Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 170: Quyển khóc nam tập (length: 11648)

Trời cao lộng lẫy, nhà tranh tre nhỏ, phòng khách phía sau.
Giang Nguyệt Bạch ngâm mình trong bồn nước thuốc tắm thả lỏng gân cốt, tóc búi cao dùng trâm gỗ cố định, để lộ chiếc cổ thon dài, hơi nước bốc lên mờ ảo, nàng thư giãn buông lỏng, để dược lực thấm vào xương cốt.
Hôm qua đi săn yêu về, mấy chỗ bị thương ở cánh tay và vai, đã tự hồi phục, chỉ còn lại vài vết đỏ mờ.
"Thuốc tắm đoán thể của Lâm Hướng Thiên này xem ra không tệ, mới ngâm hai lần, lúc trước pháp khí bình thường của bọn họ bổ không nổi con đồng xương thú mà bị ta một quyền đánh vỡ."
Giang Nguyệt Bạch cầm gương đồng cổ, soi qua soi lại như soi gương.
"Ta mới mười sáu tuổi, Tần Lục Nương đã bắt ta uống đan dược giữ nhan, thôi để hai năm nữa rồi dùng vậy, ta muốn làm nữ tu trưởng thành. Mà cái gương vỡ này rốt cuộc có huyền cơ gì nhỉ?"
Gương ngưng quang ở trong tay Giang Nguyệt Bạch đã được nửa năm, còn có cây sáo kia, đến giờ nàng cũng chưa tìm ra cách dùng.
Gương ngưng quang còn đỡ, ít nhất còn có thể chống được hai ba đạo pháp thuật, cây sáo thì hoàn toàn vô dụng.
Rõ ràng là pháp bảo của tu sĩ vạn năm trước, không thể nào không có chỗ đặc biệt được.
Nước tắm dần lạnh, Giang Nguyệt Bạch thu gương ngưng quang lại rồi đứng dậy mặc y phục, dạo gần đây nàng cao nhanh quá, mấy chiếc váy dài tay đã mua khi mới tới Triều Thiên Khuyết giờ hơi ngắn.
"Xem ra còn phải đi mua đồ pháp y co giãn tự nhiên mà mặc thôi."
Giang Nguyệt Bạch mặc áo giáp vũ lân bên trong váy, khoác thêm áo bào trắng mực văn, xõa mái tóc đen, ngồi xuống bàn bắt đầu vẽ bùa.
Sắp tới đại hội tỉ thí năm trong tông Bách Dương, gần đây việc buôn bán ở sạp hàng đặc biệt tốt, ngày mai cần hơn năm mươi lá bùa viêm bạo bát phẩm, còn phải chuẩn bị nhiều một chút bùa đạn hỏa cửu phẩm nữa.
Tay phải vẽ xong bùa viêm bạo bát phẩm, Giang Nguyệt Bạch xoa bóp bả vai nhức mỏi, đổi tay trái tiếp tục vẽ bùa đạn hỏa cửu phẩm.
Bùa của nàng, do linh khí đặc biệt, nên trong bùa đều mang theo một tia sát khí rất yếu, người khác khó mà phát hiện ra, chỉ cảm thấy bùa của nàng hiệu quả hơn những người khác nhiều.
Vẽ xong bùa, Giang Nguyệt Bạch lại khắc trận bàn một canh giờ, trận phong hỏa cửu phẩm và trận hỏa ngục bát phẩm.
Đan dược bán ở sạp chỉ có một loại có thể dẫn bạo linh khí trong thời gian ngắn, tăng uy lực hỏa pháp là sôi huyết đan, mấy ngày trước nàng đã tập trung luyện bảy ngày, vẫn còn dư.
Dạo này vì bày sạp bán hàng, Giang Nguyệt Bạch không chuyên tâm học về ba đạo phù, trận, đan, nhưng sự thuần thục vẫn tăng lên đáng kể qua ngày tháng sản xuất số lượng lớn này, tiến bộ lên tới hơn nửa.
Chuẩn bị hàng xong, trời cũng hơi hửng sáng, cách giờ nam chợ mở cửa còn nửa canh giờ, Giang Nguyệt Bạch lấy một cái đùi thỏ tê cay gói giấy dầu trong túi trữ vật đựng đồ ăn.
Lửa mạnh khẽ lướt qua, đùi thỏ lập tức dậy mùi thơm ngào ngạt, dầu mỡ xèo xèo.
Giang Nguyệt Bạch cắn một miếng, rôm rốp giòn tan.
"Vẫn là tiêu vàng giòn tan ăn ngon nhất, tê ~ cay quá, tê tê ngứa ngứa thích ghê ~"
Nằm trong ghế đu ở cửa sổ, Giang Nguyệt Bạch vừa ăn đùi thỏ, vừa xem « Liệt Dương Tâm Kinh », nghĩ lát nữa sẽ ăn viên hàng trần đan để bài độc, thì cái đùi thỏ này xem như là chưa ăn.
« Liệt Dương Tâm Kinh » là trong bí cảnh Thương Viêm Chi Địa lần trước, nàng tìm được trong túi trữ vật của đệ tử Liệt Dương Tông Đoàn Oanh Phi, lúc đầu nàng còn tưởng đó là công pháp của Liệt Dương Tông.
Đến Triều Thiên Khuyết mới biết, mấy sạp sách nào cũng có một chồng, mua một quyển còn được tặng thêm « Vạn Độc Lâm Kỳ Vật Chí ».
Công pháp là công pháp thô thiển giai đoạn Trúc Cơ, cũng là thuộc tính hỏa, so với « Hỏa Luyện Không Trung Bí Pháp » của Thương Hỏa Chân Quân thì quả thật kém quá xa, nhưng mấy chiêu thức khống hỏa trong này rất được.
Kết hợp với « Ly Hỏa Quyết », bỏ bớt làm tinh, giúp nàng khống chế hỏa thuật càng thêm thuần thục, đã có thể làm hỏa theo tâm động.
Trước đây luyện sôi huyết đan, ban đầu luôn thất bại, sau này dựa vào phương pháp khống hỏa này mới dần dần ổn định được sản xuất.
Nhưng cách luyện đan của nàng thì không có vấn đề, chỉ tại cái lò đan không chịu được việc cháy rực liên tục bảy ngày, nổ banh xác!
Hôm nay tan chợ, còn phải đi mua cái mới thôi.
Mặt trời đỏ lên phía đông, vạn vật thức giấc.
Nam chợ ở Triều Thiên Khuyết rất náo nhiệt, dòng người chen vai thích cánh, bị những gian hàng đủ loại màu sắc làm cho hoa cả mắt, nhìn không kịp.
Tiếng rao hàng liên tiếp, cò kè mặc cả không dứt bên tai, ồn ào vô cùng.
Nam chợ trước đây chưa từng khí thế ngất trời thế này, cũng là mới dạo gần mấy tháng mới dần vượt lên các chợ khác, trở thành chợ có lượng người lớn nhất ở Triều Thiên Khuyết.
Giang Nguyệt Bạch sớm đến vị trí sạp hàng của mình, tu sĩ bày sạp xung quanh thấy nàng thì đều rùng mình một cái, da đầu căng ra, mấy ánh mắt bắn về phía nàng sưu sưu sưu.
Giang Nguyệt Bạch không hề hay biết, lấy chiếu trúc ra trải, trên đó còn trải một tấm da lông trắng tinh, rũ sạch bụi trần ba lần, bảo đảm không dính trần thế.
Tiếp theo, Giang Nguyệt Bạch lần lượt lấy hàng của mình ra.
Bình đan dược màu thiên thanh tươi mát tao nhã, hộp gỗ chạm hoa đựng phù lục vuông vức tinh tươm, trận bàn lau bằng dầu bảo dưỡng sáng bóng loáng.
Linh thảo rắc nước lộ thanh tịnh, khoáng thạch được bày biện có màu sắc hài hòa khiến người dễ chịu, mấy đài sen cắm trong bình cổ dài, vừa là trang trí vừa là hàng hóa, pháp khí một cái một hộp, mỗi loại mỗi vẻ.
Giang Nguyệt Bạch giống như một nghệ nhân đối đãi với tác phẩm nghệ thuật, tỉ mỉ điều chỉnh từng vị trí sắp xếp của vật phẩm, cố gắng trưng bày mặt tốt nhất cho khách hàng.
Dưới lớp da lông trắng kia, từng vật phẩm ở sạp của nàng đều trông như có đẳng cấp, và rất đắt tiền!
Bên cạnh Giang Nguyệt Bạch, chỗ sạp không ai mua vì bị nàng ép quá, chàng trai tu sĩ mới đến trợn mắt há hốc mồm nhìn sạp của Giang Nguyệt Bạch.
Rồi nhìn lại mình, miếng vải rách xanh đậm cũ kỹ nhàu nhĩ trải trên đất, trên đó linh dược khoáng thạch, phù lục đan dược tất cả đều chất đống lung tung.
Bình đan dược thì vàng ố, nứt mẻ, phù lục thì nhăn nhúm như bị ẩm, linh thảo thì cứ như mới vớt ra từ vũng bùn, chứ đừng nói tới những thứ khác, nhìn bề ngoài thôi đã khó coi rồi.
Không so thì không biết, sao mà nát như tương.
Dù linh thảo bết bùn của hắn kia đáng giá bằng nửa quầy hàng của nàng cộng lại.
Nhưng chàng trai trẻ vẫn cứ cảm giác mình như kẻ ăn mày chạy nạn, cõng một đống rách nát không đáng tiền.
Đây lại không phải mấy chỗ như Sơn Hải Lâu, ai đời bày sạp thế này...!!
Chàng trai trẻ liếc nhìn xung quanh, các chủ sạp đã lục tục bày xong, nhưng lạ là, tất cả đều dùng da lông lót nền, đồ đạc thì có hộp có gói cả lượt!
Chàng trai trẻ vừa lau mặt, xem ra hắn hiểu ra vì sao chợ nam bỗng dưng đông lên, có nhiều thứ đắt hơn chỗ khác, mà vẫn có nhiều người tới mua.
Đồ không đổi, là lòng người đại đại hư rồi!
"Đạo hữu, lột cho ta năm quả hạt thiết liên tử."
Có người đến mua, chàng trai trẻ nghe xong thì bực mình.
"Ta cho ngươi cả cái đầu mà lột, ai bán thiết liên tử mà không phải cả cái đài sen...!!"
Lời còn chưa dứt, chàng trai trẻ trợn mắt nhìn sang sạp hàng Giang Nguyệt Bạch bên cạnh, tay chân thoăn thoắt giúp khách lột từng hạt sen ra từ đài sen, lau sạch rồi bỏ vào hộp.
"Chẳng phải hạt sen bên kia đã bị người lột sạch hết thì ta hơi đâu qua mua ở chỗ ngươi? Không nhìn xem đồ của ngươi nát như gì mà bán?"
Chàng trai trẻ: ...
"Đạo hữu muốn mua thiết liên tử phải không, ta đây có lột sẵn, có ngay đây!"
"Đạo hữu xem nè, chỗ ta không chỉ lột sẵn, mà mua năm hạt còn được tặng thêm một hạt."
Chàng trai trẻ: ...
Bày sạp ở chợ Nam giờ lại khó thế này sao?
"Đạo hữu, mới tới?"
Một gã nam tu vạm vỡ đi đến bên cạnh chàng trai trẻ, cằm hất về phía Giang Nguyệt Bạch, giọng nói thâm thúy.
"Ở chợ Nam này, ngươi tốt nhất đừng có động vào con cá lật thuyền này."
"Cá gì? Sao lại có người dùng đạo hiệu xui xẻo như vậy?"
"Đạo hiệu không quan trọng!" Nam tu vạm vỡ vẻ mặt đau khổ, "Ngươi xem chợ Nam của chúng ta, giờ ai bán thiết liên tử cũng phải lột sẵn, linh dược thì rửa sạch cất vào hộp, khoáng thạch thì loại bỏ tạp chất từng tí một, còn cả da lông làm thảm lót đều là do cô ta đem tới!"
"Bà nó quá đáng nhất là, lúc trước cô ta bán thịt yêu thú, còn đem da cắt miếng ra, để người ta về nhà là chế biến ngay, ta bán thịt yêu thú mấy năm nay, lần đầu thấy kiểu này, giờ khách hàng nào tới mua thì ta đều phải thái thịt thành miếng cho người ta, mẹ nó, đáng ghét nhất là đầu ta cũng bắt đầu cắt sợi cho người khác, nghe nói còn có người điêu khắc hoa quả."
Chàng trai trẻ ánh mắt rực lên, "Chả phải cô ta đang phá nồi cơm của mọi người, làm hư luật lệ à? Sao không có ai đi... "
Nam tu vạm vỡ liếc mắt, vẻ như 'ngươi chẳng hiểu gì cả', "Dù cho chúng ta khóc không ra nước mắt, nhưng ngươi đừng nói, là cô ta làm cả cái chợ Nam này kể cả sạp ta khách quen cũng nhiều lên không ít, kiếm được nhiều gấp mấy lần lúc trước! Còn nữa ngươi xem mấy cái pháp khí ở trên sạp của cô ta, chỉ ngắm chứ không bán, ngươi có biết là ai không?"
Chàng trai trẻ lắc đầu.
Chàng trai cao lớn nói, "Ba tháng trước, tên ác bá phương nam thừa lúc nàng ra ngoài săn yêu định giở trò với nàng, ngày thứ hai, trên sạp hàng của nàng liền có thêm pháp khí làm nên danh tiếng của tên ác bá đó, hai tháng trước, tên ác bá phương đông lại muốn gây sự với nàng, ngày tiếp theo trên sạp hàng của nàng lại thêm một món pháp khí, tháng trước... Ai!"
"Tóm lại, ta xem như hiểu vì sao nàng lại được gọi là kẻ lật thuyền, nàng không tự lật thuyền mình đâu, là ai đụng vào nàng người đó lật thuyền! Ngay cả Bách Dương tông tìm nàng gây chuyện, cũng không hiểu sao đột nhiên liền bỏ cuộc mà vòng tránh nàng đi, nàng khẳng định còn có thân phận khác, ngươi tốt nhất đừng chọc giận nàng, nên học hỏi nàng thì hơn, có chỗ tốt đấy."
Chàng trai trẻ tuổi liên tục gật đầu.
"Tiền bối Trầm Chu, tiền bối Trầm Chu!"
Một cậu bé tách khỏi đám đông chạy tới, dừng trước mặt Giang Nguyệt Bạch thở hồng hộc, một lát sau mới đến gần nhỏ giọng nói: "Tiền bối Trầm Chu, tiền bối Tần Lục Nương bảo ta nói với ngài, phong ấn động phủ cổ tu mấy ngày nay có vẻ lỏng ra, chắc là sắp mở lại, nàng muốn ngài ngày mai cùng nàng đến xem sao."
Mắt Giang Nguyệt Bạch sáng lên, nàng đã nghe ngóng, Mặc Bách Xuân đúng là ở trong động phủ cổ tu của Vạn Độc lâm, nếu không thì nàng đã không ở lại đây lâu như vậy.
"Được, ngươi nói với Tần Lục Nương, ngày mai giờ Thìn, gặp nhau ở ngoài cổng bắc Triều Thiên Khuyết."
Nhà có chuyện ba ngày, trước mắt ta vẫn ổn, gần đây cứ cố giữ ngày hai chương, nếu hôm nào đổi mới muộn hoặc bị gián đoạn... Các ngươi hiểu!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận