Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 374: Quyết chiến (length: 9160)

Sống sót trong hang trùng, ngày thứ chín.
Giang Nguyệt Bạch am hiểu sâu đạo lý sinh tồn của cỏ cây, ngụy trang yêu thuật chơi đến xuất thần, từ việc đi săn các tiểu trùng đến việc lấy dây leo ngụy trang thành rắn cái, chuột nhắt, nhện... Thậm chí nàng còn phân dây leo thành nhiều nhánh, biến thành một đám cá nhỏ đủ màu sắc để câu cá trong hồ.
Tuy rằng sau khi ngụy trang, bản chất của nàng vẫn là thực vật, chỉ có thể thông qua mùi hương và sự lay động để tăng thêm độ chân thực, đối phó với những yêu quái được biến hóa từ yêu thuật trong hang trùng thì cũng đã đủ vì chúng không có nhiều linh trí.
Đáng tiếc là trong hang trùng không có con vật ăn cỏ nào lớn hơn, nếu không nàng đã có thể bắt giết được nhiều hơn.
Những yêu thuật rắn, côn trùng, chuột, kiến này chỉ có linh khí, yêu lực và thần thức tinh khiết, Giang Nguyệt Bạch càng nuốt nhiều, bản thể càng lớn nhanh.
Mấy ngày nay, ngoài việc phải đối phó với tiểu yêu cây quế điều khiển đàn ong lục giáp mà bị thương một chút, thì những tiểu yêu khác đều đến mà không có đường về.
Quỷ linh chi bị nàng đập nát để dọa yêu mặt quỷ, hoa anh nấm bị nàng nhét vào miệng, đánh cho khóc không thành tiếng.
Mộng hồn đằng có chút lợi hại, phấn hoa thế mà có thể khiến nàng lâm vào mộng cảnh, mộng thấy mình xưng bá yêu tộc, trở thành yêu vương.
Đáng tiếc là giấc mộng này tạo ra quá thô thiển, nàng căn bản không muốn xưng bá yêu tộc, điều đó không hề hấp dẫn nàng, nên mộng hồn đằng đã thất bại.
Hang trùng càng lúc càng tĩnh lặng, đặc biệt là nơi Giang Nguyệt Bạch ở, trong vòng năm dặm, trừ cây cối mà nàng bám vào ra, xung quanh đều trơ trụi, cỏ cũng bị nàng nhổ lên hấp thụ.
Trạng thái hiện tại của nàng không thể trực tiếp ăn cỏ, nhưng bộ rễ có thể giảo sát và cướp đoạt, những thảm cỏ này đều do yêu thuật biến thành, vốn không có rễ, ngày đó nàng cũng rảnh rỗi nên mới nghiên cứu đám cỏ yêu thuật thông thường này.
Nàng sử dụng cách điều khiển linh khí tỉ mỉ, điều khiển bằng thần thức, rót linh khí đất trời vào cỏ, hoàn thiện hình thái và thúc đẩy rễ phát triển.
Nỗ lực mới có thành quả, đó là đạo lý mà tự nhiên dạy cho nàng, vì vậy nàng dùng chút linh khí, đổi lấy cỏ và thực vật bình thường của hang trùng.
Đến khi nàng trở về bản thể, đừng nói dùng linh khí tạo lá cây, nàng có thể tạo ra cả một vườn hoa, mà không bông nào giống bông nào.
Giang Nguyệt Bạch có chút không dám tưởng tượng, sau khi trải qua đoạn luyện thần của yêu tộc này, lúc trở về bản thể, pháp thuật của nàng sẽ đạt đến cảnh giới tinh tế đến mức nào.
U ~ Một tiếng hươu kêu phá tan sự tĩnh lặng buổi sớm ngày thứ chín, Giang Nguyệt Bạch hai phiến lá mây khẽ đốt lên ngọn lửa rồi lại tắt, thả thần niệm ra, phát hiện con bạch lộc kia đang trợn mắt há mồm đứng trên mảnh đất đen thậm chí không còn cỏ.
Bạch lộc nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải, dùng móng trước đào đất xem xét, đầu hươu ngẩng lên, lâm vào trầm tư.
Nghĩ không ra, bạch lộc từ bỏ.
Ô ô ~ Ánh sáng trắng lóe lên trên sừng hươu, móng trước đạp đất, một làn sóng màu xanh lá từ dưới vó nó lan tỏa, nơi đi qua cỏ xanh mướt như tấm thảm, trăm hoa đua nở, cây nhỏ nhanh chóng mọc cành vươn cao, ong bướm xuất hiện, cả khu vực một lần nữa trở nên tràn đầy sức sống.
Khí tức sinh mệnh nồng đậm làm Giang Nguyệt Bạch cảm thấy như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, giữa sa mạc đột nhiên rơi vào hồ nước mát lạnh.
Nàng không tự chủ xòe rộng lá mây, giữa đám rễ bạch đằng lộ trên mặt đất, vô thức mở ra từng đóa hoa nhỏ li ti như những ngôi sao, lấp lánh trong bóng cây lốm đốm.
Ánh sáng lọt vào mắt bạch lộc, nó vội ngẩng đầu lên, nhảy mấy bước đến bên Giang Nguyệt Bạch đang đắm mình trong khí tức sinh mệnh, đôi mắt hươu sáng ngời, từ trên xuống dưới đánh giá đám mây chi thảo và bạch đằng.
Miệng bạch lộc, không kiểm soát được hé ra.
Lá thần thụ lại một lần nữa xuất hiện đột ngột, bạch lộc toàn thân run lên, vội vàng khép miệng, lùi lại mấy bước nhỏ, ngẩng đầu lắc lắc, làm bộ chỉ nhìn xem, không muốn ăn.
Giang Nguyệt Bạch nhìn thấy lá thần thụ thì bừng tỉnh, phát hiện bạch lộc đến gần nàng như vậy, sợ hãi rụt rễ nhảy lên cành cây, hai phiến lá trắng tay nắm thành nắm đấm hướng về bạch lộc.
U!
Bạch lộc kêu lên, một trận gió nhấc Giang Nguyệt Bạch từ trên cành cây xuống, nàng lúc này mới phát hiện trên bộ rễ bạch đằng của mình mọc ra những bông hoa nhỏ chưa từng thấy.
Khoảng thời gian này, những bông hoa mà nàng có thể tạo ra đều là dùng yêu thuật ngụy trang mô phỏng lại những bông hoa nàng đã thấy, nhưng những bông hoa này trên người nàng thì nàng chưa từng thấy qua.
Những bông hoa này có một khí tức kỳ lạ, rất giống... Tinh thần chi lực?
Tinh thần chi lực cũng giống như nguyệt hoa, có thể dùng để tu luyện thần hồn lực lượng, tu sĩ nhân tộc cũng có pháp môn tu luyện thần bằng sao trời.
U!
Bạch lộc kêu lên, lá thần thụ bay đến trước mặt, muốn Giang Nguyệt Bạch và bạch lộc đi, trước mắt trong hang trùng chỉ còn ba tiểu yêu, cần phải quyết định người thắng cuối cùng, tham gia nghi thức tế thần.
Bạch lộc đạp đất, Giang Nguyệt Bạch lại bị một sức mạnh cuốn lên, trực tiếp quấn vào sừng hươu, nó vui vẻ mang Giang Nguyệt Bạch chạy vội trong hang trùng, mang nàng đến một bãi cỏ gần đó rồi thả xuống.
Đầu hươu tiến đến trước mặt Giang Nguyệt Bạch hít hà, đột nhiên thè lưỡi liếm một cái, rồi quay đầu chạy.
Giang Nguyệt Bạch ngơ ngác, đứng lên run rẩy lá, phủi đi nước miếng của bạch lộc.
Không lâu sau, bạch lộc quay lại, mang cả hỏa tuệ tử và thủy tiên đến khoảng đất trống.
Thủy tiên vừa nhìn thấy Giang Nguyệt Bạch, liền lập tức kết thành một vũng nước bùn đục trên mặt đất.
Hỏa tuệ tử vẫn là dáng vẻ thiếu nữ sau khi hóa hình, mang theo tiểu xà quấn quanh mình lùi sang một bên, đề phòng quan sát Giang Nguyệt Bạch và thủy tiên.
U ~ Bạch lộc hướng về phía trời kêu lên, ý nói là trước khi mặt trời xuống núi thì phải quyết định ra người thắng, nếu không sẽ bị loại hết.
Kêu xong, bạch lộc lùi lại ra xa nằm xuống, thong thả xem trận chiến.
Thủy tiên trông coi vũng nước, bất động như núi, hỏa tuệ tử tay quấn con rắn độc đỏ, liếc mắt nhìn trái nhìn phải, phần đuôi tóc dài màu đỏ như mạch tuệ đang rực lửa.
Thời gian còn sớm, Giang Nguyệt Bạch cuộn một hòn đá trên mặt đất, ném về phía thủy tiên, hỏi hỏa tuệ tử: "Vì sao ngươi muốn hóa hình thành dáng người?"
Tảng đá rơi xuống vũng nước, bắn tung tóe bọt nước, thủy tiên vẫn không nhúc nhích.
Hỏa tuệ tử cảnh giác, cũng dùng thần niệm truyền đến cho Giang Nguyệt Bạch, nàng vẫn chưa học được ngôn ngữ của nhân tộc.
"Đây không phải dáng vẻ nhân tộc, mà là dáng vẻ thần thời viễn cổ, người là thần minh tạo ra theo hình dáng của bản thân."
Giang Nguyệt Bạch bừng tỉnh ngộ, cuối cùng cũng rõ là chuyện gì, nàng lại cuộn thêm chút cỏ mang theo bùn, tiếp tục ném về phía thủy tiên.
Bùn và cỏ bị vũng nước phân giải, hoa thủy tiên hơi lay động.
Hỏa tuệ tử dường như hiểu ra, cũng bắt đầu nhặt đá trên mặt đất ném về phía thủy tiên, vũng nước liên tục phân giải đồ vật bị ném vào, yêu lực của thủy tiên tiêu hao nhanh chóng.
Giang Nguyệt Bạch dồn hết sức nâng một gốc cây khô to hơn vũng nước lên, lúc ném về phía thủy tiên thì cuối cùng thủy tiên không nhịn được nữa, từ dưới vũng nước xông ra một cánh tay củ sen chắc khỏe, hung hăng đập nát gốc cây giữa không trung.
Một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên, thủy tiên cảm thấy không ổn, thần niệm phát hiện ngay sau gốc cây là một quả cầu lửa khổng lồ, lúc quả cầu lửa lao đến thì đã ở trước mặt.
Oanh!
Cầu lửa nổ tung, hỏa tuệ tử mặt đầy kinh ngạc nhìn nhìn đám mây chi thảo đang vung vẩy lá tay, rồi lại nhìn về bãi cỏ bị liệt diễm bao phủ.
"Tiên chi nhất tộc thiên diệp thủ? Thì ra lời đồn tiên chi nhất tộc có thể sử dụng pháp thuật của nhân tộc là thật, nhưng dây leo của ngươi lại là... Tạp chủng?"
Giang Nguyệt Bạch biết hỏa tuệ tử thuần túy nghi hoặc không ác ý, nhưng từ "Tạp chủng" trong nhân tộc không có ý tốt, nàng không kiểm soát được mà sinh giận!
"Tạp chủng cũng có thể đánh cho ngươi khóc!"
Hai phiến lá tay lắc một cái, linh khí giữa trời đất bị khuấy động, khí lãng vô hình thẳng đến mặt hỏa tuệ tử.
Nàng nhíu mày, nhanh chóng tung một đầu tóc đỏ ra trước mặt, ngọn lửa trên tóc hỏa tuệ bùng lên, chạm vào chín băng trùy ẩn trong không khí!
Phanh phanh phanh!
Mảnh băng vỡ vụn, tia lửa văng tung tóe.
Hỏa tuệ tử bị hàn khí làm cho chao đảo, bò dậy rồi từ tóc hất ra vô số mạch tuệ mang lửa, mỗi một cái đều tích tụ một lực lượng cường đại.
Biển lửa xung quanh bị một lực hút tắt, thủy tiên hoa sen bị đánh tơi tả rung chuyển dữ dội, ngay cả ngọn lửa cũng nuốt chửng, cuốn lên dòng nước bùn, sóng lớn đánh vào cỏ.
Đám mây chi thảo to bằng bàn tay cắm vào giữa thủy tiên và hỏa tuệ tử, bị hai bên giáp công.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận