Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 229: Ngộ bạn cũ (length: 10507)

Giang Nguyệt Bạch tìm đến cửa hàng thợ may để đổi trang phục, váy trắng còn trắng hơn tuyết, dải lụa yểu điệu bay.
Đội kỹ mạng che mặt xong, Giang Nguyệt Bạch chậm rãi bước đi trên quảng trường ngoài đường, thấy một đám tán tu khí thế hùng hổ chạy tới.
Một gã mặt mày bầm dập, vẻ ngoài thô kệch dừng lại bên cạnh Giang Nguyệt Bạch hỏi: "Đạo hữu, có thấy một người mặc áo đen che mặt giống dạ xoa đi qua không?"
"Có phải là một người nhìn rất hung dữ, dáng người cao cao mặc áo đen?" Giang Nguyệt Bạch dùng tay khoa chân múa tay hỏi.
Gã thô kệch ra sức gật đầu.
Giang Nguyệt Bạch giơ tay chỉ một hướng, giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ: "Hướng kia vừa đi."
Gã thô kệch nhìn Giang Nguyệt Bạch, mặt đỏ ửng, nhe răng cười một tiếng, chiếc răng cửa còn gãy mất nửa cái.
"Đa tạ đạo hữu chỉ đường."
Gã thô kệch rời đi, Giang Nguyệt Bạch nén cười, móc một túi lưu ảnh ngọc, chuẩn bị đến từng đấu trường để xem, thăm dò thực lực đối thủ.
Căn cứ vào bảng xếp hạng Phong Vân hội của Hồng Nhạn Lâu và những gì Giang Nguyệt Bạch tự điều tra, trước mắt đối thủ mà nàng cảm thấy có nguy cơ không hề ít.
Giang Nguyệt Bạch lấy ra quyển sổ nhỏ và bút than của mình, vừa đi vừa vẽ vẽ vời vời.
Các thế gia lấy ba nhà Khổng, Phương, Lục dẫn đầu, mỗi nhà đều có ba đối tượng trọng điểm cần chú ý, đều là đệ tử trúc cơ hậu kỳ đến trúc cơ đỉnh phong.
Khổng gia có ba người trúc cơ đỉnh phong xuất sắc nhất, một người kiếm tu, một người pháp tu, còn có một người nho tu mà Giang Nguyệt Bạch chưa từng thấy qua, nghe nói có năng lực "đấu võ mồm", tụng thơ giết địch.
Phương thị có hai anh hùng đều là trúc cơ đỉnh phong, có dòng máu thượng cổ thần lực, bọn họ tự xưng là Man tu, nghe nói khi dòng máu bộc phát hết mức có thể biến thành người khổng lồ cao một trượng.
Người thứ ba của Phương thị, Phương Minh Dật, Giang Nguyệt Bạch trực tiếp gạch bỏ tên trong danh sách.
Lục thị là do bào đệ của tổ sư Thiên Diễn Tông Lục Hành Vân thành lập, giao du với Thiên Diễn Tông không nhiều, có đạo thống của riêng mình, xưa nay đều xếp sau hai nhà Khổng và Phương, lần này lại lên đài với danh nghĩa tam đại thế gia, chắc chắn có sự hậu thuẫn của Phương thị phía sau.
Khổng thị và Phương thị tuy sống chung một thành nhưng hơn vạn năm qua chưa từng kết hôn giao hảo, vẫn giữ sơ giao, nước sông không phạm nước giếng.
Đệ tử trúc cơ của Lục thị đến hơn mười người, trong bảng thiên kiêu có một người, nhưng Lục Nam Chi lại nhắc nhở nàng cẩn thận hai huynh đệ Lục Kỳ Tu và Lục Kỳ Viễn, hai người này không có mặt trong bảng thiên kiêu.
Giang Nguyệt Bạch khoanh tròn hai cái tên này trong sổ nhỏ, cần đặc biệt chú ý.
Các thế gia tu chân lớn nhỏ trong Địa Linh Giới nhiều vô kể, lần này dưới trướng ba nhà Khổng, Phương, Lục chỉ có mười thế gia tham gia, mỗi nhà cũng chỉ phái ra mười người.
Sự việc Cát Ngọc Thiền "ngã ngựa" năm xưa tại tiểu bỉ của Thiên Diễn Tông khiến Giang Nguyệt Bạch không dám lơ là, không dám xem nhẹ bất kỳ ai trong số này.
"Tán tu..."
Giang Nguyệt Bạch gõ hai cái vào quyển sổ nhỏ, đám tán tu đều tương đối kín tiếng, đến từ mọi nơi trong Địa Linh Giới, Hồng Nhạn Lâu có thể thống kê được không nhiều, chỉ có thể thăm dò trong năm ngày này.
Cuối cùng là tông môn, trừ những người mới nổi trong bảng thiên kiêu...
Nàng và Lục Nam Chi cũng mới trúc cơ trung kỳ, còn những người như Cát Ngọc Thiền, Tạ Cảnh Sơn, Hà Vong Trần đều chỉ ở trúc cơ sơ kỳ.
Năm người của Quy Nguyên Kiếm Tông, Trác Thanh Phong và Hoa Ánh Thời vừa mới lên trúc cơ trung kỳ, ba người còn lại vẫn ở trúc cơ sơ kỳ.
Giang Nguyệt Bạch cảm thấy, lớp tu sĩ trúc cơ này của bọn họ không đáng chú ý, đa phần đều bị trưởng bối trong tông môn phái đi để tham gia Phong Vân hội cho mở mang kiến thức.
Người thực sự muốn tranh thứ hạng thì phải xem sư huynh sư tỷ trúc cơ hậu kỳ và trúc cơ đỉnh phong của các tông phái hiện tại.
Người đứng đầu bảng chiến trúc cơ của Thiên Diễn Tông trước kia là Ngu Thu Trì, sau khi nàng kết đan thì vị trí đó là của Phương Dục Hành, đệ tử của Quang Hàn Kiếm Quân.
Hắn vốn cũng muốn kết đan, vì Phong Vân hội lần này mà đè ép tu vi xuống trúc cơ đỉnh phong, là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho quán quân trúc cơ kỳ.
Còn có kiếm tu Yến Liệng kia của Quy Nguyên Kiếm Tông cũng ở trong tình huống tương tự, nghe nói trước khi Phong Vân hội bắt đầu, hắn ba lần bảy lượt đến thách đấu Phương Dục Hành đều bị cự tuyệt.
Trúc cơ kỳ ở Kim Cương Đài có Thập Đại Võ Tăng, còn có các nhân vật nổi tiếng của Bách Dương Tông, Linh Hạc Môn, Lưu Vân Tông… trên bảng trong sổ của Giang Nguyệt Bạch đều là tên, vẽ đủ loại vòng lớn nhỏ.
"Mấy người này đều không dễ đối phó, áp lực lớn quá."
Đường Vị Miên, đệ tử thứ ba của Phất Y Chân Quân, cũng ở trúc cơ hậu kỳ, ngoài ra còn có hơn mười bảy đệ tử trúc cơ hậu kỳ khác của các chân quân Thiên Diễn Tông.
Đương nhiên, ngoài đệ tử thân truyền, còn có các đệ tử nội môn, ngoại môn các tông các phái tự mình đến tham gia, không hẳn không có người có thể giành được phá giới châu để đi đến cuối cùng.
Đến đạo trường thành bắc, nơi đây cũng đông nghẹt người, tiếng ồn ào náo nhiệt.
Giang Nguyệt Bạch chậm rãi chen vào trong, quan sát trang phục của các tu sĩ xung quanh, thấy có rất nhiều đệ tử của các đại tông môn, còn lại phần lớn là tán tu.
Đột nhiên nhìn thấy một người quen lâu ngày không gặp trên lôi đài, vừa mới đánh bại đối thủ một cách mạnh mẽ, đôi mắt Giang Nguyệt Bạch sáng lên, vén mạng che mặt rồi giơ tay vẫy.
Trên lôi đài, Trác Thanh Phong phong thái ngời ngời thu kiếm vào vỏ, làm dấy lên một trận kinh hô, nói một câu "Đã nhường", ngẩng đầu lên thì thấy một nữ tử mặc y phục trắng, mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều đang đứng giữa đám đông vẫy tay.
Nụ cười như hoa, làm rung động lòng người.
Trác Thanh Phong tim đập thình thịch, hai gò má ửng hồng, có chút ngượng ngùng, cứng ngắc giơ tay đáp lại.
"Hồng sư huynh!"
Giang Nguyệt Bạch chạy ngay từ lôi đài của Trác Thanh Phong sang, đi thẳng đến một lôi đài khác phía sau hắn, Trác Thanh Phong tay cứng đờ giữa không trung, giơ không được mà bỏ xuống cũng không xong.
Phốc ~ Hoa Ánh Thời và Hứa Thiên Cẩm phía dưới lôi đài cười phá lên, Trác Thanh Phong vừa liếc sang, hai nàng vội vàng che mặt giả bộ như không thấy gì.
Người tiếp theo lên đài, Trác Thanh Phong hất mạnh trường kiếm, kiếm khí dọa người, hình như... có chút không vui.
Giang Nguyệt Bạch chạy thẳng xuống lôi đài của Hồng Đào, thật sự không ngờ lại có thể thấy hắn ở đây.
"Giang sư tỷ." Bên cạnh vang lên giọng nam quen thuộc.
"Tề Minh? Sao ngươi cũng tới?"
Tề Minh mặc bộ áo vải, tươi cười ấm áp, từ trong đám người chen đến bên cạnh Giang Nguyệt Bạch, vẻ mặt đầy vui mừng.
Hồng Đào đứng trên lôi đài, cũng vui mừng nhìn Giang Nguyệt Bạch, chỉ có chút ngạc nhiên với tu vi hiện tại của nàng.
Tiểu đồng sáu tuổi được Hồng Đào năm xưa dẫn vào, chưa đến hai mươi năm đã đuổi kịp hắn, trở thành tu sĩ trúc cơ trung kỳ, hơn nữa nàng đã sớm trở thành đệ tử thân truyền, cũng có chút danh tiếng.
Hồng Đào không khỏi cảm thán, năm xưa hắn cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, đồng thời trong lòng nghĩ thầm, sau này gặp được hạt giống tốt như Giang Nguyệt Bạch thì có thể giúp một tay sẽ giúp, tích thêm thiện duyên.
Một nam tu nhảy lên lôi đài của Hồng Đào, Hồng Đào nói với Giang Nguyệt Bạch: "Sau hãy nói tiếp, xin chỉ giáo."
Đao quang kiếm ảnh trên lôi đài lao vào đánh nhau, Giang Nguyệt Bạch xem một lát thì tinh ý phát hiện Hồng Đào thoạt nhìn như đang ở thế hạ phong, thực ra là cố tình che giấu, lập tức yên tâm.
"Mấy người tới lúc nào vậy? Tề Duyệt đâu? Còn ai đến nữa không?" Giang Nguyệt Bạch nhìn xung quanh tìm kiếm.
Tề Minh kiềm lại ánh mắt ngưỡng mộ Giang Nguyệt Bạch, chắp tay bẩm báo: "Lần này ta đi cùng sư huynh Hồng, không đi cùng những người khác của ngoại môn."
Giang Nguyệt Bạch đặt tay xuống cánh tay Tề Minh: "Đây là bên ngoài, ngươi không cần để ý quy củ trong tông môn, tỷ đệ ta xưng hô tùy tiện là được, ta còn chưa cảm ơn ngươi những năm nay đã giúp ta và sư phụ xử lý Thiên Khốc Phong và Hoa Khê Cốc."
"Đây đều là việc ta nên làm, hơn nữa nếu năm đó không có trúc cơ đan mà sư tỷ cho, ta cũng không thể nào trúc cơ nhanh như vậy." Tề Minh cảm kích nói.
"Mọi người trong Hoa Khê Cốc đều khỏe chứ?" Giang Nguyệt Bạch hỏi.
Tề Minh gật đầu: "Đều rất tốt, sư huynh Quách đã trúc cơ trước ta, Thạch Tiểu Võ và Tề Duyệt hiện tại cũng sắp trúc cơ, chỉ chờ đến lần tiểu bỉ tới tranh một chuyến trúc cơ đan."
"Ngày thường Tề Duyệt ngoài quản lý Hoa Khê Cốc, tài năng của nàng trong lĩnh vực khôi lỗi được hai vị sư thúc ở Vạn Pháp Đường coi trọng, đang làm học đồ ở chỗ hai vị sư thúc, đây cũng là nhờ công dạy dỗ của sư tỷ đối với nàng trong lĩnh vực khôi lỗi năm xưa."
"Đó là do chính nàng đến trước mặt ta giành lấy, nàng không giành, ta cũng không dạy. À mà, ngươi cũng muốn tham gia Phong Vân hội sao?"
Tề Minh lắc đầu: "Tu vi ta còn nông cạn, không dám lên đi làm xấu mặt, lần này chỉ ra ngoài mở mang tầm mắt thôi, sư tỷ đây là muốn... thu thập tình báo sao?"
Tề Minh hạ thấp giọng, nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay Giang Nguyệt Bạch.
Giang Nguyệt Bạch giơ cuốn sổ lên: "Đúng vậy, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng."
"Lần này Phong Vân hội quy tụ thiên kiêu, số người rất đông, thu thập tư liệu rất tốn sức, không bằng để ta tìm vài người đáng tin giúp sư tỷ, sư tỷ cũng có thể chuyên tâm thi đấu."
Mắt Giang Nguyệt Bạch sáng lên, Tề Minh chu đáo cẩn trọng, lại giỏi giao tiếp, giao cho hắn chắc chắn tốt hơn so với tự mình nàng đi thu thập.
"Vậy nhờ sư đệ."
Giang Nguyệt Bạch đưa hết quyển sổ và túi lưu ảnh ngọc cho Tề Minh.
Rầm!
Một vật nặng rơi xuống đất, thắng bại trên lôi đài đã định.
Hồng Đào chắp tay, "Đa tạ!"
Giang Nguyệt Bạch vừa muốn nói lời cảm ơn, sau lưng trên lôi đài đột nhiên truyền đến một câu nói quen tai.
"… Ta không nhắm vào ai cả, ta chỉ muốn nói, những người đang ngồi ở đây đều là lũ bỏ đi!"
Giang Nguyệt Bạch: ...
Lời này truyền đi, nhanh thật!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận