Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 510: Kết anh ( 6 ) (length: 9573)

Kinh Sở Quân lấy bí bảo hộ thân cấp tổ mẫu ra, chống đỡ uy áp lôi kiếp, tăng tốc độ đến cực hạn.
Vì chuyện Tạ Cảnh Sơn, cũng bởi vì mẹ nàng luôn ép nàng qua lại với Tề Tư Hành, nàng liền tìm người điều tra lai lịch và cuộc đời của Tề Tư Hành, muốn xem Tề Tư Hành có khuyết điểm gì không để mẹ nàng từ bỏ ý định.
Vừa xem xong, Tề Tư Hành tu hành đến nay, mọi thứ đều rất hoàn mỹ, nhưng Kinh Sở Quân khi điều tra quan hệ giao tiếp của hắn thì phát hiện Tề Tư Hành như sao chổi, phàm là ai thân cận hắn đều chết oan chết uổng.
Kinh Sở Quân rất tò mò chuyện gì đã xảy ra, vừa lúc mẹ nàng lại bảo nàng đi tặng lễ cho Tề Tư Hành.
Chính trong lần này, nàng vô tình thấy Tề Tư Hành bí mật gặp một ma tu, nàng có bí bảo cấp tổ mẫu che giấu tung tích nên không bị phát hiện, cũng không biết bọn họ nói chuyện gì.
Đợi đến khi hai người tách ra, nàng đuổi theo ma tu kia, sau một phen khổ chiến thì bắt được, lục soát hồn, mới phát hiện Tề Tư Hành đang bày một ván cờ lớn.
Hắn muốn châm ngòi chiến tranh giữa Phục Long tông và Bích Du cung, muốn diệt gọn tinh nhuệ của cả hai tông.
Quân cờ mấu chốt trong ván cờ này chính là Giang Nguyệt Bạch và ứng long!
Kinh Sở Quân nhớ lại lời Tạ Cảnh Sơn dặn trước khi đi, lập tức đi tìm mẹ mình, nói rõ âm mưu của Tề Tư Hành, muốn mẹ nàng giúp mình.
Nhưng mẹ nàng sau khi nghe nàng kể lại thì bảo nàng chỉ lo thân mình, nàng muốn đi tìm cha mình thì lại bị mẹ nàng quản thúc.
Chính vì lần trì hoãn này mà thành ra hiện tại, nếu không phải cha nàng muốn gặp nàng, phái người thả nàng ra rồi nàng nhân cơ hội trốn, trà trộn vào đội tuần tra ra biển của Bích Du cung thì lúc này nàng cũng không đến được đây.
Kinh Sở Quân nhìn phía trước, cù long và một con cốt long đang kịch chiến trong cuồng phong bão táp, Thái Phác chân tôn và Đông Tiều chân tôn của Phục Long tông bị Phù Ngọc chân tôn của Bích Du cung đánh cho liên tục bại lui.
Kinh Sở Quân tuy chán ghét việc triều đình nhưng nàng không hề muốn chiến hỏa lan đến Thanh Long giới, đến lúc đó sự an bình của Chân Võ tiên tông cũng sẽ bị phá vỡ.
Oanh!
Hai đạo kiếp lôi màu đen và trắng to bằng vạc nước từ ngoài trời giáng xuống, Ngao Quyển đâm vào phong cấm thiên địa cả trăm lần không được, dưới hai đạo lôi kiếp đó thì vỡ tan tành, trực tiếp bị đánh thủng một lỗ.
Lôi kiếp đen trắng lao thẳng xuống biển sâu, suýt chút nữa đánh xuyên cả mặt đất, nước biển trong vòng mười dặm trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại triều lôi đen trắng, lấy nơi Giang Nguyệt Bạch độ kiếp làm trung tâm, hung hãn giao chiến, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Dư uy của lôi kiếp đáng sợ nhấc lên cuồng phong cao ngàn trượng, xé rách không khí, lưu lại từng vết rách không gian đen ngòm, tạo nên những cơn lốc không gian bạo ngược.
Những tu sĩ ở xa ngoài trăm dặm, trừ mấy người hóa thần miễn cưỡng đứng vững, những người còn lại đều bị dư uy của lôi kiếp thổi bay, mấy tu sĩ kim đan còn bị vỡ đan điền, chết ngay tại chỗ.
Lúc này còn có thể đứng vững, ngoài những hóa thần và đám khống chế rồng kia ra, chỉ còn mười mấy con rồng và hơn mười tu sĩ nguyên anh.
Ngao! !
Thiên địa mở rộng, Ngao Quyển thấy hy vọng trốn thoát, khí thế toàn thân tăng lên đến cực hạn, bùng nổ long uy cường hãn.
Bầy rồng cúi đầu, hóa thần khó khăn, trơ mắt nhìn Ngao Quyển dang rộng đôi cánh bay lên, lao về phía lỗ thủng trên trời.
"Các ngươi lẽ nào định trơ mắt nhìn ứng long đào thoát sao?! Đến khi nó quay lại, Thanh Long giới sẽ gặp họa ngập đầu!"
Thiên Du chân tôn của Phục Long tông ngậm máu tươi gầm lên một tiếng, liều mình chống lại dư ba lôi kiếp và long uy, dốc hết sức lực đánh ra một đạo pháp quyết hóa thành xiềng xích, giữ chặt trảo sau của Ngao Quyển, cưỡng ép ghìm nó lại.
Ở đằng xa, Đông Tiều chân tôn và Thái Phác chân tôn bị lôi kiếp đánh gián đoạn trận chiến thấy tình huống này, liếc nhìn Phù Ngọc đang ngơ ngác một cái, rồi cũng xé không gian lao đến chỗ Ngao Quyển, vung ra xiềng xích phù văn, quấn lên người Ngao Quyển rồi ra sức kéo xuống.
Ngao Quyển toàn thân đầy máu, đánh nhau với quá nhiều hóa thần, đã đến lúc lực kiệt sức tàn, không cách nào thúc đẩy cấm chế không gian, cũng không có sức thoát khỏi xiềng xích nữa.
Ô —— Nó phát ra từng đợt rên rỉ, dựa vào sức mạnh man rợ đối kháng xiềng xích, nhìn lỗ thủng trên trời nhanh chóng khép lại do tác dụng của pháp tắc giới vực, hy vọng chạy trốn càng ngày càng xa vời.
Nó không để ý thân thể máu chảy ròng ròng, không để ý cánh phải bị gãy, không để ý những đau đớn dữ dội từ xiềng xích phù văn sâu tận xương tủy, nó cố gắng hết sức bay lên.
Nó nhất định phải trốn thoát!
Nó trốn, tiểu tiên chi mới an toàn, long tộc mới có cơ hội trỗi dậy!
Ngao! !
Trên người Ngao Quyển nổ tung những đám huyết vụ lớn, tụ lại thành những giọt tinh huyết ứng long chạm vào các xiềng xích.
Phanh phanh phanh!
Xiềng xích bị nổ tung, Thiên Du mấy người bị dư ba đẩy lùi, kinh hãi nhìn Ngao Quyển bay lên.
Ngàn cân treo sợi tóc, một dải lụa trắng xé gió mà đến, quấn lấy đuôi rồng của Ngao Quyển rồi đột nhiên căng ra.
Đám người ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Phù Ngọc của Bích Du cung đứng sừng sững giữa không trung, tay cầm dải lụa trắng nổi đầy gân xanh, níu chặt Ngao Quyển không buông.
Thiên Du nói đúng, hôm nay bọn họ đối đãi với ứng long như vậy, đã kết tử thù rồi, nếu để ứng long thoát khỏi vòng vây mà tích lũy lực lượng, chờ đến khi nó trở lại Thanh Long giới thì không chỉ riêng Phục Long tông mà cả Bích Du cung cùng tất cả nhân tộc ở Thanh Long giới đều sẽ chết dưới móng vuốt rồng!
"Các đệ tử Bích Du cung, hỗ trợ!"
Phù Ngọc ra lệnh, hai tu sĩ hóa thần của Bích Du cung và những tu sĩ nguyên anh khác nhao nhao ra tay, các loại pháp bảo quấn lên người Ngao Quyển, mạnh mẽ kéo nó từ trên cao xuống từng chút một.
Khóe miệng Thiên Du nhếch lên một đường cong, cùng Đông Tiều và Thái Phác một lần nữa ra tay.
Vừa mới còn là hai phe tử chiến, giờ khắc này lại đoàn kết một lòng, chỉ để giữ Ngao Quyển lại trong Thanh Long giới.
Tiểu cù long từ xa bay đến, cùng bầy rồng của Bích Du cung ngây ngốc nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.
Ngao Quyển mang theo bầy rồng gần như tử thương hết, chỉ còn mấy con rồng bị trọng thương đang trôi nổi trên biển, nức nở muốn bò lên giúp long vương của chúng nó.
Ngao —— Ngao Quyển phát ra tiếng gầm bất khuất và những tiếng rên rỉ vô lực, tiểu cù long lại nhìn những hình ảnh ấm áp "đồng đạo" của nó tan vỡ từng chút một trong đầu.
Hóa ra người đàn ông kia nói không sai, người và rồng vĩnh viễn không thể thành "đồng đạo" được, vì bản chất người và rồng là khác nhau.
Chỉ có người với người mới là đồng đạo, là đồng đạo sẽ buông bỏ thù hận mà đồng lòng chống giặc ở thời điểm mấu chốt!
Tiểu cù long hoàn toàn tỉnh ngộ, mắt rồng rưng rưng nước mắt, oán hận gầm lên!
Ngao!
Uy lực của cù long nhỏ bé dù không bằng ứng long nhưng cũng đủ khiến bầy rồng của Bích Du cung nổi dậy phản loạn!
Ngao!
Ngao!
Ngao!
Nhất hô bá ứng, bầy rồng đi theo tiểu cù long xông lên tận trời, hung hăng lao vào những kẻ "đạo mạo" kia... Người!
*
Lúc này, bên trong đạo quan ở Phục Long sơn.
Phong cấm giới vực bị phá vỡ, Vô Thường tinh quân tay cầm quân cờ đập xuống bàn cờ, cùng Tị Trần tinh quân kinh hãi nhìn về hướng Tây hải.
"Sao lại thế này?"
Vô Thường tinh quân cảm thấy không thể tưởng tượng được, đó là phong cấm do hắn và Tị Trần liên thủ tạo ra, tuy không lợi hại bằng pháp tắc do đại thừa tiên quân để lại nhưng cũng không dễ dàng bị phá vỡ như vậy.
Trừ khi là hắn và Tị Trần tinh quân liên thủ.
"Đi qua xem thử!"
Tị Trần tinh quân đứng dậy, Vô Thường tinh quân chột dạ, theo bản năng đưa tay ngăn cản.
Ngay lúc này, lãnh quang lấp lánh trên bàn cờ trước mặt hai người, quân cờ đen trắng nhanh như chớp, chia nhau lao thẳng về phía hai người.
Ánh mắt hai người rung lên, đều lùi về sau để ngăn cản, tất cả quân cờ đều nổ tung, khói đen lập tức bao trùm cả căn phòng.
Đợi đến khi sương mù tan đi, Tị Trần tinh quân và Vô Thường tinh quân đều nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt tím tái, khóe môi dính máu, bộ dáng trúng kịch độc.
"Vô Thường! Ngươi ám toán ta!"
Tị Trần tinh quân nổi giận, hôm nay là Vô Thường tinh quân mời hắn đánh cờ, hơn nữa hắn biết Vô Thường tinh quân cho đệ tử Phục Long tông đi Hải Chi Nhai làm gì.
Sở dĩ hắn đồng ý lời mời, cũng là vì nhân tiện giám sát Vô Thường, để hành động của Bích Du cung thêm thuận lợi.
Tình huống của Vô Thường tinh quân cũng chẳng khá hơn, hắn muốn ngăn chặn Tị Trần tinh quân, nhưng ám toán... hắn cũng là người bị ám toán.
Vô Thường tinh quân nhìn xuống bàn cờ vỡ nát trên mặt đất, bàn cờ này là do Đông Tiều mang về vào hôm hắn rời đi, sau khi báo cáo kế hoạch hôm nay cho hắn xong thì đã để lại.
Chẳng lẽ là Đông Tiều?
Độc tính đặc biệt lại mạnh mẽ, chính là vật của ma đạo, không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, trước mắt chỉ có thể mỗi người bày kết giới, tập trung chữa thương giải độc.
Còn về biến cố ở chỗ sâu trong Tây hải, thì đã không còn thời gian lo.
*
Tây hải chi cực, Tề Tư Hành khoanh chân ngồi trên mặt biển sóng gió, nghênh cuồng phong, ung dung tự tại, phất tay gảy dây đàn.
"Khúc thứ hai xong rồi, bây giờ bắt đầu khúc thứ ba!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận