Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 143: Ngộ Phất Y (length: 10537)

Mặt đất hang động bị phá vỡ, có dấu vết đánh nhau cùng vết máu, có thể thấy bọn họ rời đi rất gấp.
Giang Nguyệt Bạch chui ra khỏi hang động, mở phong võng ra, cảm nhận được rất nhiều động tĩnh, có sát thi, cũng có người, hai loại chuyển động mang theo luồng gió khác nhau, có thể phân biệt được.
Vừa rồi tiếng nổ của vân lôi phá bốn gây ra động tĩnh quá lớn, bất kể người đến là dị nhân vũ tộc, hay là tu sĩ trúc cơ khác, Giang Nguyệt Bạch đều không muốn dây dưa.
Giang Nguyệt Bạch mở hắc vũ cánh ra bay lên không trung, nhanh chóng rời đi, tìm kiếm tung tích của Ngu Thu Trì bọn họ ở xung quanh.
Tìm khoảng hơn một canh giờ, hoàn toàn không có kết quả.
Không có tung tích trên thực tế cũng là chuyện tốt, dù sao còn tốt hơn việc tìm thấy thi thể của ai đó.
Trong quá trình tìm kiếm, Giang Nguyệt Bạch nhìn thấy vài đội nhỏ của tông môn khác, một bên tránh né sát thi đuổi theo, một bên vượt qua hẻm núi phế tích, cố gắng trở về doanh trại tiền tiêu.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt Bạch tránh bọn họ, dùng tiểu đao viết chữ tại mấy chỗ có thể thấy.
【Tam Nguyên giáo khống chế dị nhân, doanh trại tiền tiêu đã mất】 Tình hình trước mắt, nàng có thể làm chỉ có thế.
Quay một vòng về lại huyệt động ban đầu, xung quanh chỉ còn lác đác mấy sát thi, Giang Nguyệt Bạch biến mất tung tích, lấy bản đồ bí cảnh Lê Cửu Xuyên đưa cho nàng ra, xem xét kỹ doanh trại tiền tiêu xung quanh.
Khi đại trận của doanh trại tiền tiêu khởi động, nàng phát hiện phía sau vách núi không nằm trong phạm vi bao phủ của đại trận, đại trận chủ yếu dùng để phòng ngự hướng hẻm núi.
Phía sau vách núi là vách đá cao vạn trượng, địa thế hiểm trở dị thường, có cuồng phong loạn lưu, là hang ổ của hỏa giáp phi ngô.
So với phía trước có đại trận cùng mấy trăm dị nhân vũ tộc, chỗ kia ngược lại "an toàn" hơn chút, nắm chắc thời cơ tốt, sẽ có cơ hội xông đến vị trí trận truyền tống.
Chi chi!
Phong võng bắt được động tĩnh nhỏ xíu, Giang Nguyệt Bạch cũng nghe thấy tiếng linh chuột kêu.
Không bao lâu, một con linh chuột theo kẽ đá chui vào trước mặt Giang Nguyệt Bạch, Giang Nguyệt Bạch thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra với linh chuột.
"Xem ra là ngươi nói Vân Thường bọn họ không có việc gì, ngươi muốn dẫn ta đi tìm bọn họ sao?"
Chi chi!
Linh chuột gật đầu, Giang Nguyệt Bạch lại chần chừ, nhìn về phía sâu trong Thương Viêm chi địa.
Nàng mới vừa đến cửa Thương Viêm chi địa, liền gặp phải một đống chuyện như vậy, nếu giờ lùi bước, nàng không cam tâm, cũng sợ bí cảnh sẽ bị đóng lại hoặc xuất hiện biến cố khác.
Ngay cả sư phụ đều nói, trong bí cảnh tìm được linh hỏa có tỷ lệ rất lớn, rời khỏi bí cảnh, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Quyết định chủ ý, Giang Nguyệt Bạch viết toàn bộ tin tức về tình hình doanh trại tiền tiêu và chuyện phía sau vách núi có thể rời đi lên giấy, gấp lại đưa cho linh chuột cắn.
"Đưa đồ này cho Vân Thường."
Có Ngu Thu Trì trúc cơ viên mãn ở đó, lại thêm năng lực ngự thú của Vân Thường, chỉ cần không gặp biến cố lớn, việc thoát ra ngoài báo tin thành công có xác suất rất lớn.
Thu lại suy nghĩ, Giang Nguyệt Bạch rời khỏi chỗ ẩn nấp, vung hai cánh lên không trung.
Việc bay lượn giúp nàng tiết kiệm không ít thời gian, cũng có thể tránh được sát thi và yêu thú trên mặt đất.
Vượt qua Vạn Thú mộ, xuyên qua sườn núi đứt ruột, Giang Nguyệt Bạch dừng lại trên con sông lớn màu máu đỏ cuồn cuộn chảy về hướng đông, tìm thấy vị trí Sát Huyết Hà trên bản đồ để làm đối chiếu, sau đó đi thẳng đến nơi gần nhất có thể có linh hỏa xuất hiện.
* Hẻm núi phía tây nam.
Vân Thường gỡ tờ giấy từ miệng linh chuột xuống, Ngu Thu Trì đang được Cố Liễu giúp trị thương, Trịnh Trùng một mình cảnh giới xung quanh.
Cố Liễu nhỏ giọng nói: "Xung quanh sát thi càng ngày càng nhiều, chúng ta căn bản trốn không thoát, cứ thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị giết chết."
Ngu Thu Trì suy nghĩ một lát rồi nói: "Chỉ sợ trong hẻm núi cũng đã bố trí mai phục, chỉ chờ những người muốn thoát khỏi bí cảnh này tới, vậy nên kế tốt nhất, là đi vòng hẻm núi, vách đá phía sau doanh trại tiền tiêu, có thể thử một lần."
Cố Liễu há miệng định nói thì Vân Thường ném tờ giấy của Giang Nguyệt Bạch qua, nhỏ giọng nói: "Tiểu Bạch cũng có ý đó."
Hai người xem qua nội dung trên tờ giấy, thầm than quả nhiên có mai phục.
Cố Liễu nói: "Nhưng mà trên vách đá kia không phải là hang ổ của hỏa giáp phi ngô sao?"
Ngu Thu Trì nắm chặt tờ giấy, nhíu mày trầm tư.
"Ta có cách." Vân Thường nói nhỏ một câu, rồi đi đến một bên giảm bớt cảm giác tồn tại.
"Nàng có thể có cách gì?" Cố Liễu hỏi.
Ngu Thu Trì thở dài, "Nàng đúng là có cách, nhưng... nghỉ ngơi thêm một khắc đồng hồ rồi xuất phát."
* Trung tâm Vạn Thú Mộ.
Bốn đệ tử trúc cơ của Quy Nguyên Kiếm Tông vừa đánh vừa lui, trong đó có hai người nam cõng một nam một nữ bị thương hôn mê.
Ba phía đều là sát thi, gào thét không ngừng phát động tấn công.
Trác Thanh Phong và Hoa Ánh Thời hai người một trước một sau bảo vệ hai người ở giữa, trên mộc kiếm của Hoa Ánh Thời, hoa đào bay lả tả, tạo thành tấm lụa hồng, xoay quanh mấy người từ đầu đến cuối, ngăn sát thi đến gần.
Hống! !
Bốn con sát thi đồng thời xông xuống, lực mạnh như núi, Hoa Ánh Thời nhất thời sơ ý, bị đánh bay mạnh.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuồng phong gào thét dữ dội, bốn con sát thi lao tới giữa không trung liền bị kiếm quang trong gió xé nát.
Sắc mặt Trác Thanh Phong trắng bệch, thở hồng hộc, bốn người tụ lại một chỗ, bị hàng trăm sát thi bao vây.
"Trác sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?" Hoa Ánh Thời ấn vào vết thương trên ngực, hỏa sát nhập vào cơ thể, khiến nàng đau đến ngũ quan vặn lại với nhau, chóp mũi toàn mồ hôi.
Trác Thanh Phong nhìn lướt qua hai vị sư huynh đã kiệt sức ở phía sau, cùng với đội trưởng và sư tỷ bị thương vì bảo vệ hắn và Hoa Ánh Thời, trường kiếm vung lên.
"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi xảy ra chuyện!"
Vừa dứt lời, Trác Thanh Phong phá vỡ phòng tuyến trong lòng, giơ tay ném ra một nắm lớn hạt châu màu bạc.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ liên miên không ngừng, lôi điện vang rền, trong nháy mắt tụ lại thành triều lôi bạc nuốt chửng một đám lớn sát thi.
Sát thi kêu thảm, Hoa Ánh Thời và hai sư huynh ở phía sau trợn mắt há mồm.
"Thiên... Thiên lôi tử!"
Tại sao Trác Thanh Phong lại mang nhiều thiên lôi tử như vậy?
"Đi!"
Trác Thanh Phong quay đầu kéo Hoa Ánh Thời, mang mọi người tiếp tục chạy trốn, gặp lại sát thi bao vây, Trác Thanh Phong không chút do dự giơ tay chính là một nắm thiên lôi tử để mở đường.
Hoa Ánh Thời nghẹn họng nhìn trân trối, rồi thầm hạ quyết tâm, nếu có mệnh ra ngoài, nàng cũng phải chuẩn bị chút thiên lôi tử trong người, khi kiếm khí hao hết, thứ này có thể cứu mạng!
Nhưng mà... Thiên lôi tử rất đắt a!
"Trác sư huynh, bên kia có phải là võ tăng Kim Cương Đài và đệ tử Lưu Vân Tông không?"
Phía trước xuất hiện kim quang của Phật môn và linh thủy mang theo khí lạnh lẽo, mười mấy người đang cùng một đám sát thi chiến đấu.
Trác Thanh Phong lập tức đổi hướng, mang mọi người đến đó tụ hợp.
* Huyết Sát Hà phía đông bắc, Luyện Ngục Sơn.
Giang Nguyệt Bạch ném những thi thể hỏa lân thú đầy đất xuống, vội vàng biến mất tung tích, trốn vào trong kẽ nứt của ngọn núi.
Không bao lâu, ba tu sĩ trúc cơ áo đen chạy đến, nhìn thấy thú thi đầy đất, lập tức thả âm quỷ trong thất sát phiên ra, tìm kiếm bốn phía.
Giang Nguyệt Bạch bất giác chạm vào vô tướng mặt nạ treo ở bên hông, mô phỏng ra khí tức của yêu thú, tiếp tục đi nhanh về phía sâu trong kẽ nứt.
Các vết thương trên người không cần dùng thuốc, vẫn đang chậm rãi hồi phục dưới tác dụng của huyết mạch vân chi thảo.
"Chỉ tiếc nhiều thú hồn như vậy, cũng không kịp thu lấy."
Trong ba ngày nay, Giang Nguyệt Bạch một đường hướng bắc, tìm kiếm hai nơi có thể có linh hỏa, nhưng đều không thu hoạch được gì.
Hang ổ hỏa lân thú ở Luyện Ngục Sơn là nơi thứ ba, một trận đại chiến là không tránh khỏi, nàng còn chưa giết tới sâu trong hang ổ để nhìn thấy thú vương, liền phát hiện đội điều tra của Tam Nguyên giáo tới gần.
Càng đi vào sâu trong bí cảnh, đội điều tra càng nhiều, việc điều tra cũng dày đặc.
"Bọn chúng rốt cuộc đang tìm kiếm cái gì?"
Kẽ nứt rất sâu, đá núi màu đỏ sẫm nóng rực như bàn ủi, hơi nóng khiến người ta khó thở.
Giang Nguyệt Bạch đi đến chỗ hẹp nhất, quần áo ở hai cánh tay đã bị bỏng rách tả tơi, phía trước cũng không thể chứa được một người đi qua.
Nàng dùng phong võng dò ra, phát hiện phía ngoài đường hẹp khoảng hai mươi mấy trượng có một không gian khá lớn.
Âm phong phía sau gào thét, có âm quỷ đi vào.
Giang Nguyệt Bạch lập tức dùng thổ độn phù xuyên qua đường hẹp, bước vào hang động trong núi, không kịp xem xét tình hình bên trong, trước tiên lấy ra tám trận bàn bố trí thiên nhiên mê trận.
Tránh được sự điều tra của âm quỷ, Giang Nguyệt Bạch lùi lại hai bước vào hang động, bên trong tối đen như mực, còn có chút mùi máu tanh, nhưng lại mát mẻ hơn bên ngoài nhiều.
Giang Nguyệt Bạch nheo mắt cẩn thận, đi vào chỗ sâu nhất, bỗng thấy một nữ tu máu me khắp người tựa vào góc, hai mắt nhắm lại, nhưng vẫn còn hơi thở.
Nhìn rõ khuôn mặt dưới những vệt máu, Giang Nguyệt Bạch hai mắt mở to hít một hơi lạnh.
Triệu Phất Y!
Giang Nguyệt Bạch loạng choạng lùi lại, toàn thân căng thẳng, sau đó cứng đờ xoay người, rời khỏi hang động, làm như không thấy gì.
Chỉ mấy hơi sau, Giang Nguyệt Bạch lại quay trở lại hang động.
Triệu Phất Y mí mắt khẽ động đậy, trong cổ phát ra giọng khàn khàn.
"Lại trở về... làm gì..."
Nàng sớm đã phát hiện Giang Nguyệt Bạch, chỉ là không còn sức làm gì, cũng không muốn... cầu cứu.
Giang Nguyệt Bạch tay cầm một bình thuốc, hung tợn cười.
"Không giết ngươi diệt khẩu, lỡ ngươi nói ra chuyện ta thấy chết mà không cứu thì sao!"
Triệu Phất Y ngón tay khẽ nhúc nhích, gắng gượng ngẩng đầu lên.
Giang Nguyệt Bạch lao đến trước mặt Triệu Phất Y, không nói lời nào nhét một viên đan dược vào miệng nàng.
"Phất Y chân quân, không ngờ ngươi cũng có lúc suy yếu hết sức, chỉ có thể mặc ta sắp đặt cả ngày."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận