Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 61: Các có biến hóa (length: 9484)

Thiên Mãn phong, Nội Vụ đường.
Giang Nguyệt Bạch chờ ở ngoài cửa, một lát sau, bên trong, đám đệ tử ngoại môn nam sau khi giao xong nhiệm vụ, việc vặt vãnh do chính bọn họ tự đưa ra.
Đám đệ tử chuyên ở Nội Vụ đường xử lý việc vụn vặt đều là việc vặt vãnh đệ tử, dù chỉ kém tạp dịch đệ tử một chữ, nhưng bọn họ là đệ tử ngoại môn.
"Sư huynh đi thong thả."
Mã Phong, một việc vặt vãnh đệ tử tuổi chừng hai mươi, chờ đám đệ tử vừa rời khỏi tiểu viện, liền ưỡn thẳng người, liếc Giang Nguyệt Bạch bằng ánh mắt ngạo nghễ.
"Vì sao ngươi không mặc áo xám tạp dịch? Ngươi không biết ở tông chỉ có đệ tử nội môn mới được tùy tiện ăn mặc sao?"
Giang Nguyệt Bạch bình thản cười một tiếng, "Ta mới về tông, vội giao nhiệm vụ nên quên."
Mã Phong không vui, "Vào đi."
"Không biết Hồng quản sự có ở đây không?"
Mã Phong đi đến sau quầy, cười khẩy, "Hồng quản sự tài giỏi như thế, giờ là người mà Công Tôn đại trưởng lão Nội Vụ đường coi trọng nhất, đâu phải ngươi muốn gặp là gặp được?"
Giang Nguyệt Bạch đưa hai tay lên dâng lệnh bài, Mã Phong tùy tiện cầm lấy kiểm tra thật giả.
Giang Nguyệt Bạch liếc nhìn trái phải, bây giờ đang là giờ ngọ, trong sảnh Nội Vụ đường lúc này chỉ có Mã Phong và một đệ tử việc vặt vãnh khác đang bận chỉnh lý danh sách nhiệm vụ, rất yên tĩnh.
"Ngươi từ mỏ quặng Âm sơn trở về? Nhận nhiệm vụ năm năm trước?"
"Đúng vậy."
"Còn có thể quay về, ngươi giỏi đấy." Mã Phong lẩm bẩm, "Lao động ở mỏ quặng, mỗi năm một ngàn điểm cống hiến, tổng cộng năm ngàn điểm cống hiến."
"Cám ơn, ngoài ra ta muốn hỏi về việc khảo hạch linh canh sư..."
"Đợi chút."
Một đạo phi kiếm từ bên ngoài bay tới, rơi vào tay Mã Phong.
"Lại là Tống Tri Ngẩng kia, rõ ràng thân thể yếu đuối mà cứ phải học luyện khí, ba ngày hai bữa lại đòi tạp dịch khỏe mạnh giúp hắn rèn sắt, sai đi sai lại, bây giờ lại muốn nữa, ta biết tìm người khỏe mạnh đâu ra mà cho hắn… Hả?"
Mã Phong ghé sát Giang Nguyệt Bạch, "Ngươi đào mỏ năm năm, chắc khí lực lớn lắm nhỉ?"
Giang Nguyệt Bạch lắc đầu, "Ta còn muốn..."
"Dù sao ngươi mới trở về chắc cũng chưa có chỗ nào để đi, Tống Tri Ngẩng ở nội môn cũng xem như có chút danh tiếng, là người đứng thứ ba về chiến lực luyện khí kỳ, chỉ sau Lục Nam Chi và Tạ Cảnh Sơn, đã được Thương Hỏa chân quân nhắm đến rồi, nếu không phải Thương Hỏa chân quân cùng Quang Hàn kiếm quân vẫn còn đang mắc kẹt trong trận không ra, thì sớm đã tổ chức đại điển bái sư rồi."
"Hắn ở tại Thiên Hùng phong, linh khí dồi dào, ngươi tới hầu hạ cũng có thể hưởng lây chút, ta đăng ký thủ tục cho ngươi luôn, dù sao đi đâu hầu hạ mà chả vậy, coi như tiện cho ngươi."
Giang Nguyệt Bạch vội từ chối, "Từ từ, ta muốn đi tham gia khảo hạch linh canh sư, tạm thời không muốn nhận nhiệm vụ."
"Linh canh sư có dễ thi đỗ vậy sao, không thi đỗ thì ngươi vẫn phải bị phân công thôi, mà nói mới hay ngươi luyện khí được mấy tầng rồi? Giấu cũng kỹ đấy."
Mã Phong mặc kệ nói gì, cầm lệnh bài của Giang Nguyệt Bạch muốn đăng ký.
Ánh mắt Giang Nguyệt Bạch lạnh đi, "Ta nói, ta không đi!"
Mặt Mã Phong sầm lại, "Ngươi là một tạp dịch, Nội Vụ đường phân công nhiệm vụ thế nào ngươi chỉ có thể chấp nhận, ta cho ngươi cái nhiệm vụ tốt hơn đào quặng không biết bao nhiêu lần, đừng có được voi đòi tiên."
"Giữa trưa rồi, mà nóng nảy vậy sao?"
Một tu sĩ áo lam từ phía sau đi ra, đôi mắt chứa ý cười, nhìn về phía Giang Nguyệt Bạch.
"Hồng quản sự, xin lỗi, làm kinh động ngài." Mã Phong vội cúi người bái lễ với Hồng Đào.
Giang Nguyệt Bạch nở nụ cười, chắp tay bái lễ, "Hồng sư thúc, con đã về."
Mã Phong đưa mắt nhìn qua lại giữa Hồng Đào và Giang Nguyệt Bạch, ý thức được tình hình không ổn, liền tự tát vào mặt mình một cái.
"Ui cha cái miệng tôi, xin lỗi xin lỗi, là tôi có mắt như mù, không nhận ra vị sư muội này..."
"Cút qua một bên."
Hồng Đào nhấc chân đá người kia ra, cầm lấy lệnh bài của Giang Nguyệt Bạch rồi đi ra ngoài, "Ta ở hậu đường đã nghe rồi, chuẩn bị xong đi khảo hạch linh canh sư chưa?"
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, "Vâng."
Hồng Đào cẩn thận quan sát Giang Nguyệt Bạch, nghi ngờ hỏi: "Luyện khí mấy tầng, sao lại che giấu?"
Giang Nguyệt Bạch thẳng thắn nói: "Luyện khí tầng bảy."
Vừa dứt lời, Mã Phong kinh ngạc há hốc mồm, tuổi nhỏ thế này mà tu vi đã cao như vậy, còn không kém gì đám thiên kiêu nội môn, gã ta sợ rằng đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.
Mắt Hồng Đào sáng lên, "Không hổ là ngươi, được được được! Cũng vừa lúc ta rảnh, ta dẫn ngươi đến Vạn Pháp đường khảo hạch."
Hồng Đào ngự kiếm, chở Giang Nguyệt Bạch bay lên, độ cao duy trì ở giữa sườn núi.
Dù hắn là quản sự Nội Vụ đường, cũng là đệ tử ngoại môn, ngự kiếm không thể vượt quá độ cao chủ phong.
Giang Nguyệt Bạch nhìn xung quanh, cảm giác không khí trong Thiên Diễn tông dường như có chút thay đổi.
Tu sĩ vừa lướt qua trên phi kiếm thì tay cầm thẻ trúc lắc đầu đọc, đám tiểu đồng trên đường núi thì chạy như bay vừa luyện tập pháp quyết, còn thiếu niên đoán thể trong rừng thì lớn tiếng hô hào.
"Man ngưu quyền một trăm năm mươi lần, không đủ hai trăm lần thì hôm nay không được nghỉ ngơi, a!"
Tuy nói nửa năm sau có đại hội tỉ thí của toàn tông, nhưng có cần phải chăm chỉ như vậy không?
Giang Nguyệt Bạch cảm thấy gấp gáp, chỉ hận không thể lập tức đến thư viện tìm sách đọc.
"Chuyện ngươi trở về, Lục Nam Chi và Tạ Cảnh Sơn có biết không?" Hồng Đào hỏi.
Giang Nguyệt Bạch hoàn hồn lắc đầu, "Vẫn chưa thông báo cho họ, nghĩ chờ khảo xong linh canh sư, sắp xếp xong việc vụn vặt rồi sẽ tụ tập."
"Hai người họ giờ không có ở tông, nửa tháng trước nhận nhiệm vụ thu yêu, có lẽ khi trở về sẽ vòng qua Âm sơn tìm ngươi."
Giang Nguyệt Bạch bật cười, "Không sao, bọn họ đến Âm sơn, tự nhiên sẽ biết ta đã về tông, ta cứ đợi bọn họ trở về là được."
"Năm năm này hai người họ cái gì cũng tranh giành, nổi danh khắp nội môn, khiến không ít đệ tử nội môn hận đến nghiến răng."
"Hả? Vì sao lại thế?"
Nói tới đây, Hồng Đào không nhịn được cười hai tiếng.
"Là vì bọn họ cố gắng quá mức, mỗi ngày tu hành luyện kiếm không lười biếng, dậy sớm ngủ trễ, đến giờ ăn cơm cũng ôm sách không rời, khiến các chân quân ở các phong đều xem hai người họ như thước đo, yêu cầu đệ tử trong phong không được chậm hơn hai người bọn họ."
"Phong trào này giờ lan đến ngoại môn, đệ tử trong tông kêu khổ không ngừng, khóc không ra nước mắt, tông chủ bọn họ thì lại rất vui vì điều này, còn cố ý khen ngợi hai người trước mặt mọi người, vì vậy mà trong tông khí thế hừng hực, ai ai cũng tranh nhau tiến lên, không thiếu những mầm non tốt."
"Vì ngươi, ta với hai người bọn họ có vài lần gặp mặt, ta từng hỏi họ, rõ ràng đã là đệ tử đứng đầu nội môn, sao còn tự ép mình căng thẳng như vậy? Ngươi đoán hai người họ trả lời thế nào?"
Giang Nguyệt Bạch lắc đầu, Hồng Đào liếc nhìn nàng.
"Lời của Lục Nam Chi là, Giang Nguyệt Bạch còn chăm chỉ gấp mười lần ta, Tạ Cảnh Sơn nói, ta muốn Giang Nguyệt Bạch trở về gọi ta một tiếng sư huynh thật lòng. Hai người bọn họ rất tán đồng ngươi, giờ xem ra quả không sai, năm năm nay ngươi chưa từng lơi lỏng, ngay cả ta cũng phải bội phục ngươi."
Giang Nguyệt Bạch hơi nhíu mày, như có ba phần đắc ý, lại mang bảy phần ngại ngùng, "Ta cũng chỉ bình thường cố gắng thôi."
Hồng Đào bật cười, phi kiếm lao xuống, đến hồ Lô cốc, nơi có Vạn Pháp đường.
"Ngươi ở trong này chờ, đợi ta đi báo một tiếng."
Giang Nguyệt Bạch vừa định nói nàng có lệnh bài của Lê Cửu Xuyên, một tiếng hổ gầm truyền đến, một con bạch hổ to lớn không biết từ đâu nhảy ra, rơi xuống trước mặt hai người.
Hồng Đào hoảng sợ run rẩy, Giang Nguyệt Bạch suýt chút nữa đã rút đao.
Quỳnh Lâm sơn quân nhìn rõ Giang Nguyệt Bạch, mắt hổ sáng lên, vui mừng chạy vòng quanh Giang Nguyệt Bạch hai vòng, sau đó đưa đầu cọ cọ vào nàng.
Vị thế yêu quái thường không cao hơn người, trong Vạn Pháp đường chỉ có Lê Cửu Xuyên là rất cung kính với Quỳnh Lâm sơn quân, nó yêu thích Lê Cửu Xuyên nên cũng yêu thích Giang Nguyệt Bạch theo.
Lần này Giang Nguyệt Bạch vững như bàn thạch không nhúc nhích, Quỳnh Lâm sơn quân nghi hoặc híp mắt lại, dùng thêm sức mà cọ vào.
Giang Nguyệt Bạch vội đưa tay đè lên đầu hổ, Quỳnh Lâm sơn quân không thể tiến thêm, đầu ong ong.
Ngao?
Năm năm không gặp, sao con nhóc hay ngã lúc trước lại không dễ chọc như vậy?
"Sơn quân đừng có làm loạn, ta không phải là con nít nữa đâu."
Hồng Đào ngạc nhiên trước sự thân thiết của Giang Nguyệt Bạch và sơn quân thủ cốc, vẫn nghiêm chỉnh tuân theo lễ nghĩa nói: "Cầu xin sơn quân thông báo một tiếng, quản sự Nội Vụ đường là Hồng Đào, mang tạp dịch đệ tử Giang Nguyệt Bạch đến tham gia khảo hạch linh canh sư."
Hống!!
Sơn quân bung hết uy thế của hổ yêu Kim đan kỳ ra, phun cả nước miếng vào người Hồng Đào, khiến mặt Hồng Đào tái đi mấy phần, sau đó mới đi những bước chân mèo bá đạo để mở đại trận cho vào.
Mặt Hồng Đào trắng bệch bái tạ, đi vào trong cốc trước, Giang Nguyệt Bạch theo sau, lúc đi ngang qua Quỳnh Lâm sơn quân thì thấy nó ủ rũ không vui, liền lấy một bầu rượu thơm trong đai lưng ra.
"Ta làm đấy, nếm thử đi."
Gương mặt thiếu nữ đậu khấu cong lên, con hổ quân trước núi vui vẻ ra mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận