Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 521: Ba ngàn thành quy (length: 8717)

Giang Nguyệt Bạch vốn cho rằng việc đi đường cứ phải bước chân trái trước đã là chuyện lạ lùng lắm rồi, nhưng khi nàng đến Tịch Vân thành, nàng mới phát hiện cái này còn chưa phải là quy tắc kỳ lạ nhất.
Ngay lúc nàng trả phí vào thành ở cổng thành, liền bị đưa cho một quyển sách dày cộp, trên bìa viết «Tịch Vân thành quy ba ngàn điều».
Lính canh ở cổng thành đặc biệt tự hào nói rằng Tịch Vân thành là nơi mà Pháp Thiên tiên quân năm xưa đã ở khi mới bắt đầu lĩnh hội pháp đạo, tại nơi đây ngài đã kiểm nghiệm và hoàn thiện đạo lý của mình, cuối cùng để lại ba ngàn điều quy tắc thành thị này.
Giang Nguyệt Bạch bước qua cổng thành, một luồng khí tức kỳ dị lập tức bao trùm lấy toàn thân, khiến nàng cảm thấy thần hồn bị áp chế, cực kỳ khó chịu.
Theo bản năng nàng bước chân trái lên trước, nhưng kết quả là chân trái lại không nhấc lên được, Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu nhìn những con đường trong thành ngay ngắn trật tự, phát hiện dòng người vô cùng ngăn nắp, chia thành hai bên, một bên đi vào thành một bên ra khỏi thành.
Và bất kể bên nào, thì nam giới đều ở bên trái, nữ giới ở bên phải.
Nàng vào thành, hướng chân đi là bên trái, cho nên nàng không bước chân này đi được.
Giang Nguyệt Bạch lật cuốn thành quy trong tay, điều thứ nhất quả nhiên là "Nam đi bên trái, nữ đi bên phải".
Ngay cả chuột trong ngõ nhỏ, chim bay trên trời cũng đều phân bên trái bên phải mà đi.
Bị điên à, chuyện đi đường cũng muốn can thiệp!
Giang Nguyệt Bạch giật giật thái dương, trời đâu có mưa đâu, cũng đâu phải nàng muốn biết con giun không phân biệt đực cái căn bản là đi bên nào!
Người đông phức tạp, thôi thì cứ thành thật đổi qua chỗ nàng nên đi mà vào thành vậy.
Lúc vào thành, đã gần giữa trưa, Giang Nguyệt Bạch phát hiện rất nhiều cửa hàng đều không có người, cửa cũng không đóng, trên cửa treo tấm bảng "Đi ăn cơm".
Đám người đều một bộ lo lắng đi về cùng một hướng trong thành, nhưng tốc độ đi lại thì lại rất thống nhất, dù gấp gáp cũng không thể chạy nhanh.
Ừm, trong thành cấm chạy nhanh, cấm ngự gió, cấm phi hành!
Giang Nguyệt Bạch vừa đi vừa lật xem thành quy, phát hiện thành quy này tỉ mỉ đến mức khiến người ta sôi máu, từ ăn ở đến mở tiệm bày quán, từ giờ thức dậy đến y phục lời ăn tiếng nói, đều có yêu cầu tương đối.
"Nam không phấn, nữ không đen? Giờ thìn thức dậy, rửa mặt đánh răng chải đầu, giờ tuất đi ngủ, đốt hương nhập định quét sạch tạp niệm? Đạo dưỡng sinh, quá giờ ngọ không ăn?"
Giang Nguyệt Bạch càng xem càng câm nín, cái quái quy củ gì vậy, nàng thích ngủ nướng như chết ở trên giường, đến giờ chẳng lẽ bị giường "ném" xuống hay sao?
Phía trước truyền đến tiếng ồn ào, Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tửu lâu ba tầng lầu bên ngoài đang có hai hàng dài, đều đang đợi đến giữa trưa ăn cơm.
"Ục ục..." Giang Nguyệt Bạch ôm bụng có chút đói, cảm giác tửu lâu này ăn chắc là ngon lắm.
Ừm, ý nàng nói là cả cái tửu lâu này cơ.
Không được không được, phải kiềm chế, không thể để dục vọng chi phối, phải học được kiểm soát dục vọng!
"Ngươi tên nhóc ngươi... Ta..."
"Ngươi nói lại ta nghe, ngươi cái... Ta... Ngươi..."
Giữa đội hình, hai gã nam tu luyện khí kỳ đang giận dữ, hình như vì chen hàng mà tranh nhau đến mặt đỏ tía tai, "Ngươi ngươi ta ta" phun nước miếng vào mặt đối phương, căn bản không biết đang nói cái gì.
Bất quá qua dáng vẻ và khí thế của bọn họ, thì có thể nhìn ra được là đang cãi nhau.
Trong thành quy có ghi, cấm ô ngôn uế ngữ.
Giang Nguyệt Bạch chớp mắt phản ứng lại, bọn họ "Ngươi ngươi ta ta" này là đang sỉ nhục nhau à? Vì thành quy, cho nên chỗ mấu chốt bị cách âm?
Kiểu này cũng làm cho bọn họ như vậy hung hăng được ư? Chẳng phải là thuần túy tự mình suy diễn đối phương đang mắng mình rất khó nghe, rồi mình tức mình, sau đó bực dọc vô năng sao?
Trong thành cấm đánh nhau, cho nên chỉ có thể "Ngươi ngươi ta ta" không đánh được, người bên cạnh cũng không thèm quan tâm đến chuyện cãi nhau của bọn họ, thành quen rồi, cứ tiếp tục cười nói chuyện phiếm.
Giang Nguyệt Bạch đại khái lướt qua thành quy, mặc dù có nhiều chỗ rất kỳ quặc, nhưng quả thật, Tịch Vân thành rất sạch sẽ, trật tự và không khí rất an lành.
Bất kể là nam nữ già trẻ, đều ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh, mặt ai cũng tươi cười rạng rỡ, gò bó theo quy tắc, không hề hoảng hốt mà sinh hoạt trong thành.
Khi gặp nhau cũng là chào hỏi rồi hàn huyên, tư văn thủ lễ, có chút phong thái nhà nho.
Ít nhất thì, ấn tượng đầu của Giang Nguyệt Bạch là như vậy.
Đi qua tửu lâu, Giang Nguyệt Bạch nhìn thấy bảng hiệu tinh minh ở phía Bắc, hiện tại nhân tộc là thời đại hòa bình, các tinh minh có thể bù đắp cho nhau.
Thượng giới chỉ có linh thạch thượng phẩm và cực phẩm linh thạch, linh thạch thượng phẩm thường được gọi thẳng là linh thạch.
Giang Nguyệt Bạch ở tinh minh tiêu hết năm mươi khối linh thạch, mới mượn đọc được ghi chép về những sự kiện lớn của Thanh Long giới mấy năm gần đây, cuối cùng tính ra nàng bị thiên phạt từ Tây Hải Thanh Long giới đến bây giờ đã bao nhiêu năm.
Đúng tròn mười hai năm, vừa tròn một kỷ!
Cũng may, chỉ cần không phải một trăm hai mươi năm, sau khi ra ngoài thì thương hải tang điền, cảnh còn người mất thì còn có thể chấp nhận được.
Mười hai năm đối với nàng hiện tại thì thật không dài.
Biết được thời gian rồi, Giang Nguyệt Bạch liền tìm đọc xem có thư của ai gửi cho mình không, kết quả phát hiện có rất nhiều.
Ngoài mấy phong thư của Lục Nam Chi và Tạ Cảnh Sơn, còn có của thái thượng trưởng lão, Phất Y chân quân, một phong không đề tên, và một điều làm Giang Nguyệt Bạch bất ngờ nhất, đó là thư của Cửu Xuyên.
"Chẳng lẽ sư phụ cũng lên thượng giới?"
Giang Nguyệt Bạch lòng nóng như lửa đốt, đáng tiếc nàng chỉ có thể xem được mục lục, không cách nào lấy thư ra.
Bởi vì nàng không đủ linh thạch!
Gửi thư và nhận thư đều phải thanh toán linh thạch, nàng trên người chỉ còn lại có hơn trăm khối linh thạch, gửi một phong thư về Thanh Long giới cũng không đủ.
Giang Nguyệt Bạch muốn khóc, đã là nguyên anh rồi mà vẫn nghèo như vậy, có lẽ ngoài Phất Y chân quân ra thì không có ai nữa phải không?
Ủ rũ rời khỏi chỗ ở của tinh minh, quầy hàng "Đoán đâu trúng đó" ở góc đường đối diện đều đang xếp hàng, tài nguyên rộng mở mà mình lại nghèo như vậy.
Nơi này quy tắc hoàn chỉnh, tu sĩ nguyên anh đến đây đều phải bị quản chế bởi thành quy, có lẽ tu sĩ hóa thần cũng sẽ bị ảnh hưởng, tính ra thì là một chỗ an toàn.
Nhưng mà Giang Nguyệt Bạch chỉ thấy phàm nhân, tu sĩ luyện khí và trúc cơ, tu sĩ kim đan thì rất ít gặp, có lẽ tu sĩ nguyên anh không chịu nổi những quy củ oái oăm này nên căn bản sẽ không tới.
"Vẫn là tạm ở đây kiếm ít linh thạch, hoạch định một chút kế hoạch tu hành sau này, trước tiên phải tìm cách sửa hết linh khí bị hư hao trên người đã, rồi sau đó mới đi tìm tài liệu nâng cấp bạch long thương và tung tích Ngũ Vị sơn nhân."
Giang Nguyệt Bạch âm thầm tính toán, thì bị một gã nam tu trúc cơ hậu kỳ đâm vào người, thấy nàng chắn cửa ra vào nơi ở của tinh minh, nhíu mày trợn mắt lên mà "mắng" nàng.
"Ngươi đứng ở đây là... Hả? Có thể hay không... Hả? Ngươi cái..."
Giang Nguyệt Bạch hoàn hồn, mặc dù không nghe thấy lời thô tục, nhưng mà vẻ mặt của nam tu này lại khiến nàng thấy ngứa tay.
"Ngươi nhà ở bờ biển à, quản chuyện rộng vậy! Mắt không khỏe thì đi tìm bác sĩ thú y đi, trừng ta cái gì? Cũng không nhìn lại xem ngũ quan của mình đi, mỗi thứ một chỗ, ai cũng không phục nổi!"
"..."
Giang Nguyệt Bạch phản bác xong liền đi, để lại nam tu kia đứng ngơ tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.
Trong lời nói vừa rồi của Giang Nguyệt Bạch không có một chữ tục tĩu nào, thế mà hắn lại cảm thấy nhục nhã và bị bạo kích hơn cả khi bị chửi bằng lời tục tĩu!
Thì ra còn có thể lách thành quy để mắng người như thế sao?
Nam tu bừng tỉnh đại ngộ, thể hồ quán đỉnh, quỳ sụp xuống!
"Đạo hữu xin đừng đi, cầu chỉ giáo!!"
Nam tu quay người muốn đuổi theo, nhưng vì trong thành không được phép chạy nhanh, dù hắn có gấp cũng đuổi không kịp Giang Nguyệt Bạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Nguyệt Bạch biến mất trong dòng người.
Cùng lúc đó, tại lúc Giang Nguyệt Bạch vừa dứt lời, ở gian hàng bói toán đối diện chỗ ở của tinh minh, lão đầu râu dê Hồ đang phê chữ cho người run tay, làm nhòe đi một mảng bút tích lớn trên giấy, lãng phí một tấm mệnh ký.
Lão đầu đặt bút xuống, vuốt râu dê, nhìn theo bóng lưng Giang Nguyệt Bạch rời đi.
"Ngược lại là một nhân tài!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận