Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 128: Đổi kiếm hoàn (length: 10392)

Tại chợ Nam Cốc, Giang Nguyệt Bạch cùng Lục Nam Chi nắm tay nhau, Tạ Cảnh Sơn đi bên cạnh, ba người ngược dòng người đi lại, lắng nghe tiếng rao hàng của những người bán rong.
Tạ Cảnh Sơn với vẻ mặt ốm yếu, lẩm bẩm: "Nếu không phải ta đột nhiên bị bệnh cấp tính, chắc chắn sẽ không thua kém ngươi quá nhiều, luyện khí chín tầng ta..."
Tạ Cảnh Sơn ôm ngực hít một hơi, hắn cảm thấy mình hình như thật sự bị bệnh, tim đau thắt từng cơn.
Không biết thái thượng trưởng lão có thiếu linh thạch không, cần bao nhiêu linh thạch mới có thể để nàng lão nhân gia điểm hóa một lần?
Hắn muốn mua mười lần, không, một trăm lần!
Giang Nguyệt Bạch lè lưỡi trêu Tạ Cảnh Sơn, Tạ Cảnh Sơn trợn mắt làm mặt quỷ đáp lại, Lục Nam Chi đứng bên cạnh nhìn hai đứa trẻ con này chỉ biết lắc đầu.
Hôm nay Lục Nam Chi chợt nhận ra, tâm trạng của Giang Nguyệt Bạch đã thoải mái hơn rất nhiều, từ khi nàng từ mỏ Âm Sơn trở về lần trước, lúc nào cũng căng thẳng, có cười nhưng không thật tâm.
Khác hẳn lúc này, giống như khi xưa ném bùn vào người nàng, vô tư cười ngây ngô vậy.
"Tạ Cảnh Sơn, cửa hàng nhà ngươi rốt cuộc ở đâu vậy?" Giang Nguyệt Bạch nhìn quanh bốn phía hỏi, "Còn nữa nhà ngươi rốt cuộc bán cái gì?"
Tạ Cảnh Sơn vừa xoa đôi mắt đau nhức, vừa tiện tay chỉ về phía trước.
"Ở đó, bán tạp hóa."
Giang Nguyệt Bạch và Lục Nam Chi nhìn sang, ở đó có hai cửa hàng bán đủ thứ đồ liền kề nhau.
Một cái là Càn Khôn phường vắng hoe không ai ngó ngàng, một cái là Sơn Hải Lâu đông nghịt người qua lại.
Giang Nguyệt Bạch ngẩng cổ xem Sơn Hải Lâu, lại nhìn Tạ Cảnh Sơn, lắc đầu.
Rồi nhìn cái Càn Khôn phường treo biển giảm giá rõ ràng ngay cửa, gật đầu, thật phù hợp với bản chất phá của của Tạ Cảnh Sơn.
Giang Nguyệt Bạch kéo Lục Nam Chi một bên đi về phía Càn Khôn phường, một bên nói: "Tạ Cảnh Sơn, sau này ngươi nên tiết kiệm linh thạch mà tiêu, linh thạch ta dùng khi bày trận ở tiểu bỉ, ta sẽ trả lại ngươi một nửa."
"Ngươi đang sỉ nhục ta sao?"
"A Nam, ngươi mau nói cái tên phá gia chi tử này, buôn bán thời buổi này vốn không dễ dàng, ngươi xem cửa hàng nhà hắn có một mống khách nào đâu, hắn còn loạn... Ôi chao? Tạ Cảnh Sơn ngươi đi Sơn Hải Lâu làm gì vậy?"
Tạ Cảnh Sơn dừng chân ngay cửa Sơn Hải Lâu, "Không phải ngươi nói muốn đến cửa hàng nhà ta sao? Ở bên này mà, đi thôi."
!!
Giang Nguyệt Bạch nhìn Lục Nam Chi, nàng cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Giang Nguyệt Bạch nuốt nước bọt, "Nhà ngươi... ngươi... ngươi là thiếu chủ của Sơn Hải Lâu?"
Tạ Cảnh Sơn chỉnh lại vạt áo, vung tay áo, "Đúng vậy, Sơn Hải Lâu là của nhà ta, cũng không tệ chứ?"
"Xin lỗi, trước đây ta đã nói chuyện quá lớn tiếng với ngươi! Mong rằng thiếu chủ bỏ qua cho, lát nữa giảm giá cho ta nha!" Giang Nguyệt Bạch cúi người hô to.
Lục Nam Chi: ...
Tạ Cảnh Sơn ngẩn người, bỗng nhiên nói: "Thật ra ta lừa ngươi thôi, Sơn Hải Lâu không phải nhà ta, Càn Khôn phường bên cạnh mới là."
Lục Nam Chi: ...
"Tạ Cảnh Sơn, ngươi đồ hỗn đản!" Giang Nguyệt Bạch giơ chân đá tới.
"Ai da, tiểu thiếu gia, ngài làm sao lại đến đây?"
Đại chưởng quỹ của Sơn Hải Lâu nhìn thấy Tạ Cảnh Sơn thì mừng rỡ ra đón.
Tạ Cảnh Sơn cúi đầu, thấy chân Giang Nguyệt Bạch khựng giữa không trung, đại chưởng quỹ bên cạnh thì mặt mày hoảng sợ.
Giang Nguyệt Bạch gân xanh nổi lên trên trán, xoay cổ chân cười nói, "Tạ Cảnh Sơn, ngươi xem giày của ta đẹp không?"
"Không đẹp!" Tạ Cảnh Sơn liếc mắt đáp.
Lục Nam Chi cứng đờ quay người, lặng lẽ bước vào Sơn Hải Lâu, giả vờ như không quen hai người này.
Tạ Cảnh Sơn dặn tiểu nhị dẫn Lục Nam Chi và Giang Nguyệt Bạch đến phòng khách chữ Thiên, còn hắn thì lấy ra một khối ngọc chiếu ảnh, thần bí đưa cho đại chưởng quỹ.
Bên trong là đoạn hắn ở tiểu bỉ, nhờ trận pháp của Giang Nguyệt Bạch mà đại sát tứ phương.
"Ngươi chép một trăm bản ngọc chiếu ảnh này cho lão tổ nhà ta, bảo lão nhân gia cầm đi khoe với mấy lão già kia. Đúng rồi, mẹ ta ở đâu?"
Đại chưởng quỹ nhận ngọc chiếu ảnh, "Phu nhân tháng trước có xuất hiện ở Bắc Hải, tháng này thì không rõ."
Ánh mắt Tạ Cảnh Sơn tối sầm lại, "Vậy ngươi chép thêm năm trăm bản, phát cho mỗi cửa hàng một bản, nói với họ nếu thấy mẹ ta thì giao cho bà ấy xem, để bà ấy lưu lại vài lời cho ta. Bố ta thì thôi, chỉ muốn ta kế thừa gia nghiệp, để lão ta cùng mẹ ta rong ruổi khắp thiên hạ, cứ mơ mộng hão huyền đi!"
Đại chưởng quỹ dở khóc dở cười gật đầu.
"Mang danh sách phù bảo trong cửa hàng đến phòng khách quý."
Đẩy cửa phòng khách quý, Giang Nguyệt Bạch cầm danh sách lên tiếng, "Tạ Cảnh Sơn, Sơn Hải Lâu các ngươi nhiều đồ tốt thế mà trước đây ta chưa từng thấy, các ngươi chuẩn bị cho khách hàng toàn danh sách hai phần sao?"
Lục Nam Chi gật đầu, "Cũng dễ hiểu thôi, những vật phẩm quý giá mang đi tổ chức đấu giá hội sẽ kiếm lời nhiều hơn."
Tạ Cảnh Sơn ngồi xuống hỏi: "Nhắm được thứ gì rồi?"
"«Ly Hỏa Quyết» khống hỏa này, rất có ích cho hỏa luyện đan pháp của ta. Còn cả... cái pháp bảo đặc biệt vô tướng mặt nạ này nữa, tốt hơn thuật dịch dung gà mờ của ta quá nhiều, có thể mô phỏng khí tức của người khác, thậm chí yêu thú, rất hữu dụng, có điều giá đắt quá, năm ngàn trung phẩm linh thạch."
Đại chưởng quỹ tự mình mang danh sách vào, Tạ Cảnh Sơn nhận lấy rồi nói với Giang Nguyệt Bạch: "«Ly Hỏa Quyết», vô tướng mặt nạ thêm một món phù bảo nữa, ngươi đổi kiếm hoàn trên tay cho ta được không?"
Giang Nguyệt Bạch chớp mắt, "Chỉ là kiếm hoàn thôi, ngươi không cần bỏ ra giá cao như vậy để đổi với ta đâu?"
Lục Nam Chi đứng bên cạnh giải thích, "Kiếm hoàn cũng giống phù bảo, đều là khi tu sĩ Kim Đan tọa hóa, đem bản mệnh pháp bảo hoặc bản mệnh pháp kiếm dùng bí pháp dung luyện vào kim phù, lưu lại một phần lực lượng để hậu nhân sử dụng tìm hiểu."
"Phù bảo có thể được tu sĩ Trúc Cơ, thậm chí Luyện Khí sử dụng, ẩn chứa ít nhất một thành uy lực của tu sĩ Kim Đan, rất lợi hại đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Phù bảo rất khó luyện thành, mười phần thì hết chín thất bại, trên đời không có nhiều, kiếm hoàn lại càng khó có, bởi vì số lượng kiếm tu trong giới tu chân vốn không nhiều bằng đạo tu."
Tạ Cảnh Sơn tiếp lời: "Đúng vậy, hơn nữa kiếm tu từ khi luyện khí tầng một đã mượn kiếm để chuyển hóa linh khí thành kiếm khí tu luyện, khác với hệ thống của đạo tu. Sơn Hải Lâu tuy có nhiều cách thu thập thiên tài địa bảo, nhưng muốn tìm một chiếc kiếm hoàn ta muốn, lại phù hợp với ta thì quả là gian nan."
"Tuy ta là hỏa linh căn, nhưng trong nốt ruồi son trên lòng bàn tay lại mang theo kiếm ý cuồng phong, thái thượng trưởng lão nói đó là ấn ký kiếp trước. Kiếm ý cuồng phong của Trác Thanh Phong thì uy lực mạnh mẽ, còn kiếm ý cuồng phong của ta thì nhanh như chớp, nhưng thực chất cả hai đều là nhánh của kiếm ý Trục Phong, ta muốn tìm hiểu kiếm ý Trục Phong bên trong kiếm hoàn của ngươi."
Giang Nguyệt Bạch lấy kiếm hoàn ra, "Hôm nay ta tới cũng định bán nó đi, thứ này ta quả thực không dùng được, đã ngươi cần thì đưa cho ngươi, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi bảo người tính xem nó trị giá bao nhiêu, nếu không đủ đổi hai thứ này thì ta sẽ bù."
Lục Nam Chi gật đầu, "Đúng vậy, bạn bè với nhau cũng cần phải rõ ràng về tiền bạc."
Tạ Cảnh Sơn gãi đầu, "Được, ta bảo đại chưởng quỹ tự mình giám định cho, ngươi cứ xem danh sách phù bảo đi, một chiếc kiếm này ít nhất cũng đổi được hai kiện phù bảo."
"Từ từ," Giang Nguyệt Bạch đứng lên, "Ta vừa rồi thấy Sơn Hải Lâu các ngươi có cả công pháp của yêu tộc, ngươi có thể hỏi giúp ta xem có công pháp của tiên tộc hay không."
Tạ Cảnh Sơn không hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, cầm kiếm hoàn đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Tạ Cảnh Sơn quay lại, "Chờ một chút, đúng rồi, vừa nãy ở ngoài thấy một y tu mua đồ, ta mới nhớ ra, Giang Nguyệt Bạch, sinh nhật của ngươi là khi nào vậy?"
"Ngươi hỏi làm gì?" Giang Nguyệt Bạch vẫn đang xem danh sách phù bảo.
Tạ Cảnh Sơn thuận miệng nói: "Không phải ta muốn hỏi, là Thẩm Hoài Hi vẫn luôn tò mò ngươi lớn hơn hay nhỏ hơn hắn, nói ngươi nhìn nhỏ, trong lòng lại già!"
Nửa câu sau là do Tạ Cảnh Sơn tự thêm vào, vốn tưởng Giang Nguyệt Bạch sẽ tức giận, ai ngờ sắc mặt nàng đột nhiên tái mét.
Lục Nam Chi giật mình, "Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?"
Giang Nguyệt Bạch nắm lấy tay Lục Nam Chi, trong đầu như có tia chớp lóe lên, nhớ lại những chuyện liên quan đến Thẩm Hoài Hi lúc ở tiểu bỉ.
Trong hốc cây, hắn từng chữa thương cho mình, từng tiếp xúc với máu của mình.
Trong trận chiến với Trác Thanh Phong, tóc nàng từng bị kiếm khí chém đứt vài lần, nhưng kiếm khí cuồng phong của Trác Thanh Phong rất mạnh, chắc chắn không để lại chút tóc nào.
Nhưng... Thẩm Hoài Hi lúc đó lại xuất hiện, đỡ cho nàng chiêu thức mạnh nhất của Trác Thanh Phong.
"Tạ Cảnh Sơn, ngươi nói rõ cho ta, ngươi đã nói gì với Thẩm Hoài Hi về những chuyện của ta?"
Ánh mắt Giang Nguyệt Bạch đột nhiên trở nên đáng sợ, Tạ Cảnh Sơn trong lòng căng thẳng, "Không... không nói gì cả mà?"
"Thật không?" Giang Nguyệt Bạch truy hỏi.
Tạ Cảnh Sơn chân thành nói, "Ta giống loại người không đáng tin cậy sao? Với cả Lục Nam Chi cũng đã dặn ta rất nhiều lần, nói những chuyện mọi người đều biết thì có thể nói, còn những chuyện chỉ mình mình biết thì tuyệt đối không được nói, cho nên Thẩm Hoài Hi hỏi ta về chuyện của ngươi, ta đều nói không biết, để hắn tự hỏi ngươi."
Giang Nguyệt Bạch yên lòng phần nào, sinh nhật của nàng chỉ có ông biết, người khác không hề hay rõ.
"Tiểu Bạch, Thẩm Hoài Hi có vấn đề gì sao?" Lục Nam Chi hỏi.
"Tạ Cảnh Sơn, chỗ này có an toàn không?"
Tạ Cảnh Sơn đứng dậy chạm vào một cơ quan, trịnh trọng gật đầu với Giang Nguyệt Bạch.
Giang Nguyệt Bạch thở phào, kể chuyện Thẩm Hoài Hi cho hai người họ nghe.
Bốp!
Sau khi nghe xong, Tạ Cảnh Sơn đập bàn đứng dậy.
"Không thể nào!"
"Ta cùng Thẩm Hoài Hi từ lúc sáu tuổi vào môn đã ở chung một viện, cùng ăn cùng ngủ, đi đâu cũng có nhau, sau này dù tách ra nhưng vẫn luôn qua lại, hắn mà cấu kết với tà đạo, ta làm sao có thể không biết chứ?!"
- Còn thiếu 6 chương, hẹn gặp ngày mai ~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận