Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 550: Phù sinh nhược mộng (length: 9903)

Thành Tùng Phong.
Doãn Thư Vi cùng Triệu Phất Y đứng trên tường thành vừa được sửa xong, nghiêng mình nhìn hai phía đông tây, ba tòa thành hộ thành đại trận đã thuận lợi được kết nối thành một thể.
Màn sáng đại trận nối ngang đông tây, trong đêm tối lấp lánh, như sắc trời nơi cực hàn, hòa lẫn với các vì sao Tử Vi trên bầu trời, rung động lòng người.
"Lần này đa thiệt nhờ ngươi tương trợ, mới có thể trong nửa tháng mà khởi được tòa đại trận này."
Doãn Thư Vi chắp tay bái Triệu Phất Y, thái độ thành khẩn.
Triệu Phất Y hư phù một tay, "Đây là việc ta nên làm, huống hồ ta cũng đã hứa với Vọng Thư phải nhanh chóng hoàn thành đại trận, nàng còn ở Thái Huyền sơn mạch chờ các ngươi đến, nàng ở đó thêm một ngày liền thêm một phần nguy hiểm."
Doãn Thư Vi gật đầu nói, "Nàng thật không sai, tình báo truyền về ta đều đã xem qua, hầu như thăm dò hết thảy phòng thủ của ma tộc, ngươi yên tâm, lần này ba thành liên quân chắc chắn đoạt lại Thái Huyền sơn mạch, đem ma tộc đuổi tận giết tuyệt, cũng đem hảo sư điệt của ngươi toàn thây mang về."
"Như vậy ta cầu xin các ngươi rồi."
Doãn Thư Vi nghĩ đến ngày mai liền phải xuất phát, vẫn còn chút lo lắng, "Ngươi thật sự một mình có thể giữ vững nơi này?"
Triệu Phất Y khẽ cười, "Trận này là trận năm đó ta dùng để ngăn cản quỷ triều tại địa linh giới, năm đó được bạn tốt Lê Cửu Xuyên tương trợ, ta đã ngăn cản được mấy vạn quỷ triều trong ba ngày."
"Bây giờ, tòa đại trận này đã được ta cải tiến hoàn thiện, đồng thời hòa làm một thể với nguyên thần của ta, tương đương với bản mệnh pháp trận. Chỉ cần các ngươi trong vòng năm ngày có thể quay về chi viện, thì cho dù ma tộc có đến mười vạn đại quân, ta ở đây cũng không thành vấn đề."
Doãn Thư Vi nhìn về hướng Thái Huyền sơn, đáy mắt lóe lên ánh sáng của sự nắm chắc phần thắng.
"Yên tâm, không cần đến năm ngày, ba ngày là có thể đoạt lại quặng mỏ."
* "Nguyệt Nhi, con đang nhìn gì vậy?"
Giang Nguyệt Bạch bị ánh nắng mặt trời gay gắt đâm vào mắt, tiếng ong ong chói tai làm cho đại não của nàng từng đợt choáng váng, loạng choạng lùi lại, bị một bàn tay to rộng dày đỡ lấy phía sau.
Một người đàn ông đen nhẻm ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhấc vành nón rộng che nắng của nàng lên, dùng tay áo giúp nàng lau mồ hôi nóng trên mặt.
"Con bé ngốc này, mặt trời độc như vậy, sao con cứ đứng dưới nắng chằm chằm mặt trời mà nhìn vậy, không sợ bị tia nắng làm mù mắt à, sau này không lấy chồng được thì sao?"
Chóp mũi bị ngón tay thô ráp của người đàn ông nhéo nhéo, còn mang theo một mùi lúa thơm thoang thoảng.
Giang Nguyệt Bạch giật mình, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, đầu óc trống rỗng, không thể nhớ ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy rất... buồn nôn, cảm thấy chỗ nào đó không ổn.
Giống như bị say nắng sau khi phơi nắng, trời đất quay cuồng, tiếng ồn ào cùng tiếng côn trùng kêu và tiếng ếch kêu làm trong lòng nàng sinh ra cảm giác phiền muộn và buồn nôn.
"Nguyệt Nhi con qua bên kia bóng cây nghỉ ngơi rồi uống nước, lát nữa về thôn vào thư thục đón em trai, nương con cũng sắp nấu xong cơm trưa rồi, chỗ lúa còn lại này giao cho cha."
Đầu bị xoa xoa, nón rộng vành một lần nữa chụp lên mặt che đi ánh nắng gay gắt.
Giang Nguyệt Bạch chậm rãi tìm lại được ký ức, đang là những ngày hè mùa màng, lúa đã chín, nàng đang cùng cha ở ngoài đồng thu hoạch những bông lúa cuối cùng.
Đúng vậy, nàng đã mười hai tuổi, có thể xuống đồng làm việc, giúp đỡ cha mẹ.
Bây giờ nếu không cố gắng giúp đỡ cha mẹ, thì quá ba năm nữa đến tuổi cập kê, sẽ phải gả đi, sau này sẽ rất khó gặp lại cha mẹ và em trai.
Giang Nguyệt Bạch đi đến bên bờ ruộng, mở bình gốm đựng nước rót một chén, nước giếng mát ngọt xuống bụng, nàng dùng tay áo lau sạch miệng, cảm giác cả người đều trở nên thoải mái nhẹ nhàng, có cảm giác sống lại.
"Nguyệt nha đầu, cho ông già cũng một chén đi."
Ông lão xách liềm đi đến dưới gốc cây, lưng cong xuống, Giang Nguyệt Bạch vừa nhìn thấy ông đã cười.
"Vâng, Đào gia gia."
Đào lão một tay nhận lấy bát nước, tay kia đưa một miếng thịt đến bên miệng Giang Nguyệt Bạch.
Giang Nguyệt Bạch cười ăn, "Gia gia đối với con tốt thật đó, từ sau khi tổ phụ tổ mẫu qua đời, cả thôn chỉ có mình gia gia là đối xử tốt với con nhất."
Đào lão cười nói, "Gia gia thích xem con cười, con cười một tiếng, gia gia cảm thấy trong lòng như rót mật vậy, được rồi, mau đi đón em trai đi, chiều làm xong việc đồng áng nhớ đến nhà gia gia, đọc hết phần sách hôm qua chưa đọc nhé."
"Dạ được ạ!"
Giang Nguyệt Bạch cười tít mắt đáp ứng, đội mũ rộng vành đi về hướng thôn Giang Gia phía tây.
Trong thôn tường trắng ngói đen, nhà nhà đều khói bếp lượn lờ, không khí tràn ngập hương vị làm người ta nuốt nước miếng.
Giang Nguyệt Bạch nhớ ra, Đào lão là người ngoài tới, hình như vì vợ mất sớm nên chán nản lưu lạc tới đây, được thôn trưởng thu nhận.
Ông đã từng là một tiên sinh dạy tư thục, các cô gái trong thôn đều không thể vào tư thục, vậy mà ông lại nguyện ý dạy các nàng đọc sách.
Đi trên đường, Giang Nguyệt Bạch nhớ lại từng chút một ở thôn Giang Gia, nàng rất hài lòng với tất cả, điều duy nhất làm nàng lo lắng, đó là việc gả chồng sau này.
Nàng không muốn gả cho ai, trong lòng phản kháng, từ đầu đến cuối nàng đều cảm thấy nhân sinh của mình không nên giống như nương, gả đi làm vợ người, bếp núc canh cá.
Vậy nàng nên làm gì đây?
Giang Nguyệt Bạch một lần nữa nhấc vành nón, nhìn về phía mặt trời gay gắt.
Cảm giác buồn nôn kia lại một lần nữa ập đến, khiến nàng cảm thấy mọi thứ có chút không hài hòa không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra chỗ nào không thích hợp.
Khi chạy đến thư thục thì giờ học buổi sáng vừa mới kết thúc, Giang Nguyệt Bạch đứng trong bóng râm dưới tường.
Đối diện đường dưới tán cây dương có hai cỗ xe ngựa vô cùng xa hoa dừng lại, đều có người hầu đứng chờ.
Một cỗ treo đèn lồng "Lục thị", một cỗ treo "Tạ thị".
Lục thị là danh môn vọng tộc vùng này, còn Tạ thị thì là thương nhân giàu nứt đố đổ vách.
Bởi vì vị phu tử Lê dạy ở tư thục của bọn họ là một danh sĩ ẩn mình, thích ở chốn thôn quê, tiểu thư Lục thị và con trai độc nhất Tạ thị nghe được tin của phu tử Lê nên cố ý đến thỉnh giáo.
Tiểu thư Lục thị đó là cải trang nam nhân, chuyện này chỉ có Giang Nguyệt Bạch biết.
"Tiếc thật mình không có tiền đóng học phí, nếu không thì mình cũng cải trang nam nhân vào nghe rồi."
Giang Nguyệt Bạch cúi đầu, suy tư làm sao có thể kiếm được một khoản tiền lớn, nếu có thể vào núi đào được mỏ vàng thì tốt quá.
"Nguyệt Nhi!"
Giọng nói tràn đầy vui mừng từ cửa tư thục truyền đến, Giang Nguyệt Bạch vừa ngẩng mắt lên đã thấy Lục Nam Chi cải trang nam nhân đang cười với mình.
"A Nam!"
Lục Nam Chi nhanh chóng đi đến trước mặt Giang Nguyệt Bạch, quay người nhận một xấp giấy từ tay thư đồng.
"Đây là văn chương phu tử Lê giảng hôm nay, ta nhớ kỹ hết rồi, cho ngươi."
Giang Nguyệt Bạch cười nhận lấy, "A Nam, ngươi thật tốt."
Nàng và Lục Nam Chi "không đánh không quen", có lần nàng cùng em trai đang bàn luận văn chương bên bờ sông, có chút bất đồng kiến giải, bị Lục Nam Chi đi dạo chơi ngoại thành nghe thấy, hai người đã tranh biện nảy lửa.
Lục Nam Chi không biện lại được nàng, nhưng cũng chưa hề tức giận, cũng không chê nàng xuất thân, cùng nàng kết nghĩa kim lan, xưng hô tỷ muội.
Sau đó Lục Nam Chi mỗi ngày đều chép lại văn chương phu tử Lê giảng đưa cho nàng, cùng nàng cùng nhau nghiên cứu thảo luận.
"Khụ khụ khụ, hai người các ngươi làm gì vậy, nam nữ thụ thụ bất thân có biết hay không hả!"
Nghe thấy tiếng nói này, Giang Nguyệt Bạch nghiêng đầu đảo mắt, lại là nhị thế tổ nhà họ Tạ - Tạ Cảnh Sơn.
Tạ Cảnh Sơn trong bộ hoa phục đi theo phía sau hai tiểu tư, đi đến trước mặt Giang Nguyệt Bạch và Lục Nam Chi, ánh mắt bất thiện liếc Lục Nam Chi, chuyển sang Giang Nguyệt Bạch thì đột nhiên đổi thành vẻ mặt tươi cười.
"Giang Nguyệt Nhi, ta mang theo một chút điểm tâm đầu bếp nhà ta làm cho ngươi đây, ngươi có muốn nếm thử không?"
Giang Nguyệt Bạch hít sâu một hơi, cự tuyệt nói, "Tạ thiếu chủ, nam nữ thụ thụ bất thân, xin ngươi hãy cách xa ta ra."
"A tỷ!"
Em trai từ trong ra, Giang Nguyệt Bạch cùng Lục Nam Chi cáo biệt, nhét xấp giấy kia vào vạt áo, đón em trai cùng nhau về nhà.
Trên đường về, Giang Nguyệt Bạch hỏi em trai hôm nay học cái gì, em trai buồn rầu nói không nên lời mấy chữ, Giang Nguyệt Bạch giận không có chỗ phát tiết, vặn tai nó rồi bắt đầu mắng.
"A tỷ tha mạng, cái này học thật không nổi mà, tỷ nói với cha mẹ giúp em, để em cùng cha học nghề thợ mộc, tỷ đi học được không?"
"Nếu mà thật đơn giản như vậy thì tốt!"
"Được đó, thật sự được đó, hôm nay phu tử Lê nói, nước Vân ta có thể cho nữ nhi làm quan, với lại phu tử Lê xem qua văn chương ta xin tỷ, còn nói muốn gặp tỷ nữa kìa."
Giang Nguyệt Bạch sững người tại chỗ, đúng rồi, nước Vân có thể cho nữ tử làm quan, sao nàng lại quên chuyện quan trọng như vậy.
Nhưng có lẽ chỉ là vào triều làm nữ quan, dường như nàng vẫn không thỏa mãn.
Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời gay gắt, cảm giác buồn nôn kia càng ngày càng mãnh liệt, không đúng, điều nàng muốn không chỉ có thế.
"Này, a tỷ tỷ xem kìa, người giang hồ đó lại tới rồi, tỷ nói xem sao mà hắn đẹp trai vậy không biết?"
Tay áo bị em trai giật giật, Giang Nguyệt Bạch ngẩng mắt nhìn, bên cạnh hàng rào nhà nàng, một kiếm khách thanh sam đứng đó, vẻ phong lưu lãng mạn.
Giang Nguyệt Bạch thở dài, kéo em trai đi qua.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận