Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 191: Kém chút biến dị (length: 9494)

Giang Nguyệt Bạch chỉ liếc qua, hỏa lôi châu được làm bằng cách kết hợp hỏa hành tinh khí và lôi pháp, luyện chế bằng những chỉ pháp vô cùng phức tạp, thảo nào uy lực lại lớn đến vậy.
Thật đúng lúc, nàng lại có cả hai thứ, sau này có thể tự mình luyện chế, chỉ pháp phức tạp đối với nàng chỉ là vấn đề tốn thời gian luyện tập, lại khó khăn hơn nữa chẳng lẽ có thể làm khó được việc nàng dùng một tay niệm chú sao?
Bộ thân pháp lục phẩm «đạp vân tiêu» này cũng thật độc đáo, giai đoạn đầu nhờ vào giày đạp mây có thể lướt đi trong chốc lát, ở giữa không trung như giẫm trên đất bằng, luyện đến giai đoạn sau thì không cần giày cũng có thể đi trên không trong một khoảng thời gian ngắn.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất và quan trọng nhất lần này chính là phương pháp tinh luyện nguyên tinh từ thú hồn yêu đan, giúp nàng giải quyết sự cấp bách.
"Khó trách Sa Anh Kiệt một đường thu thập nhiều thú hồn như vậy, hóa ra là để tinh luyện nguyên tinh."
Lục lọi trong nhẫn trữ vật lấy ra cái hồ lô cà tàng, chính là "Tụ hồn hồ lô" mà Sa Anh Kiệt đã thu thập thú hồn, bên trong hiện giờ còn có mấy trăm con thú hồn.
Cộng thêm số nàng tự mình thu thập trước đó, có hơn một ngàn con thú hồn.
Giang Nguyệt Bạch cất tạm những thứ khác, nghiêm túc xem xét phương pháp tinh luyện nguyên tinh.
Sau khi xem xong, niềm vui vừa rồi tiêu tan hơn phân nửa, vì phương pháp này không hề đơn giản.
Đặc biệt là dùng thú hồn của yêu thú dưới kim đan kỳ để tinh luyện nguyên tinh, xác suất thành công cực kỳ thấp.
Mỗi lần đều cần một ngàn con thú hồn để tập trung tinh luyện, xem ra phải đến hàng vạn hoặc thậm chí hàng chục vạn thú hồn mới có thể luyện ra một giọt.
Dùng yêu đan của yêu thú kim đan kỳ tinh luyện thì dễ hơn nhiều, một viên yêu đan có đến năm phần xác suất tinh luyện ra một giọt.
"Thảo nào Sa Anh Kiệt nhất định phải có cho bằng được cái hạt vương giả đan kia, so với yêu thú kim đan kỳ thật, yêu thú giả đan kỳ dễ đối phó hơn nhiều."
Đáng tiếc, loại yêu thú giả đan này có lẽ còn hiếm hơn cả yêu thú thật sự kim đan.
Giang Nguyệt Bạch ủ rũ một chút, rồi lại hăng hái lên.
"Không phải là thú hồn sao? Nay mai không cho Tiểu Lục ăn nữa, chậm rãi tích lũy kiểu gì cũng tích được, Lưu Sa vực này vốn không thiếu yêu thú."
"Đợi đến phiên chợ tiếp theo, lại đến Sơn Hải lâu xem yêu đan có đắt không, biết đâu ta mua được? Nếu mua không nổi thì chiếc nhẫn hồng ngọc của Sa Anh Kiệt, cũng đủ đổi một viên chứ?"
Giang Nguyệt Bạch tràn đầy tự tin, cảm giác nguyên tinh đã vẫy gọi nàng, tăng cường thần hồn, gia tăng uy lực thi pháp, lại luyện hai kiện pháp khí nguyên thần nữa, thật hoàn mỹ!
Vui vẻ thu lại ngọc giản cùng mấy thứ lặt vặt khác, Giang Nguyệt Bạch lấy cây xà thuế quả ra.
Mười ba quả xà thuế này khá hiếm có, dùng để rèn luyện thân thể thì không sai, chỉ là hiện tại ở trên thuyền không tiện dùng.
Đợi đến phiên chợ rồi ở lại, kết hợp với «hỏa luyện không trung bí pháp» để tiêu hóa, biết đâu chốc lát đã có thể đột phá tầng thứ hai của công pháp, hoàn thành hỏa phù thứ hai “Viêm giáp”.
"Cây linh thụ ngàn năm to như vậy, sao cũng phải giúp «Tiên thảo kinh» tăng độ thuần thục lên một bậc chứ."
Giang Nguyệt Bạch bày cây linh quả chín đốt trước mặt, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu từng đốt một cướp đoạt tinh khí bản nguyên của linh thụ.
【Ngươi bắt đầu cướp đoạt tinh khí bản nguyên của linh thụ ngàn năm, độ thuần thục Tiên thảo kinh +1000】 【Ngươi bắt đầu cướp đoạt... Độ thuần thục +1000】 【...Độ thuần thục +1000】 【...Độ thuần thục +1000】 Theo Giang Nguyệt Bạch không ngừng cướp đoạt, đám mây chi thảo bị thương trong thức hải nhanh chóng hồi phục, hai lá non mới mọc cũng sinh trưởng, giãn ra với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Độ thuần thục «Tiên thảo kinh» kéo dài đến gần vạn.
Đến khi hút xong đốt thứ tám, độ thuần thục đã vượt qua chín nghìn, Giang Nguyệt Bạch vừa mới bắt đầu hấp thu đốt thứ chín, một luồng hàn ý không rõ từ sau lưng bay thẳng lên đỉnh đầu.
Giang Nguyệt Bạch thình lình run lên, bị một loại cảm giác sợ hãi không thể diễn tả bao phủ, khiến nàng không thể tiếp tục được nữa.
Giang Nguyệt Bạch hít một hơi thật sâu để tỉnh táo lại, trước mắt chợt lóe qua hình ảnh dị nhân tộc vũ.
Nàng không thể hút tiếp nữa, sẽ bị biến dị mất!
Dị nhân do mang trong mình huyết mạch của yêu tộc, nên hình dáng đều giống người nhưng không phải là người.
Giả Tú Xuân lúc trước dáng dấp bình thường như người, nhất định là vì huyết mạch yêu tộc của nàng ấy quá thấp, từ việc bản thân chỉ kế thừa một chút đã có thể suy đoán ra được.
Hiện tại huyết mạch vân chi thảo của nàng là năm điểm, vừa đúng một nửa, nên nàng vẫn còn hình dạng người.
Nếu nàng phá vỡ thế cân bằng, khiến huyết mạch vân chi thảo vượt qua năm điểm, cơ thể nàng, con người nàng liệu có biến dị? Trở nên giống dị nhân không?
Dị nhân thảo mộc có dáng vẻ ra sao, Giang Nguyệt Bạch chưa từng tận mắt thấy, nhưng từng thấy miêu tả trong sách.
Có dị nhân hai tay là dây leo, cũng có dị nhân hai chân mọc rễ, đứng lâu ở một chỗ sẽ cắm sâu vào đất không rút ra được.
Còn có dị nhân một đầu mọc cỏ xanh tươi tốt, hoặc có dị nhân trên mũi nở hoa hấp dẫn ong bướm đến.
Giang Nguyệt Bạch không muốn biến thành như vậy, dù chỉ là trên đầu mọc cỏ, hay tai biến thành nấm linh chi, nàng cũng không muốn!
"Tạm thời không thể tiếp tục được nữa, ta phải hỏi sư phụ xem giải quyết thế nào, nguy hiểm quá!"
Giang Nguyệt Bạch nhìn vào giao diện tu tiên.
【Công pháp】 Tiên thảo kinh (9320/10000) Còn một đốt cây linh quả ngàn năm nữa, nếu có thể tìm ra cách giải quyết, nàng sẽ có thể tăng lên một cấp trong chốc lát.
Đến lúc đó năng lực chữa trị và năng lực thanh lọc của huyết mạch vân chi thảo đều có thể tăng lên rất nhiều.
Nhưng nhất định phải có biện pháp giải quyết chứ!
Đường đến phiên chợ tiếp theo còn rất xa, Giang Nguyệt Bạch vừa rồi bị hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, đứng dậy đi đến mũi thuyền, mở một đường rách trên lá chắn phòng hộ để đón gió.
"Phì phì phì!"
Ăn phải một miệng cát, Giang Nguyệt Bạch lại vội vàng đóng kín lá chắn phòng hộ rồi trở về.
"Thôi vậy, ta xem thử cái ngưng quang kính."
Giang Nguyệt Bạch lại ngồi xuống, lấy ngưng quang kính ra cầm trên tay, nàng nghiên cứu gần một năm trời mới hiểu được mấy hình rùa trên mặt sau kính, thực ra là hai cái phù chú cổ bị đảo ngược.
Ý nghĩa cụ thể và âm đọc thì nàng không rõ, chỉ từ hình chữ suy đoán ra được ý nghĩa tương phản của hai phù chú.
Sau này nàng đã thử nhiều lần, cho dù vẽ bao nhiêu lần, dùng cách vẽ nào đi nữa thì phù chú đều không có tác dụng gì với chiếc gương.
Cho đến lúc ở bờ hồ kia, nhìn thấy bóng chữ “Phật” của Nhược Sinh trên mặt nước, nàng mới nhận ra mình đã không để ý đến một vấn đề đơn giản nhất.
Chữ trong gương là bị lật ngược!
Có lẽ người làm gương có ác thú vị, muốn kích hoạt chiếc gương thì phải viết phù chú ngược lại.
"Một phù chú có thể thu toàn bộ uy lực của pháp bảo vào trong kính, lẽ nào phù chú còn lại là để phóng thích ra? Gậy ông đập lưng ông?"
Giang Nguyệt Bạch cảm thấy rất có thể.
"Quay đầu tìm con yêu thú nào đó thử xem, vấn đề chiếc gương đã được giải quyết, còn cái sáo này là thế nào?"
Giang Nguyệt Bạch cầm cây sáo ngọc hình đốt trúc lên, mân mê mặt dây thanh liên, ngưng quang kính đã lợi hại như vậy, thì cái sáo này chắc chắn cũng không tầm thường.
"Ta nhớ lúc ấy sờ vào cái sáo thì huyết mạch vân chi thảo đột nhiên từ một điểm tăng lên năm điểm, lẽ nào cái sáo này không dùng để thổi mà là để ăn?"
Giang Nguyệt Bạch cau mày, từ từ đưa cái sáo lên miệng, há ra ~~ Xoảng!
"Ôi! Răng ta! Cái thứ đồ bỏ gì vậy, cái sáo đàng hoàng không để người ta thổi, kẻ luyện chế ra nó thật là một tên kỳ hoa!"
May mà không có ai thấy, Giang Nguyệt Bạch thu lại cái sáo.
Chưa đến thời điểm, hiện tại nàng cứ sờ mó lung tung cũng không hiểu thấu, biết đâu đến một ngày lại giống ngưng quang kính lần này, có chút linh quang bừng lên liền hiểu ra ngay.
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.
Giang Nguyệt Bạch điều tức hoàn thành, sau khi hồi phục trạng thái, từ xa thấy giữa các đụn cát có dấu vết như sóng gợn, liền biết nơi đây có hoang xà sa mạc qua lại.
Nàng thu phi hạch chu về, lại tìm một tấm khăn vải che mặt, chậm rãi đi xuống cồn cát.
Sát phong đao lóe lên một vệt đỏ, cát vàng bị đẩy sang hai bên, để lộ ra hai con hoang xà màu vàng đất to bằng người lớn đang quấn lấy nhau.
"À, hình như ta đến không đúng lúc."
Hoang xà giận dữ rít lên, dựng người phóng đến, Giang Nguyệt Bạch vung tay chém xuống chặt đứt đầu hoang xà, máu rắn văng tung tóe lên cát vàng.
Mùi máu tanh làm không khí xung quanh trở nên náo động, dưới lớp cát vàng thì thầm xào xạc, đang có không ít hoang xà dần thức tỉnh.
Giang Nguyệt Bạch treo tụ hồn hồ lô bên hông, ánh mắt lấp lánh, vung đao về phía trước.
Từ đây một đường giết đến ốc đảo, đánh được thì giết, không đánh được thì chạy, nhất định có thể tích góp được không ít thú hồn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận