, bọn ta vừa mới đến trại rắn, cô cô đã gặp người bạn cũ bị gọi đi hỗ trợ rồi, ta một thân một mình không dám ra ngoài, buồn bực mấy ngày rồi thực sự muốn ăn đồ, đi mua chút đồ ăn lại bị cái tú cầu... Ai!"
"Ngươi không chỉ mua đồ ăn, ngươi còn mua cả thoại bản nữa, chẳng phải ngươi đang tích cốc sao?"
Vân Thường đỏ mặt ngồi xuống, "Trước đây có cô cô ở, cô luôn nhìn chằm chằm ta tích cốc, nhưng ta thực sự nhịn không được."
Giang Nguyệt Bạch nhíu mày, "Ta hiểu, ta sẽ không nói cho cô ấy đâu, ta cảm thấy bọn ta mới trúc cơ, muốn triệt để đoạn tuyệt ham muốn ăn uống vẫn rất khó khăn, bức bách bản thân quá đáng lại chẳng hay ho."
"Chi bằng cứ thoải mái nếm thử mỹ vị thiên hạ, sau này quay đầu lại sẽ dễ dàng hơn. Ta ở Lưu Sa vực không gặp đồ gì ngon cả, nên dễ dàng tích cốc hơn ba năm."
Vân Thường gật đầu, ngồi xuống cũng cầm lấy một miếng thịt rắn nướng giòn, cùng Giang Nguyệt Bạch cười nói ăn.
"Ngươi thử cái này nấm xào thập cẩm này, toàn là nấm linh chi trong Thập Vạn Đại Sơn đấy, ăn cực kỳ ngon."
Vân Thường gắp một ít cho Giang Nguyệt Bạch, linh chi trên đầu Giang Nguyệt Bạch khẽ giật giật, trong lòng dấy lên một cảm giác quái dị khó tả, nấm và linh chi… có lẽ cùng một loại chăng.
"Mấy năm nay ngươi thế nào? Ngu sư thúc quản ngươi có còn nghiêm khắc không?" Giang Nguyệt Bạch không động đũa.
Vân Thường lắc đầu, "Cô cô giờ buông lỏng với ta nhiều rồi, hồi mới trúc cơ, cô ấy từng đi du lịch khắp chín vực, quen biết nhiều người lắm, mỗi khi đến một nơi là lại bỏ lại ta đi tìm bạn, nên phần lớn thời gian ta đều tự đi du lịch, cũng từng trải qua không ít lần sống chết nguy hiểm."
"Nếu không phải người ở Bách Bộc vực quá nhiệt tình, ta cũng sẽ không gọi ngươi đi theo ta. Mà Tiểu Bạch, sao tu luyện của ngươi lại nhanh thế, rõ ràng ta trúc cơ trước mà ngươi lại đuổi kịp đến trúc cơ trung kỳ trước cả ta, nhưng ta sẽ không gọi ngươi là sư tỷ đâu, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch thôi."
Giang Nguyệt Bạch thở dài, "Ta cũng có cách nào đâu, chẳng phải tại Thương Viêm chi địa trước đó xảy ra ngoài ý muốn, bất cẩn biến mình thành hỏa sát linh thể, tu luyện thì vù vù nhanh, nhưng vấn đề kết đan cũng lớn hơn hẳn, hiện giờ biến thành dị nhân cũng là vì để kết đan thôi."
Thấy quyển sách Vân Thường vừa đặt trên bàn, Giang Nguyệt Bạch lại hỏi, "Vu tộc có thứ gọi là tình cổ thật sao? Sau khi gieo xuống là có thể khiến người kia một lòng một dạ trung trinh không đổi à?"
Vân Thường liếc qua sách, lắc đầu nói: "Không có, cô cô từng kể với ta rồi, nữ nhân vu tộc có địa vị rất cao, mọi tài sản chỉ có nữ nhân mới có quyền thừa kế, đàn ông chỉ là thứ phụ thuộc thôi."
"Nữ nhân vu tộc mà để mắt người đàn ông nào thì người đó buộc phải đi theo, trừ phi có thể đánh bại người đó. Ngay cả khi nhắm trúng người đàn ông của người khác, cũng có thể dùng cách đấu cổ để cướp đoạt, thế thì sao họ cần cái tình cổ làm gì chứ?"
"Mấy câu chuyện về nữ nhân vu tộc yêu mà không được trong mấy quyển sách này, bất chấp tất cả để gieo cái tình cổ gì đó, theo ta đều do đám đàn ông vu tộc tưởng tượng ra, chứ nữ nhân vu tộc đâu để mình chịu thiệt vậy. Nếu không tại ta móc nó ra từ trong góc thì mấy quyển sách này còn đang hít bụi đấy."
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, "Thế đàn ông vu tộc không thể đến nơi khác mưu sinh sao? Ở đây chẳng thấy bí bách sao?"
Vân Thường mắt ánh lên, "Cái này thì ta biết, cái gã chặn ta trong phòng lần trước chính là thấy ta là tu sĩ ngoại lai, muốn để ta dẫn gã đi khỏi Bách Bộc vực đấy. Đàn ông vu tộc, trừ phi cưới vợ, không thì không được tự ý rời đi, hẳn là vừa sinh ra đã bị hạ cái cổ gì đó trong người, không đi được."
"Thì ra là vậy, thế hội đấu cổ khi nào thì bắt đầu?" Giang Nguyệt Bạch hỏi.
Vân Thường tính toán một chút, "Khoảng hai tháng rưỡi nữa, tổ chức tại trại Thiềm, trong khoảng thời gian này ta định vào vùng ngoại vi Thập Vạn Đại Sơn sưu tầm một ít kỳ trùng dị thú ở Bách Bộc vực, Tiểu Bạch đi cùng ta được không?"
"Đương nhiên được, trong Thập Vạn Đại Sơn nhiều linh thảo dược liệu lắm, ta cũng cần kiếm thêm chút dược liệu. Mà trước khi xuất phát, ngươi đi dạo trại rắn với ta đã, ta muốn nghe ngóng chút về chuyện giữa vu tộc và dị nhân."
« Tiên thảo kinh » hiện tại cần mười vạn điểm mới có thể cho vân chi thảo huyết mạch từ cấp sáu lên cấp bảy, nàng cần phải tích lũy từng chút một mới được, vào Thập Vạn Đại Sơn cũng không phải ý kiến tồi.
Hai người ăn uống no đủ, dắt tay nhau ra khỏi phòng.
Giang Nguyệt Bạch vẫn trang điểm nam, cây trâm ngọc trên đầu không những che giấu được yêu khí, mà còn khiến người khác không nhìn ra nàng là nam hay nữ, cũng chẳng rõ tu vi của nàng thế nào.
Trên đường, hễ có người đàn ông vu tộc thấy Vân Thường có Giang Nguyệt Bạch đi cùng, đều lặng lẽ từ bỏ ý định ném tú cầu.
Hai người hễ thấy món gì ngon đều muốn nếm thử, riêng các loại rượu ngâm độc trùng thì tránh xa không kịp.
Tại một cửa hàng sách, Giang Nguyệt Bạch tìm được không ít bản dịch cổ yêu văn, còn đầy đủ và dễ hiểu hơn trong Sơn Hải lâu ở Lưu Sa vực.
Phần nhỏ khúc phổ trong sáo trúc xanh hiện giờ nàng mới xem hiểu một phần nhỏ, vẫn cần phải tiếp tục học cổ yêu văn.
Lúc Giang Nguyệt Bạch mua sách có ý hỏi dò tại sao vu tộc lại bài xích dị nhân, nữ chưởng quỹ tiệm sách kín miệng như bưng, lảng đi bảo là trại rắn không được bàn luận chuyện về dị nhân.
Nghe được Giang Nguyệt Bạch và Vân Thường định đến Thập Vạn Đại Sơn, ngược lại bà chủ tiệm lại tốt bụng nhắc nhở, nói trong Thập Vạn Đại Sơn mỗi trại đều có địa bàn riêng, khá bài ngoại lại chẳng thân thiện, bảo các nàng tốt nhất đừng xảy ra xung đột với người trong trại.
Tu sĩ từ nơi khác đến, thường chỉ đắc tội một người, nhưng cuối cùng lại nhận lấy sự trả thù của cả một trại.
Giang Nguyệt Bạch cảm ơn nữ chưởng quỹ, mua một quyển « Thiên Vu sách sử » và ba quyển cổ yêu văn.
Khi nữ chưởng quỹ nhận linh thạch thì ngấm ngầm sờ tay Giang Nguyệt Bạch, ném cho nàng một ánh mắt lúng liếng.
"Có muốn cùng tỷ tỷ ra đằng sau chơi chút không?"
Giang Nguyệt Bạch giật mình vội kéo Vân Thường chạy mất, cảm thấy ở chỗ này, bất kể nam hay nữ cũng đều không an toàn.
Dân số vu tộc thưa thớt, lại ít khi kết hôn với ngoại tộc, nên trong chuyện kia, bọn họ khá phóng khoáng và sùng bái chuyện này, lấy đó để mong vu tộc có thể sinh sôi nảy nở, ngày càng lớn mạnh.
Mua được thuốc tránh độc, tránh chướng khí và một số thuốc xua côn trùng giải cổ, hai người lại một mạch tiến vào một cửa hàng may.
"Bộ này đẹp nè, ta muốn mặc bộ này." Giang Nguyệt Bạch chỉ vào một bộ váy trang của vu tộc treo trên tường rồi nói với Vân Thường.
Vân Thường đang kéo một bộ khác, "Ta cũng muốn mặc."
Hai người liếc nhau, cùng nói, "Ngươi đóng vai nam."
Ánh mắt hai người kiên quyết, đều muốn mặc váy đẹp, bắt đối phương đóng vai nam để tránh rắc rối không cần thiết.
Cuối cùng Vân Thường thỏa hiệp trước, "Vậy bọn ta thay phiên nhau đóng vai nam, một người ba ngày được không?"
"Thành giao!"
Giang Nguyệt Bạch sảng khoái đồng ý, cùng Vân Thường mỗi người mua hai bộ quần áo vu tộc, ra cửa lại sắm thêm chút trang sức bằng bạc rồi mới trở về, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi mai vào núi.
Đêm khuya, Giang Nguyệt Bạch đang ở trong phòng luyện hóa nguyên tinh, thì thấy từ hậu viện của Giang Lâu một cô gái tầm hai mươi tuổi bước tới.
Cô ta mặc một bộ váy xanh đơn sơ, chắp vá chỗ thủng, trên mặt dính vết máu bẩn thỉu, nhưng trong đôi mắt lanh lợi kia lại ánh lên niềm vui sướng.
"Ôi, Lữ Oánh về rồi à? Ngươi chuyến này vào núi hơn ba tháng, linh dược dùng cho trúc cơ tìm được chưa?" Người đàn ông trung niên đang chẻ củi ở hậu viện hỏi.
Lữ Oánh cười gật đầu, "Tìm được rồi, ta định bế quan trúc cơ luôn, phiền Ông thúc giúp ta báo với chưởng quỹ một tiếng, việc vặt đợi ta xuất quan rồi sẽ làm bù."
"Được thôi, chúc ngươi trúc cơ thành công."
Ánh trăng nhợt nhạt, Lữ Oánh nhìn về hướng Thiên Diễn tông, khóe môi nở nụ cười.
"Tiểu Bạch, ta sắp trúc cơ rồi, không biết ngươi bây giờ có khỏe không?"
- Thêm chương sau - (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận