Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 372: Trùng cốc cầu sinh (length: 10284)

Trùng cốc nằm trong một khe núi lòng chảo, địa thế thấp, khí ẩm nặng, quanh năm tràn ngập sương mù, có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vỗ cánh, không dứt bên tai.
Trong trùng cốc cũng có thực vật, phần lớn đều mang kịch độc, cùng các loại côn trùng trong cốc đạt đến một sự cân bằng, có thể cộng sinh tồn tại.
Lúc này, cây cỏ um tùm quanh trùng cốc, có thể thấy đủ loại kỳ hoa dị thảo, thậm chí cây nhỏ đều kéo theo rễ tự thân, theo vạn mộc sâm ở khắp nơi leo trèo mà đến.
Con bạch lộc đầu hình thể cao lớn như ngựa con, khoác lên ánh sáng nhu hòa thánh khiết, ngạo nghễ đứng ở miệng cốc.
Các loại tiểu thảo yêu rít gào, chen chúc xô đẩy về phía trước mặt nó, bạch lộc bị chen lấn lui lại, không kiên nhẫn kêu, tiểu thảo yêu nhóm rít gào càng thêm dữ dội.
Bạch lộc thỉnh thoảng cúi thấp đầu xuống, ngửi ngửi giữa đám tiểu thảo yêu, chọn một gốc hương vị có vẻ không tệ cắn một cái, tùy ý nhấm nuốt.
"A a a, hươu linh đại nhân ăn ta, ta bị hươu linh đại nhân ăn a a a!"
Tiểu thảo yêu bị cắn xé như phát điên, toàn thân run rẩy, giơ cao phần cây cỏ không còn nguyên vẹn lên khoe khoang, các tiểu thảo yêu xung quanh nhao nhao vươn cành lá ra cọ xát vào cái tiểu thảo yêu bị cắn đó.
U ~ Miệng cốc hỗn loạn quá đỗi, bạch lộc không kiên nhẫn cúi đầu xuống, sừng hươu giống như cái xẻng xắn cả đám tiểu thảo yêu kia vào trùng cốc.
Tiếng rít gào vang lên không ngớt, Giang Nguyệt Bạch nhìn từ xa, cảm thấy lũ này đều bị điên hết rồi.
Lúc này ở miệng cốc đã bị bạch lộc cắn một cái, chẳng phải tổn thất không ít chất dinh dưỡng sao? Vậy mà chờ vào trùng cốc, chẳng phải xong đời à?
Giang Nguyệt Bạch vừa động tâm niệm, vội vàng thúc đẩy yêu thuật thiên phú của tộc phong lan mà Thiên Nam Tinh đã dạy cho nàng.
Ngụy trang!
Theo yêu lực đi khắp nơi trên vân chi thảo, Giang Nguyệt Bạch từ một gốc tiểu bạch thảo biến thành lá xanh hoa cúc, tỏa ra mùi hoàng liên đắng ngắt.
Run phiến lá, Giang Nguyệt Bạch nhổ rễ của mình từ bùn ra, giống như bạch tuộc tiến về phía miệng cốc.
Khi đi ngang qua bạch lộc, Giang Nguyệt Bạch khựng lại, thấy bạch lộc nghi hoặc cúi đầu xuống ngửi gần, Giang Nguyệt Bạch run rẩy đóa hoàng hoa nhỏ, làm cho mùi đắng trên người càng nặng, còn giơ phiến lá trước mặt bạch lộc.
Đến đến đến, nếm thử một miếng, không chết nghẹn ngươi.
Mùi đắng xộc lên mũi, bạch lộc lắc đầu, nhấc chân lùi lại, tỏ vẻ cự tuyệt.
Giang Nguyệt Bạch tinh thần phấn chấn, rễ râu cắm xuống đất giống như mũi chân, thoải mái nhàn nhã vào cốc.
Linh trí của nàng không phải là đám tiểu thảo yêu chỉ dựa vào bản năng sinh tồn có thể so sánh, học được yêu thuật thiên phú của tộc phong lan, nàng có thể chơi ra trăm loại kiểu dáng.
Nha ~ Tiếng lộc kêu vang, một mảng lớn bóng đen đột nhiên từ trên đầu giáng xuống, Giang Nguyệt Bạch bất ngờ không kịp đề phòng bị một móng chân hươu đạp trúng, uy áp nặng nề từ trên người bạch lộc áp tới, đầu hươu to lớn lại một lần nữa xích gần, lần này ngửi là rễ râu của nàng.
Hỏng!
Nàng không biết rễ hoàng liên trông như thế nào, lộ tẩy rồi!
Quả nhiên, bạch lộc thở ra một hơi bạch khí vào người Giang Nguyệt Bạch, Giang Nguyệt Bạch lập tức hiện nguyên hình.
Trong mắt bạch lộc bắn ra hai đạo tinh mang, con tiểu thảo mà nó vất vả dưỡng béo, tươi non nhiều nước, lá tròn tròn mập mạp giống tay hài nhi há miệng cắn lấy.
Giang Nguyệt Bạch tung một cú đá treo ngược, rễ râu bạch dây leo trong nháy mắt vụt ra, kéo chặt miệng bạch lộc, hai phiến lá trái phải khai cung bóp má, đánh xong liền chạy!
Bạch lộc bị đánh choáng váng, giận dữ kêu to với Giang Nguyệt Bạch, vung chân đuổi theo.
Một phiến lá xanh phát ra ánh sáng vàng yếu ớt trống rỗng xuất hiện, bay xuống mũi bạch lộc, bước chân bạch lộc khựng lại, lộ ra vẻ chột dạ, dừng ở miệng cốc quyến luyến nhìn Giang Nguyệt Bạch đang chạy trốn.
U ~ Tiếng lộc kêu thanh thúy chứa ai oán, bạch lộc liếm miệng, mùi hương trên người con tiểu thảo kia làm hươu lên cơn thèm.
Có lẽ Giang Nguyệt Bạch vẫn chưa hiểu rõ, trên bản thể của nàng mang một loại ẩn hương tự nhiên, đối với ngao quyển và bạch lộc, loại yêu có huyết mạch cao cấp này có sức hấp dẫn lớn.
Giống như tiên chi và thanh liên thời thượng cổ, chỉ cần xuất hiện, sẽ gây ra những cuộc chém giết đẫm máu giữa yêu và người, cũng chính vì đặc thù của tiên chi và thanh liên, mới cuối cùng khiến cho hai tộc này diệt vong tại địa linh giới.
Bên trong trùng cốc, kỳ hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, đều là những loài cực kỳ nguy hiểm, phấn hoa lẫn trong sương mù, cũng không che được mùi hư thối ẩm mốc.
Rắn độc màu sắc rực rỡ kêu rít lên trên cây, nhện gần như hòa làm một thể với các tiểu hoa dưới đất, xuất kích như chớp giật, lôi đi những con côn trùng đi qua.
Còn chưa vào sâu bên trong trùng cốc, Giang Nguyệt Bạch đã thấy mấy tiểu yêu biến thành từ linh thảo bình thường, chết trong miệng trùng lông đen, bên cạnh còn có một đám kiến đen lớn, tranh nhau gặm xác, xé nát lá của tiểu thảo yêu mang đi.
Giang Nguyệt Bạch tiếp tục dùng yêu thuật ngụy trang, hai phiến lá khép lại, mô phỏng thiên địch của chúng là cóc sần, đến cả mùi vị cũng ẩn ẩn mang mùi cóc sần.
Khi đi ngang qua, đàn trùng lông đen và đàn kiến quả nhiên không còn công kích nàng nữa.
Chín ngày kế tiếp, Giang Nguyệt Bạch cần phải tìm một nơi cắm rễ, kiên trì đến hết chín ngày, còn có thể toàn thây rời khỏi trùng cốc, coi như là thắng lợi.
Một đường đi vào chỗ sâu của trùng cốc, Giang Nguyệt Bạch thấy một vài tiểu yêu phong lan, giống như nàng ngụy trang thành dáng vẻ độc hoa vốn có trong trùng cốc, ẩn mình trong bụi hoa độc để giảm bớt cảm giác tồn tại.
Còn có mấy loại tiểu thụ yêu, ỷ vào bản thể khá cường tráng, chọn những nơi ít côn trùng cắm rễ, mặc gió táp mưa sa, chuẩn bị chống chọi chín ngày.
Trong đó có một cây quế nhỏ, bị đàn kiến ăn gỗ vây công, vẫn cắm rễ ở đó không nhúc nhích, trên người dù bị gặm ra bao nhiêu vết thương, đều có thể nhanh chóng lành lại.
Khi rễ của nó cắm càng lúc càng sâu, không biết nó đã làm gì, xung quanh mấy tiểu thụ yêu nhanh chóng héo khô, cây quế nhỏ nhanh chóng nở ra những đóa hoa nhỏ màu trắng sữa.
Một mùi quế thơm kỳ lạ tràn ra, xung quanh lập tức truyền đến tiếng vo vo, đàn ong khoác giáp xanh lục từ bốn phương tám hướng bay tới, bắt lũ kiến ăn gỗ trên cây, xây tổ trong bụi hoa quế.
"Chẳng lẽ đây là thần thụ thời thượng cổ, cây nguyệt quế đời sau?"
Giang Nguyệt Bạch phỏng đoán, rời xa cây quế nhỏ, dựa vào yêu thuật ngụy trang để tránh những đàn trùng không ngừng qua lại xung quanh.
Khắp nơi trong trùng cốc còn có động minh thảo có thể phát ra ánh sáng xanh mê hoặc, quỷ linh chi có khuôn mặt quỷ bẩm sinh, nấm hoa dù đỉnh đầu giống như hài nhi, có thể phát ra những âm thanh bén nhọn, dây leo mộng hồn nở đầy những đóa hoa màu đỏ, hương khí quỷ dị...
Còn có cả hồng xốp giòn thảo, mỗi canh giờ có thể phát ra mùi rượu khác nhau, ngửi thôi cũng khiến người say mềm đầu óc.
"Đợi đến khi rời khỏi yêu vực, phải mang một ít hồng xốp giòn thảo cho thái thượng trưởng lão."
Trùng cốc không lớn lắm, vạn mộc sâm cùng tiểu yêu xung quanh chạy đến hầu như đã nhồi nhét hết vào trong này, ở đâu cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, thấy không ít tiểu yêu xuất sư bất lợi.
Trong không khí căng thẳng, Giang Nguyệt Bạch tìm được một chỗ trống bên một vũng nước, trong vũng chỉ có một bụi thủy tiên, trên lá sen có một con ếch xanh vàng đang nằm sấp.
Thủy tiên cũng đến tham gia tuyển chọn, Giang Nguyệt Bạch tạm thời nhìn không ra nó sâu cạn, rễ của nó cũng đều ở trong vũng nước.
Giang Nguyệt Bạch xác định phạm vi, cắm rễ của mình bên cạnh một bụi nấm có màu sắc rực rỡ.
Rễ vừa cắm xuống, thần niệm của Giang Nguyệt Bạch liền rung động.
Trong đất không có bất cứ chất dinh dưỡng nào mà đất bình thường có, đây không phải đất thật, Giang Nguyệt Bạch lập tức phân rễ ra thăm dò xung quanh, cuối cùng phát hiện, tất cả mọi thứ trong trùng cốc đều biến thành từ yêu thuật, kể cả những côn trùng kia.
Nhưng mà lại quá mức chân thực, hơn nữa tập tính của côn trùng và thực vật cũng phù hợp quy luật tự nhiên, có tuần hoàn tự nhiên độc lập.
Giang Nguyệt Bạch bỗng cảm thấy toàn thân phát lạnh, trùng cốc do yêu thuật bố trí ra, nếu muốn lấy mạng nàng lúc này, chẳng phải quá dễ dàng?
Trong khi sợ hãi, Giang Nguyệt Bạch lại lóe lên một ý nghĩ khác, nếu như nàng cũng có thể học được cách dùng yêu thuật tạo dựng ra một vùng, dụ người đi vào giết, vậy thì lợi hại biết bao!
Nhưng trước mắt không phải lúc để học hỏi, không có chất dinh dưỡng trong bùn đất, cũng chỉ có thể dựa vào linh khí của thiên địa mà sống, Giang Nguyệt Bạch thử cướp đoạt thiên địa, nhưng không thành.
Toàn bộ linh khí trong thế giới trùng cốc đều bị khóa chặt trong môi trường xung quanh, cả trùng cốc quá tinh vi, hòa làm một thể, không có bất kỳ sơ hở nào.
Vậy muốn sống sót trong đây chín ngày, chẳng phải là chỉ có thể... đồng tộc cướp đoạt?
Giang Nguyệt Bạch kinh hãi, đây quả thực là dưỡng cổ!
Nhưng khoảng thời gian làm cỏ này, nàng sớm đã hiểu rõ sâu sắc bản tính của cỏ cây, cướp đoạt chính là bản tính của chúng.
Đạo đức chỉ tồn tại trong nhân tộc, ở tự nhiên, kẻ mạnh sinh tồn, kẻ yếu bị đào thải, sinh tồn là trên hết.
Giang Nguyệt Bạch đang suy nghĩ đối sách, một sợi rễ tế dài lặng lẽ khoác lên rễ của nàng không một tiếng động.
Trong nháy mắt, một thân bản nguyên tinh khí cỏ cây của Giang Nguyệt Bạch đã rời khỏi cơ thể, trước giờ toàn là nàng cướp đoạt thảo khác, đây là lần đầu tiên, nàng bị thảo khác cướp đoạt.
Hơn nữa sợi rễ này trông thì nhỏ, nhưng sức mạnh cướp đoạt lại cường hoành đến không tưởng tượng nổi, khiến thần niệm của Giang Nguyệt Bạch khó sinh ra sức chống cự, có chút mơ màng sắp ngủ.
Yêu tộc của muôn loài cây cỏ, quả thật là có những kẻ thâm tàng bất lộ!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận