Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 317: Kết đan ( 3 ) (length: 8540)

Trời đất tối sầm, cuồng phong gào thét giận dữ, mưa lớn trút xuống như lưỡi kiếm bắn nhanh.
Bốn luồng sấm sét cùng giáng xuống, tiếp đó là năm luồng sấm sét, năm luồng chưa tan, sáu luồng lại ập đến!
Tiếng sấm vang dội, làm Lê Cửu Xuyên tê cả da đầu, nhìn thấy lôi đình cuồn cuộn không ngừng va vào hòn đảo hoang trên biển, hòn đảo đó đã chia năm xẻ bảy, không còn tồn tại.
Thiên uy như vậy, dù là Lê Cửu Xuyên cũng cảm thấy nghẹt thở e ngại.
Toàn thân hắn căng cứng, chau mày, sấm sét vẫn luôn giáng xuống, chứng tỏ Giang Nguyệt Bạch còn sống, nhưng cứ liên tục không ngừng như thế, một lần lại một lần cuồng mãnh đánh xuống, nàng có thể kiên trì được bao lâu?
Răng rắc!
Lại thêm bảy đạo lôi đình cùng lúc đánh xuống, ánh bạc làm Lê Cửu Xuyên nheo mắt tránh lui, cương khí hộ thể rung chuyển dữ dội, chưa kịp mở mắt đã lại nghe thấy tiếng sấm thịnh nộ của trời, tám đạo cuồng lôi hung hăng nện xuống.
Triều lôi mãnh liệt, khiến người trong lòng run sợ.
Lê Cửu Xuyên sống ngót nghét năm trăm năm, cũng chưa từng thấy qua lôi kiếp như vậy.
"Đã ba mươi chín đạo kiếp lôi, chẳng lẽ lại muốn đánh đủ..."
Lời còn chưa dứt, chín đạo lôi đình lại giáng xuống, đã là bốn mươi tám đạo!
Ầm ầm ầm!
Lê Cửu Xuyên ngẩng đầu, mây đen dày đặc như thể trời sắp sập, va chạm với sóng lớn gầm thét trên biển, tiếng sấm nặng nề ẩn chứa trong đó, thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng yếu ớt.
Chỉ là ánh sáng kia, đã không còn màu bạc, mà là màu tím khiến người ta nhìn mà kinh hãi, trong lòng run sợ.
Lê Cửu Xuyên không khỏi lùi lại, hai mắt kinh hoàng mở to, Triệu Phất Y ở cách xa vài trăm dặm, giờ phút này nhìn vầng sáng tử lôi bao trùm trên đỉnh đầu nàng cũng dựng tóc gáy.
"Đây là... Tử Tiêu thần lôi sao?"
Tử Tiêu thần lôi là một trong những kiếp lôi mạnh nhất giữa trời đất, đủ sức diệt tiên giết thần, giờ phút này uy thế của tử lôi trên đỉnh đầu này còn lâu mới đạt đến cường độ của Tử Tiêu thần lôi trong truyền thuyết, nhưng kiếp lôi một khi đã nhiễm màu tím thì uy lực tất nhiên không giống với lôi kiếp bình thường.
Đạo lôi này tuyệt đối không phải thứ mà Giang Nguyệt Bạch có thể chống lại, dù là Triệu Phất Y cũng phải toàn lực mở trận mạnh nhất mới có thể chống cự.
Nhưng nếu có thể chống cự được, hồng mông tử khí trong tử lôi có thể là nền tảng đại đạo tốt nhất.
Ầm ầm ầm!
Triệu Phất Y ngẩng đầu, kiếp lôi của nàng đã hình thành xong, sắp đánh xuống, đồng thời bị ảnh hưởng của tử lôi, ẩn hiện mang theo chút tử quang.
Triệu Phất Y liếc nhìn hướng Giang Nguyệt Bạch độ kiếp, ban đầu định dùng át chủ bài của mình giúp nàng một lần, giờ xem ra thiên đạo đã đoán trước nên không cho nàng viện trợ, nàng lúc này chỉ có thể lo cho mình!
Khí thế hoành tráng của trận pháp phát ra ánh hào quang ngút trời, cùng lúc đó, một đạo lôi đình màu tím to như cái thùng, như lợi kiếm xé tan không trung, ngang nhiên đánh xuống đỉnh đầu Giang Nguyệt Bạch.
Uy thế này, khiến những người xem náo nhiệt ở khắp nơi trên biển đều cho rằng có thiên long đang độ kiếp dưới biển sâu.
Ầm!
Lôi đình ngàn quân, Lê Cửu Xuyên vừa định ra tay thì đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử lôi thôn phệ tất cả, đến nước biển cũng tan biến trong nháy mắt, để lại vực sâu kinh khủng.
Ngay lúc này, Lê Cửu Xuyên dường như nghe được tiếng vỡ vụn nhỏ xíu, triều lôi chấn động, đột nhiên bắt đầu đổ sụp vào bên trong, như thể bị vật gì đó điên cuồng nuốt chửng, từng đạo lưu quang ngũ sắc từ trung tâm tử lôi bắn ra, xuy xuy dị khiếu.
Ngũ Hành Lưu Ly Tháp của Lê Cửu Xuyên đột nhiên rung lên, muốn phóng tới những lưu quang ngũ sắc kia để hấp thu chúng, Lê Cửu Xuyên tròng mắt co lại, đè lại Ngũ Hành Lưu Ly Tháp.
"Đây là ngũ hành bản nguyên chi lực, bổ thiên thạch?! Con bé này lại có bổ thiên thạch! A, ha ha ha!"
Lê Cửu Xuyên không kìm được mà cười lớn, kiếp độ của Giang Nguyệt Bạch thật gian nan khúc khuỷu, lại xoay chuyển bất ngờ.
Tử lôi trong nháy mắt đã bị dung hợp, thôn phệ bởi ánh sáng ngũ sắc, kiếp vân cuồn cuộn trôi về phía đông, một đạo thiên quang xé rách màn đêm.
Gió lớn ngừng thổi, chim xanh ngậm tử khí bay về phương đông, mưa lớn biến thành cánh hoa phiêu linh, ánh sáng kim liên từ mặt biển nở rộ từng lớp từng lớp, một con bạch long lấp sông chuyển biển.
Ngao!
Thiên hoa rơi lả tả, địa dũng kim liên, đây là thiên tượng kết đan thành công, giống với thiên tượng lúc Giang Nguyệt Bạch trúc cơ nhưng lại không giống.
Lê Cửu Xuyên đón tử lôi dư uy chạy về phía Giang Nguyệt Bạch, thấy nàng toàn thân bê bết máu đổ gục giữa biển hoa kim liên, chim xanh quang ảnh cùng bạch long quang ảnh thủ hộ bên cạnh, quanh thân tử khí mờ mịt.
Vị trí bụng của nàng, đài sen lưu ly ánh hào quang lưu chuyển lơ lửng trên không trung, ánh sáng ngũ sắc bên trong mang theo một tia tử khí, từ từ xoay tròn ngay giữa đài sen, bên trong ẩn chứa sấm sét vang dội, như thể hồng mông khai thiên.
Lòng Lê Cửu Xuyên chấn động, đây là đài sen dung hợp bổ thiên thạch, đang mở ra một thế giới nhỏ dưới sự trợ giúp của hồng mông tử khí sao?
Ầm ầm ầm!
Kiếp lôi bên phía Triệu Phất Y sắp giáng xuống, Lê Cửu Xuyên vội vã vung tay áo tán đi kim liên hào quang xung quanh, giúp Giang Nguyệt Bạch đặt đài sen vào đan điền, cất kỹ hai món pháp bảo trữ vật nàng cố ý đè dưới thân, rồi mang người rời đi.
Lê Cửu Xuyên vừa bay nhanh vừa gửi tin cho Linh Quân chân quân, bảo hắn tạm thời hộ pháp cho Triệu Phất Y, coi chừng xung quanh.
Vừa đi được ba trăm dặm, sau lưng Lê Cửu Xuyên lôi đình chấn động trời đất, sóng thần ào ạt lao tới.
Lôi kiếp của Triệu Phất Y, bắt đầu!
Cùng lúc đó, Lê Cửu Xuyên phát hiện mấy đạo độn quang đang bay nhanh về phía này, đều là những tu sĩ Nguyên Anh tu vi cao thâm của Bắc Hải.
Bọn họ chắc chắn đã bị thiên tượng kết đan và khí tức bổ thiên thạch của con bé kia thu hút, liều lĩnh đến đây tìm hiểu.
Lê Cửu Xuyên vội vàng che giấu thân hình và khí tức của hai người, tăng tốc bỏ đi.
Một đạo lôi kiếp Hóa Thần giáng xuống, sau đó mặt biển vang lên tiếng gầm lẫm liệt đầy khí thế của Triệu Phất Y.
"Thiên Diễn tông Triệu Phất Y ở đây, các ngươi dám quấy rầy, đừng trách bản quân giết! Không! Tha!"
Nghe thấy tiếng này, Lê Cửu Xuyên nhếch mép cười một tiếng, không biết con bé kia có kịp nói lời cảm ơn với Phất Y không.
Nàng kết đan gây ra rối loạn, giờ lại do Phất Y gánh chịu hết, cho dù những người kia có nghi ngờ điều gì cũng không dám tìm Phất Y xác nhận.
Sóng biển như mây cuồn cuộn trôi về, gió bấc nổi lên mấy tiếng sấm.
Thiên đạo thật bận bịu!
* Giang Nguyệt Bạch chìm nổi trong bóng tối, không biết đã trôi bao lâu, không thấy bất cứ thứ gì, cũng không cảm nhận được sự tồn tại nào, chỉ nghe thấy tiếng sấm long trời lở đất, vô cùng phiền lòng.
Một đạo tử quang xé rách bóng tối, thân thể lơ lửng của nàng đột ngột rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất.
Mùi bùn đất và cỏ xanh xộc vào mũi, mang theo chút ẩm ướt lạnh giá, nàng mở mắt, thấy bầu trời đêm đầy sao, cách nàng thật gần, gần như thể tay có thể hái sao.
"Đây là đâu? Ta bị sét đánh chết xuống địa phủ sao?"
Giang Nguyệt Bạch đứng lên nhìn xung quanh, nàng đang đứng trên một bãi cỏ rộng khoảng mười mẫu, không xa có một cái ao nhỏ, cạnh ao có một tảng đá, trong tảng đá lóe lên ánh kim quang.
Còn có một cây nhỏ cao ngang người, lẻ loi mọc ở rìa bãi, Giang Nguyệt Bạch tò mò bước đến, đột nhiên một đạo lôi điện màu tím xé tan màn đêm, đánh thẳng vào cây nhỏ.
Giang Nguyệt Bạch giật mình nhảy lùi lại, nàng thực sự bị sét đánh sợ rồi, giờ cứ thấy lôi là không tự chủ được muốn tránh.
Cây nhỏ bốc cháy hừng hực, Giang Nguyệt Bạch nhìn một hồi, cây đó vẫn không bị cháy rụi, ngược lại lửa vẫn luôn cháy trên cây.
Lôi điện màu tím lấp lánh trong đêm tối, Giang Nguyệt Bạch vừa động ý niệm, ý thức dường như bị kéo cao vô hạn, quan sát từ trên cao.
Nàng nhìn thấy mảnh đất này nằm giữa một đóa sen lớn năm màu, hoa sen mọc dưới trời sao, đồng thời trong bóng tối xung quanh còn có rất nhiều hoa sen, không biết trên những hoa sen kia có mảnh đất như thế này không.
Giang Nguyệt Bạch suy nghĩ một lát, ánh mắt chợt lóe lên.
"Đây chẳng lẽ là tiểu thế giới sinh ra trong đài sen của ta? Tiểu thế giới thuộc về ta?!"
- Uống miếng nước rồi lại viết… (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận