Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 25: Thăng mễ ân đấu gạo thù (length: 9175)

Sau một canh giờ bận rộn, đầu Giang Nguyệt Bạch choáng váng, trong đan điền, luồng khí xoáy ngũ hành ảm đạm không ánh sáng.
Cảm giác linh khí khô kiệt truyền đến, việc thi triển thảo mộc quyết lại không thể gián đoạn, nàng theo bản năng tăng tốc độ mười ngón tay, ép thể nội linh khí.
Mười đầu ngón tay đột nhiên rung động, khát vọng thành quyết kéo theo thần thức mới sinh, biến áp lực bên trong bỗng chuyển hóa thành lực hút bên ngoài.
Một tia sáng xanh biếc từ bên trong những cây non bốn phía hiện lên, Giang Nguyệt Bạch cảm thấy mình không thể dừng lại được nữa, mười ngón tay khuấy lên vòng xoáy linh khí, điên cuồng hút lấy những ánh sáng xanh này.
Ánh sáng xanh càng lúc càng nhiều, trong lòng bàn tay nàng hình thành một viên ngọc lục bảo to bằng hạt lạc.
Oanh!
Vòng xoáy linh khí theo đầu ngón tay nổ tung, Giang Nguyệt Bạch loạng choạng một bước, trong vòng ba trượng quanh người, cây non héo rũ, gió thổi liền tan thành tro bụi.
Mấy người đang nói chuyện phiếm xung quanh hoảng sợ, tái mặt, giống như thấy ma mà nhìn chằm chằm Giang Nguyệt Bạch.
Chủ nhân linh điền nơi này, Trịnh Lực, mặt xám như tro, đau lòng nhào vào ruộng linh điền.
"Ôi cây non của ta ơi, ngươi làm sao thế này, bảo ngươi đến chữa trị cây non, chứ có phải bảo ngươi cướp đoạt sinh cơ của cây non đâu!"
Giang Nguyệt Bạch cầm viên cỏ cây tinh châu trong tay, mờ mịt luống cuống, nàng đâu có cố ý, chỉ là do linh lực vừa rồi khô kiệt ép buộc, bất cẩn chuyển pháp quyết, cướp đi sinh khí của cỏ cây trong cây non.
Khi học thảo mộc quyết, Đào Phong Niên đã từng nói với nàng, thảo mộc quyết có hai cách dùng.
Một là, có thể thu lấy mộc linh khí trong không khí để tẩm bổ linh thực.
Hai là, có thể cướp đoạt sinh khí cỏ cây để nhổ cỏ, tro rơm rạ làm phân bón, và cỏ cây tinh châu cướp đoạt được ngoài việc trả lại linh thực, còn có thể dùng làm tài liệu luyện chế đan dược chữa thương.
"Nhiều cây non như vậy có thể đánh được hơn một trăm cân lúa, hôm nay ngươi không đền linh thạch cho ta thì đừng hòng đi!"
Trịnh Lực hùng hổ dọa người, chìa tay đòi bồi thường.
Giang Nguyệt Bạch không phục, "Linh lực của ta khô kiệt cũng là vì giúp ngươi chữa trị cây non, ta chưa từng đòi ngươi tiền công vất vả, ngươi còn định lừa ta?"
"Sao gọi là ta lừa ngươi? Không phải ngươi cũng chữa trị cây non cho người khác miễn phí sao? Sao đến chỗ ta liền đòi tiền? Có phải ngươi cố ý nhắm vào ta không? Ta đã đắc tội gì ngươi sao? Hay là ngươi cậy vào chỗ dựa là Đào lão mà dám làm càn với ta?"
"Ngươi không nói lý!"
Giang Nguyệt Bạch tức muốn hộc máu, quay đầu nhìn những người mà nàng đã giúp đỡ, những người kia lập tức tản ra hết.
"Tuổi còn nhỏ đã dùng thảo mộc quyết không thành thạo thì cứ nói sớm đi, giả vờ làm anh hùng cuối cùng hại ta, ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi, trả lại số linh thạch trừ sâu mà lúc trước ta đưa ngươi, chuyện này ta coi như bỏ qua."
"Đồ vô lại lưu manh, đừng hòng ức hiếp Giang sư tỷ của ta!"
Thạch Tiểu Võ xông đến nhặt bùn đất ném vào Trịnh Lực, Trịnh Lực chấn động linh khí, bùn bắn ngược lại làm Thạch Tiểu Võ ngã nhào xuống đất.
Thạch Tiểu Võ kêu đau, Giang Nguyệt Bạch tức giận.
"Ngươi mẹ nó muốn chết có phải không!"
Quách Chấn đột ngột xuất hiện sau lưng Trịnh Lực, một cước đạp cho người này lăn lộn ngã xuống.
"Quách lão đen ta không để yên cho ngươi!"
Trịnh Lực bò dậy thúc đẩy pháp quyết, Đào Phong Niên và Tống Bội Nhi đi đến, Trịnh Lực tức tối dừng tay.
Tống Bội Nhi liếc nhìn Giang Nguyệt Bạch, hé miệng lắc đầu, đi tới kéo Thạch Tiểu Võ, phủi sạch bùn đất trên người.
Thạch Tiểu Võ không phục, chỉ vào Trịnh Lực nói, "Hắn ức hiếp Giang sư tỷ."
Trịnh Lực thấy phe mình yếu thế, vội vàng nở nụ cười làm lành, "Hiểu lầm thôi mà, ta chỉ là... chỉ là đùa với Giang tiểu sư muội thôi."
Tống Bội Nhi cười khẩy một tiếng, Quách Chấn trực tiếp vạch trần ý đồ của hắn.
"Đừng tưởng rằng lão tử không biết, ngươi định lừa linh thạch của Giang tiểu sư muội rồi chạy, đến lúc đó Đào lão cũng không làm gì được ngươi."
"Không có không có, thật không có."
Giang Nguyệt Bạch cắn môi, trong cái nhìn chăm chú bình thản của Đào Phong Niên, ý thức được mình đã phạm sai lầm lớn, nắm chặt vạt áo cúi đầu.
Đào Phong Niên yếu ớt thở dài, "Xong rồi thì về thôi."
"Khoan đã."
Quách Chấn gọi Đào Phong Niên lại, đưa cho Giang Nguyệt Bạch mười khối linh thạch.
"Làm người không thể vong ân phụ nghĩa, Giang tiểu sư muội vừa rồi đã giúp ta chữa trị cây non trong ruộng, ta đã xem rồi, làm rất tốt, nói theo tuổi tác thì cũng phải thu thêm một thành linh mạch, ta không thể không biết điều, bắt Giang tiểu sư muội ra sức còn phải chịu ủy khuất, linh thạch nên đưa vẫn phải đưa."
Giang Nguyệt Bạch chỉ cảm thấy những viên linh thạch kia sáng chói mắt, lắc đầu lùi lại không chịu nhận.
Đào Phong Niên đưa tay ra nhận lấy, Quách Chấn trừng mắt nhìn những người khác mà Giang Nguyệt Bạch đã giúp đỡ.
Những người đó trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám làm càn, chỉ có thể miễn cưỡng lấy linh thạch đưa cho Đào Phong Niên.
Đào Phong Niên cầm linh thạch đi ở phía trước, Giang Nguyệt Bạch gật đầu với Quách Chấn và Tống Bội Nhi, nhanh chóng theo sau.
Trên đường, Đào Phong Niên không nói một lời, khí tức nặng nề, Giang Nguyệt Bạch đi phía sau, không dám đến gần.
Về đến viện đóng cửa lại, Giang Nguyệt Bạch mới đi đến trước mặt Đào Phong Niên.
"Gia gia, ta sai rồi."
Đào Phong Niên ho khan vài tiếng ngồi xuống, đấm vào đầu gối, cũng không ngẩng đầu lên.
"Sai ở đâu?"
Giang Nguyệt Bạch rũ đầu, ỉu xìu đọc thuộc lòng.
"Một đấu gạo nuôi ân nhân, một thăng gạo sinh kẻ thù. Cho than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì dễ, thêm hoa gấm thì khó. Khi khát một giọt như cam lộ, khi say thêm một ly không bằng không. Đối đãi người cần để lại thừa ân, thì có thể không khiến người ghét bỏ, xử lý sự việc cần phải..."
"Được rồi, đã ngươi đều biết, sao hôm nay còn như thế?"
Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu lên, "Con là bị Lữ Oánh chọc choáng váng!"
Đào Phong Niên cau mày, "Lữ Oánh?"
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, kể chuyện cãi nhau với Lữ Oánh, vừa nói vừa cảm thấy ấm ức.
"Con đúng là giấu giếm chuyện khi nào mình đột phá, nhưng con tu luyện đến luyện khí tầng ba là chuyện của hôm qua, trước đó con căn bản không lừa nàng, con cũng không cười nhạo nàng, nàng dựa vào cái gì mà ghét con, nói con là đồ lừa đảo?"
Đào Phong Niên thản nhiên, hỏi ngược lại, "Vậy Lữ Oánh lại vì sao nhất định phải thích con?"
Giang Nguyệt Bạch ngớ người.
"Nha đầu, Lữ Oánh ghét con là tự do của nàng, nếu con không thay đổi được thì phải chấp nhận."
"Gia gia sao có thể nói như vậy, gia gia không thể nói Lữ Oánh không kết bạn với con là thiệt thòi cho nàng sao?"
"Có thiệt thòi hay không cũng là chuyện của nàng, con không thể có loại tâm tư đó, nếu không con sẽ sinh chấp niệm, chìm trong việc so đo hơn thua với nàng mà lo được lo mất, nếu nàng không vượt qua con được, con sẽ tự cao tự đại, nếu một ngày nào đó nàng vượt qua được con, thì tín niệm của con trong nháy mắt sẽ sụp đổ."
Giang Nguyệt Bạch mơ hồ gật đầu, hình như là như vậy, lúc nãy ở ruộng nàng bận rộn, trong đầu toàn nghĩ đến việc Lữ Oánh không bằng mình chỗ nào, nghĩ Lữ Oánh dựa vào cái gì, lại có tư cách gì mà ghét nàng.
Càng nghĩ càng tức!
"Con không thể làm cho tất cả mọi người trên thế gian đều yêu thích mình, người khác cũng không có nghĩa vụ nhất định phải yêu thích con, cũng giống như vừa rồi con ở ruộng, làm nhiều chuyện như vậy, có người vẫn không cảm kích con, cho nên đừng để ý đến việc người khác yêu ghét mình và cái nhìn của người khác về mình."
"Người khác ghét con, con vẫn là con, con không cần thay đổi để lấy lòng, hãy lấy lòng chính mình, mỗi một ngày đều phải thỏa mãn vui vẻ, đã rõ chưa?"
"Vâng, con hiểu rồi, nhưng mà Lữ Oánh... là con giấu giếm trước, với cả hôm nay con đã nói lời quá đáng với nàng, con cũng có lỗi."
Giang Nguyệt Bạch nhớ lại lần trước Lữ Oánh che chở nàng bị thương, trong lòng liền băn khoăn.
Đào Phong Niên xoa đầu Giang Nguyệt Bạch, "Nếu con cảm thấy nàng đáng để con nỗ lực chân thành thì cứ đi, không cần lo trước lo sau, hãy thuận theo trái tim mình, chỉ là dù kết quả như thế nào thì con cũng phải thản nhiên chấp nhận."
Giang Nguyệt Bạch gật đầu liên tục, những chuyện uất ức trong lòng tan biến hết, khóe miệng lại cong lên, áp sát tới kéo ống tay áo của Đào Phong Niên lay nhẹ hai lần.
"Gia gia, nếu con đã biết sai, linh thạch vừa rồi có thể trả lại cho con không, con muốn mua chút đồ, một là để xin lỗi Lữ Oánh, hai là cũng muốn đi cảm ơn Lê trưởng lão, nếu không nhờ người chỉ điểm con, thì tu vi của con đã không tiến nhanh như vậy."
"Vậy không có phần của gia gia à?"
"Có chứ, tất nhiên là có."
Đào Phong Niên bật cười, bỏ một gói linh thạch vào ngực Giang Nguyệt Bạch, khuôn mặt của nha đầu trong nháy mắt trở nên rạng rỡ.
"Đi nghỉ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta đi Nam Cốc phường thị."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận