Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 297: Ta đi (length: 9287)

[Ngươi cuồng hút một hồ lô Tiếu Xuân Phong, La Yên Độn thành công nhập môn] [Pháp thuật/Bí thuật] La Yên Độn (nhập môn: 1/5000) Dùng một ngày hai đêm, Giang Nguyệt Bạch mấy lần vì nhịn không được cười mà phá công, hiện tại cuối cùng đã đem «La Yên Độn» nhập môn, bí thuật này càng về sau càng khó, yêu cầu năm ngàn độ thuần thục mới có thể đạt đến cảnh giới tiểu thành.
Giang Nguyệt Bạch tính toán một chút, còn cần hút năm mươi hồ lô nữa, tâm tình nàng hiện tại khó hiểu có chút phấn khởi, cũng không biết có phải là do hút vào quá nhiều không.
Từ trạng thái tu luyện lui ra, ôm tại vùng đan điền, lòng bàn tay có mười viên Tiếu Xuân Phong ngưng tụ thành vòng khói.
Trạng thái nhập môn này, ném vòng khói ra đại khái có thể bay xa khoảng ba dặm.
Ra khỏi khách sạn, Giang Nguyệt Bạch phát hiện trên đảo chợ phiên có thêm không ít tu sĩ, phần lớn đều là Trúc Cơ kỳ.
Nàng đi giữa đám người, nghe những người đó bàn tán đều là về di tích Long Cung Bắc Hải sắp mở ra.
Di tích ở khe Côn Khư ngoại hải, nơi đó là vùng biển nằm giữa biển cả, cứ hai trăm năm lại có một lần thủy triều rút xuống, đến lúc đó ngoại hải sẽ hình thành vòng xoáy khổng lồ, kéo người vào Long Cung dưới đáy khe Côn Khư.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ không có hộ thể cương khí, thân thể cường độ không cách nào ngăn cản lực kéo của vòng xoáy, cho nên thường thì chỉ có tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh mới có thể tiến vào Long Cung.
Long Cung còn chia hai tầng trong ngoài, tầng ngoài là khu vực hoạt động của binh tôm tướng cá, tầng trong mới là địa bàn của Long tộc.
Thủy triều rút kéo dài mười lăm ngày, tất cả mọi người cần phải rời khỏi khe Côn Khư trước khi thủy triều lên, nếu không một khi mắc kẹt thì sẽ là hai trăm năm.
"Thiên Cửu Cung và Phi Yên Các lại ra lệnh treo thưởng giết Thủy Hủy kia rồi."
Thấy một đám người vây quanh bức tường đá trắng bên cạnh đường, Giang Nguyệt Bạch tiến tới xem, chỉ thấy trên lệnh treo thưởng vẽ một con hung thú màu đen giống rồng mà cũng giống giao.
Ba trăm vạn thượng phẩm linh thạch!
Giang Nguyệt Bạch thấy con số mà kinh ngạc đến ngây người, quá đáng tiền.
"Thủy Hủy năm trăm năm hóa giao, giao ngàn năm hóa long, thêm năm trăm năm hóa giác long, ngàn năm nữa hóa Ứng Long."
"Lệnh treo thưởng Thủy Hủy này đã phát ra bảy tám lần rồi, cũng có nghĩa là nó có khả năng đã hóa thành rồng, đang trốn ở trong di tích Long Cung."
"Nếu là thật thì chẳng phải con Thủy Hủy này là con rồng cuối cùng của giới Linh Địa này sao?"
"Đừng thấy treo thưởng cao, ai có mệnh mà bắt được chứ? Không nghe nói lần di tích Long Cung trước, các chủ Phi Yên Các tự mình dẫn dắt năm vị hoa thần sứ bao vây Thủy Hủy, cuối cùng vẫn để nó chạy thoát đó sao."
"Lợi hại như vậy, vậy tu vi con Thủy Hủy này cũng phải đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong rồi?"
"Cũng gần như thế, nếu đạt tới Hóa Thần, nó đã có thể trực tiếp rời khỏi giới này, đâu cần phải trốn chui nhủi."
Giang Nguyệt Bạch nhìn một hồi rồi rời đi, thứ này quá kinh khủng, đoán chừng nó thở ra một hơi cũng đủ lấy mạng nàng.
Đến Sơn Hải Lâu, tiểu nhị dẫn Giang Nguyệt Bạch đến hậu viện gặp Tạ Cảnh Sơn.
Cách một ngày, Giang Nguyệt Bạch thấy trạng thái Tạ Cảnh Sơn tốt hơn nhiều, không còn thất hồn lạc phách, vẻ mặt hoang mang lo sợ nữa, trong mắt có lại ánh sáng ngày xưa.
Lúc này hắn đang mặc một thân đồ đen, tay phải để bên người, tay trái cầm kiếm từ từ luyện các chiêu kiếm.
Vết thương bên vai phải, ngực phải trước đây của hắn, toàn bộ cánh tay phải có lẽ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn linh hoạt.
Thấy Giang Nguyệt Bạch, Tạ Cảnh Sơn vung một đường kiếm hoa, cười hỏi Giang Nguyệt Bạch, "Ngươi nói xem hiện tại ta bắt đầu luyện tay trái cầm kiếm, chờ tay phải ta khôi phục thì có phải sẽ đánh được song kiếm, một gió một lửa, gấp đôi chiến lực không?"
Giang Nguyệt Bạch đi đến nói, "Muốn tay trái linh hoạt như tay phải thì mỗi ngày phải khổ luyện không ngừng, cần đến khoảng một năm mới có hiệu quả, bất quá điều khó khăn nhất khi dùng hai tay song kiếm là tâm thần phân làm hai."
Tạ Cảnh Sơn nghĩ nghĩ, "Cái này đơn giản, Trúc Cơ kỳ có thể tu bí pháp phân thần, trong Sơn Hải Lâu ta hẳn phải có mấy bộ, ta quay đầu tìm một bộ đơn giản để tu."
Giang Nguyệt Bạch bĩu môi, cảm thấy Tạ Cảnh Sơn không đáng yêu gì cả, hơn nữa còn có một dự cảm rằng về sau hắn sẽ khiến nàng phải ghen tị.
"Ngươi nghĩ thông suốt rồi à?"
Tạ Cảnh Sơn gật đầu, "Trước đây là ta quá ngây thơ, ngày hôm đó cảm ơn ngươi."
"Nghĩ thông suốt là tốt rồi, tốc độ tu luyện của ta với A Nam không sai biệt lắm, nếu ngươi không nhanh chóng đuổi theo, đến khi chúng ta đến giới Thiên Linh, ngươi sẽ phải khóc dưới đó thôi."
Tạ Cảnh Sơn không chịu thua nói, "Yên tâm, ta nhất định sẽ vượt qua hai người các ngươi."
"Hôm nay ta tới chỉ là để xem ngươi thôi, thấy ngươi không sao ta cũng an tâm rồi."
"Ngươi... Kế tiếp định đi đâu?"
Giang Nguyệt Bạch lắc đầu, "Không biết, cứ mang theo lòng phòng bị tiếp tục tu luyện thôi, không thể vì có người muốn bắt ta mà ta lại ngồi chờ chết được. Đợi khi ta kết đan xong, đồ bọn họ muốn chắc chắn sẽ không lấy lại được, có lẽ sẽ bỏ ý định truy sát ta cũng chưa biết chừng."
Tạ Cảnh Sơn gật đầu, "Bên Hồng Nhạn Lâu truyền tin đến, nói hai người kia đã đến Bắc Hải, còn ở đâu thì trước mắt chưa biết, về sau ngươi có thể thường xuyên đến Hồng Nhạn Lâu hỏi, bọn họ sẽ luôn điều tra, ta đã nói trước rồi."
Giang Nguyệt Bạch ngẩn ra, "Hồng Nhạn Lâu cũng là nhà ngươi à?"
"À, cha mẹ ta mở." Tạ Cảnh Sơn nhẹ nhàng nói.
Giang Nguyệt Bạch: ...
Quả nhiên, nàng bắt đầu đố kỵ rồi!
"Cái này cho ngươi, hôm qua khi tìm đồ trong kho ta vô tình thấy."
Tạ Cảnh Sơn lấy ra một sợi dây chuyền từ trong vạt áo, tùy tiện ném cho Giang Nguyệt Bạch.
Giang Nguyệt Bạch bắt lấy nhìn thử, là một mặt dây chuyền hình trăng khuyết bằng ngọc trắng, được xỏ qua một sợi dây chuyền màu xanh sẫm, phát ra ánh sáng trong trẻo nhu hòa, giống như vầng trăng khuyết giữa đêm tối.
"Đây là pháp bảo gì vậy? Hình dáng cũng hợp với tên của ta." Giang Nguyệt Bạch cười hỏi.
Mặt Tạ Cảnh Sơn ửng đỏ, do ông nội hắn tiện tay luyện, chắc chắn là ông nội cố ý làm ra cái hình dáng này.
"Ngươi đừng có suy diễn lung tung nhé, đây chỉ là trùng hợp thôi, hơn nữa đồ này ném trong kho không biết bao lâu rồi, ngay cả tên cũng không có, ta nhờ La lão xem qua, nói là có thể tạo một tầng ảo ảnh trên người tu sĩ, biến thành dáng vẻ người khác."
"Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chỉ dùng thần thức quét cũng không dò ra được, cần phải dùng pháp bảo loại dò xét chuyên dụng hoặc là bí thuật mới có thể loại bỏ ảo ảnh, ngoài ra, ảo ảnh còn có tác dụng phòng ngừa các loại bí thuật truy tìm tính toán, giúp ngươi khó bị phát hiện hơn."
Cảm xúc Giang Nguyệt Bạch dâng trào, cảm thấy con đường cầu mạng của nàng sắp đi càng xa.
Như vậy cũng tốt, chỉ cần để nàng kết đan thành công, với nội tình hiện tại của nàng, cho dù là cao thủ giới Thiên Linh cùng một cấp độ, nàng cũng không sợ.
"Đều có thể biến nam nữ sao? Yêu thú thì sao? Có thể biến thành ân...rồng không?" Giang Nguyệt Bạch bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Tạ Cảnh Sơn hơi không theo kịp mạch suy nghĩ của Giang Nguyệt Bạch, hắn sao lại không nghĩ tới còn có thể biến thành yêu thú các loại để hù dọa người, hắn chỉ nghĩ tới việc bảo vệ tính mạng, xong rồi, sơ suất rồi.
"Chỉ có thể thực hiện ảo ảnh người, nam nữ đều được, độ chân thật sẽ dựa vào thần thức và mức độ tinh tế của linh khí của ngươi."
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, "Được, rất được, vậy ta xin nhận nhé, lần sau có đồ gì hay, ta giữ lại cho ngươi."
Tạ Cảnh Sơn nhìn Giang Nguyệt Bạch tủm tỉm cười đeo mặt dây chuyền lên cổ, nghĩ tới chuyện mình nghe tiểu nhị nói hôm qua nàng đã từ chối quà tặng của ông nội, không kìm được hỏi, "Vì sao ngươi lại không nhận đồ ông nội ta tặng?"
Giang Nguyệt Bạch không ngẩng đầu nói, "Ông nội ngươi xem ta như người ngoài, đồ cho ta có lòng phòng bị, ta mà nhận chẳng khác nào không xem ngươi là bạn bè à?"
Tạ Cảnh Sơn ngơ ngác gật đầu, rồi khẽ cười một tiếng.
"Ngươi tiếp tục luyện kiếm đi, ta đi đây."
Tựa như những lần chia tay bình thường, Giang Nguyệt Bạch vừa quay đầu liền đi, Tạ Cảnh Sơn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể âm thầm cầu chúc Giang Nguyệt Bạch gặp dữ hóa lành trong lòng.
Giang Nguyệt Bạch chờ ở đại sảnh Sơn Hải Lâu một lúc, sau khi tế luyện mặt trăng khuyết xong thì biến thành một nam tu tầm thường rời khỏi đảo Triều Sinh.
Một đường cẩn thận đề phòng, gặp phải mấy kẻ có ý đồ tiếp cận, lòng nàng không khỏi có chút phức tạp, nàng đều cố ý tránh đi.
Giang Nguyệt Bạch lẳng lặng quay về đảo Bát Quái, lẳng lặng thu tám bàn trận cùng mọi thứ, lại lẳng lặng rời đi, đi thẳng ra ngoại hải.
Đợi đến khi Lý Thận Chi đến đảo Bát Quái xem Giang Nguyệt Bạch có về không, chỉ thấy một tờ giấy nàng để ở cửa động phủ.
【 Nơi này không thú vị, ra ngoài chơi rồi, đừng nhung nhớ 】 - Ngày mai vẫn là 12 giờ ra chương mới ~ (Hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận