Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 392: Cảnh Sơn tuỳ bút (length: 11104)

[Bính Dần, năm con hổ, mùng 9 tháng 10] Lần này đúng là xui xẻo thật, nhưng ta một chút cũng không hối hận.
Giang Nguyệt Bạch hiện tại chắc đang giậm chân mắng ta ngu ngốc đấy, cũng có thể, nàng giờ phút này đang ngồi trong thung lũng mà cảm động đến khóc rống lên cũng không biết chừng.
Ta Tạ Cảnh Sơn nói được thì làm được, không phụ lòng nhờ vả!
Chỉ tiếc Thiên Nam Tinh cái tên chó má này mệnh cứng thật, bị ta đánh trọng thương rồi bị Giang Nguyệt Bạch giăng bẫy ám toán mà vẫn không chết, hơn nữa hắn thật to gan lớn mật, dám bắt cả ta là thiếu chủ đường đường của Sơn Hải Lâu.
Giờ phút này chúng ta đang đi đường vòng qua Minh Hải từ khu vực biển phía bắc của hỗn độn chi địa, hắn muốn dẫn ta đến Tu La vực.
Hắn cấy vào người ta một loại hoa lan không rõ tên, phong bế đan điền của ta và còn có thể giám thị hành động của ta, dùng yêu thuật thay đổi khí tức dung mạo của ta, lấy đi hầu hết vật phẩm trên người ta, chỉ để lại cho ta chiếc vòng cổ Cát Tường làm bạn.
Thiên Nam Tinh nói hắn sẽ không giết ta, chỉ cần ta phối hợp, chờ hắn nhìn thấy Giang Nguyệt Bạch, tự nhiên sẽ thả ta đi.
Hắn nói đến nhẹ nhàng như vậy, ta cứ cảm thấy không dễ dàng thế.
Ta Tạ Cảnh Sơn, tuyệt đối không ngồi chờ chết!
...
[Bính Dần, năm con hổ, hai mươi tháng mười hai] Được thôi, ta quyết định ngồi chờ chết.
Hôm nay đến đảo Vấn Thiên thuộc Minh Hải, nơi đây có cửa hàng của Sơn Hải Lâu, không đợi ta nghĩ cách truyền tin tức thì Thiên Nam Tinh đã trực tiếp dẫn ta đến.
Ta biết được tổ phụ đã theo cha ta đi trước ra ngoại hải phía Bắc, chuẩn bị vượt qua thần kiếp.
Hiện giờ trong nhà chỉ có nương ta trấn giữ, chỉ ở cửa hàng của đảo Vấn Thiên, ta cũng cảm giác được bầu không khí khẩn trương rồi, ta còn nhìn thấy người của Phi Yên Các âm thầm thủ hộ Sơn Hải Lâu.
Tổ phụ bất kể hóa thần thành hay bại, Sơn Hải Lâu đều sẽ mất đi một trụ cột quan trọng, cha ta dù kết anh thuận lợi cũng khó đảm bảo thế lực tà đạo sẽ không thừa cơ hội này mà nhắm vào hàng hóa dự trữ của Sơn Hải Lâu, Sơn Hải Lâu cũng chỉ có thể cùng Phi Yên Các kết thành một sợi dây thừng.
Nếu ta gặp chuyện, trong nhà sẽ khó an, tổ phụ hết lần này đến lần khác hóa thần đều bị gián đoạn bởi ta, lần này ta không thể cản trở tổ phụ nữa, nhất định phải làm cho tổ phụ cùng Sơn Hải Lâu đều thuận lợi vượt qua được cửa ải khó khăn này.
Thiên Nam Tinh đoán định được như thế, bắt ta viết thư về cho nhà báo bình an.
Biết rõ hắn không có ý tốt, ta lại chỉ có thể nghe theo, đây là lần đầu tiên trong đời ta gặp một người làm cho ta hận đến nghiến răng nghiến lợi mà lại không làm gì được, hóa ra Giang Nguyệt Bạch nói không sai, ta vẫn luôn sống trong một thế giới giả tạo mà tốt đẹp, chưa bao giờ thấy được lòng người hiểm ác thật sự.
Không phải, là yêu tâm hiểm ác.
Đậu xanh rau má!
...
[Đinh Mão, năm con thỏ, hai tháng hai] Ta cũng không ngờ trận pháp phong tỏa biển ở Minh Hải đã bị thủng như cái sàng, kia có thể là đại trận được ba tu sĩ Hóa Thần liên thủ bày ra, Thiên Nam Tinh mang ta muốn xuyên qua thì cứ xuyên qua vậy sao?
Theo như cái kiểu này thì trận pháp kia là không chống cự được bao lâu.
Tu La vực tăm tối không có mặt trời, Thiên Nam Tinh hiển nhiên từng đến đây rồi, quen đường mang ta thẳng đến nơi sâu nhất.
Trên đường rảnh rỗi nhàm chán, ta hỏi hắn vì sao nhất định phải lấy thân thể Giang Nguyệt Bạch, hắn muốn phụ nữ ta có thể tìm mấy người tốt cho hắn, Giang Nguyệt Bạch lại không đẹp, tính khí lại thối nữa.
Thiên Nam Tinh nói hắn đã hứa với một người, tìm một bộ thân thể tốt cho người kia một lần nữa làm người.
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, lại là cái bộ kia ở Thương Viêm Chi Địa sao? Phục sinh lão quái vật quỷ tộc à? Hắn một cái con yêu lan (ta không viết sai chữ) hèn hạ cũng không thể nào lại thích một ai chứ?
Ta định hỏi tiếp, Thiên Nam Tinh không chịu nói thêm, chỉ cắm đầu đi đường.
Ta nhớ tới Giang Nguyệt Bạch từng nói với ta, Lục Nam Chi đang tu hành ở Tu La Vực.
Thôi, tốt nhất là đừng có đụng trúng thì hơn, tự mình nghĩ cách thoát hiểm vậy, nàng đã đủ khó khăn rồi, ta không thể thêm phiền phức cho nàng nữa.
...
[Đinh Mão, năm con thỏ, tháng sáu sáu] Đồ khốn! Đồ khốn! Cái tên yêu lan già khốn kiếp này!!
Hắn lại đào cả kiếm cốt của ta, mưu toan thay thế chủ thể bản mệnh của hắn, còn ở trên người ta làm cái gì mà giá tiếp lung tung cả lên, cái tên điên này!
Nếu hắn không chơi chết tiểu gia, sau này ta nhất định phải chặt hắn thành muôn mảnh!!
...
[Đinh Mão, năm con thỏ, mười hai tháng mười hai] Ha ha ha, cái tên yêu lan già khốn kiếp kia lại thất bại rồi, xem bộ dáng hắn khó thở thất bại rồi đập đồ vật mà thấy thật sảng khoái!
Kiếm cốt của tiểu gia, lẽ nào dễ dàng bị hắn cướp đi vậy sao?
Thuốc sinh xương Thiên Nam Tinh đưa thật sự quá khó ăn, có lúc nghĩ nghĩ, dứt khoát đừng uống thuốc nữa, cứ để hắn đào hết kiếm cốt cả người của ta đi, cứ thế mà chết coi như xong, thật sự quá đau đớn.
Nghĩ tới lúc nhỏ bị sứt chút da, tổ phụ ta cũng đau lòng lắm rồi, ông ấy mà nhìn thấy ta hiện tại xương cốt không còn mấy cái chắc đau lòng đến thế nào nữa.
Ta đã gần ba mươi tuổi rồi, vậy mà lại muốn dựa dẫm người thân.
Thuốc vẫn phải uống, ta không thể cứ như vậy mà từ bỏ được, ta phải sống trở về, ta không thể để tổ phụ lo lắng, để nương ta không có con trai, để Sơn Hải Lâu không có người kế tục, để Giang Nguyệt Bạch chế giễu ta bất quá cũng chỉ có vậy.
...
[Mậu Thìn, năm con rồng, tháng tư bốn] Ta lại có chút quen rồi, quen với việc ở trong ngục tối không ánh mặt trời, quen với tiếng quỷ khóc bên ngoài, quen với việc Thiên Nam Tinh thường xuyên khoét xương rồi đút thuốc, cũng quen với việc trên người mình mọc ra những thứ kỳ quái.
Đáng thương Cát Tường, cùng ta đều bị đói gầy, bây giờ thái độ của nó với ta lại tốt hơn rất nhiều, mỗi lần ta bị đào hết xương, đau đến không thể động thì đều là nó ở bên cạnh ta, kêu chi chi an ủi ta.
Nó chắc là đang nói, Giang Nguyệt Bạch nhất định sẽ đến cứu chúng ta.
Ta biết nàng khẳng định sẽ đến, nhưng mà ta một chút cũng không hy vọng nàng đến, không muốn bị nàng thấy bộ dáng của ta hiện tại.
Hôm nay lại là ngày viết thư về báo bình an cho nương, lần trước ta hình như viết rằng mình ở Bách Bộc vực bị ba cô nữ tu ở trại cướp, lần này thì viết ta gặp chuyện bất bình, rút kiếm chém yêu thôi.
...
[Kỷ Tỵ, năm con rắn, tháng năm năm] Đã ba năm rồi, Giang Nguyệt Bạch vì sao vẫn chưa tới?
Chẳng lẽ nàng thật sự không đến cứu ta sao? Là ta nhìn lầm người rồi sao?
Không không không, nàng không phải là một kẻ nhỏ mọn ích kỷ, nàng nhất định sẽ đến! Nàng nhất định là bị chuyện gì đó cản trở!
Có lẽ là ta thật sự sợ, sợ ta không thể kiên trì nổi đến ngày nàng đến.
Bây giờ ta mới phát hiện, những lời tổ phụ nói trước kia đều có đạo lý, tổ phụ nói, một đời người tới sẽ phải chịu bao nhiêu khổ, hưởng bao nhiêu phúc đều là số mệnh, lúc còn trẻ mà không chịu khổ thì nỗi khổ ấy sẽ tích tụ lớn hơn, một lần để cho người ta phải chịu đủ.
Ta chắc chắn là trước đây sống quá tốt nên thiên đạo mới để cho ta tích lũy một kiếp nạn lớn đến thế.
Thuốc Thiên Nam Tinh đưa đều bị ta nhổ ra, chỉ còn vài ngày nữa thôi là ta có thể thoát khỏi bể khổ rồi, lần nữa ra đi chăng?
Giang Nguyệt Bạch, nếu ngươi đến nơi này, nhìn thấy một đống xương khô, nhớ đem chút xương cốt ít ỏi còn sót lại của ta cắm trên xác Thiên Nam Tinh, rồi theo cha mẹ và tổ phụ ta nói một tiếng, Hài nhi bất hiếu, có lỗi với mọi người, kiếp sau nếu có duyên... Ta nghĩ rằng mình còn có thể có kiếp sau nếu...
...
[Kỷ Tỵ, năm con rắn, tháng sáu sáu] Giang Nguyệt Bạch, cảm ơn ngươi, lại là ngươi đánh thức ta.
Trong lúc sống chết ngơ ngơ ngác ngác, ta không ngờ lại thấy người phụ nữ quay lưng về phía ta kia, ta bước đến, nàng quay người lại tát ta một cái, vẫn là bộ dáng Giang Nguyệt Bạch.
Mở mắt ra, ta nhìn thấy chiếc nhẫn tay bích ngọc, đó là hồi bảy tuổi, lúc đi quặng mỏ Âm Sơn ta tặng nàng, sau đó nàng lại tặng cho ta, những năm qua ta vẫn luôn đeo.
Giang Nguyệt Bạch khi đó mới có bảy tuổi, mà còn có thể kiên trì được năm năm ở một nơi ăn người như quặng mỏ Âm Sơn, còn có Lục Nam Chi, gánh vác mệnh của một lò đỉnh, thù giết cha khiến cả người nhập ma.
Tống Tri Ngẩng thủy hỏa linh căn tương xung, sinh sinh loại bỏ thủy linh căn, nửa chân đã đặt vào trong điện Diêm Vương để tu hành. Cát Ngọc Thiền nhẫn nhịn nhiều năm chỉ vì một ngày dương danh. Vân Thường lúc nhỏ đau mất song thân, cô độc ở Linh Thú Cốc cầu sinh.
Thẩm Hoài Hi từng bị chặt đứt hai cánh, tận mắt chứng kiến cha mẹ tàn sát lẫn nhau, bị Thanh Nang Tử khống chế nhiều năm, nhẫn nhục gánh vác.
Xung quanh ta không ai sống dễ dàng, chẳng phải mọi người bây giờ cũng đang tu hành tốt đẹp, đang cầu sinh dưới thiên đạo đó sao?
Ta Tạ Cảnh Sơn dựa vào cái gì mà lại không làm được?
Ta còn nhỏ đã từng lập lời thề, việc gì cũng phải đi đầu, cho dù phải chịu khổ, ta cũng muốn ăn hết phần khổ nhất!
Cho dù biến thành quái vật, cho dù là bò, ta cũng phải bò ra khỏi mảnh địa ngục này!
Máu thịt có bị ô nhiễm thì đã sao, lòng ta son sắt, kiếm cốt thuần túy, cho dù thế gian này có bẩn thỉu thế nào đi nữa, cũng đừng hòng xâm nhiễm dù chỉ là chút ít!
Giang Nguyệt Bạch, ta biết chắc chắn ngươi sẽ tới.
Ngươi không đến, ta không chết!
...
[Canh Ngọ, năm con ngựa, bảy tháng bảy] Năm thứ tư, mặc cho Thiên Nam Tinh khoét xương cho uống thuốc, lòng ta đã không chút gợn sóng, lạnh nhạt đối phó.
Đan điền bị phong bế, ta liền mỗi ngày luyện kiếm trong địa lao, bầu bạn với Cát Tường.
Mấy năm này thời gian yên tĩnh suy nghĩ trở nên nhiều hơn, nhìn lại một đời mình, mới cảm thấy mình vẫn luôn chưa từng trưởng thành.
Rất nhiều lúc, rất nhiều việc, những việc ta làm đều quá ngây thơ, như lần này, chỉ vì một lời không hợp mà muốn tranh giành thể diện, quá trẻ con.
Còn cái gì mà kiếm tiên chuyển thế chó má chứ, tại sao ta lại muốn sống thành hình dạng người khác, chẳng lẽ không thể là Tạ Cảnh Sơn của Tạ thị được sao?
Bóc nốt ruồi son trong lòng bàn tay xuống, từ nay về sau, ta chỉ là ta.
Gần đây có chút thu hoạch, họa phúc có nhau, lần này chịu khổ tuyệt đối không vô ích, hắn từ trên người ta đoạt đi cái gì, ta nhất định sẽ đích thân lấy về! (Dòng này xóa đi) 【 Mới sửu, năm mùi, tháng tám mùng tám 】 Năm thứ năm, năm này thường xuyên vô cớ mê man, tỉnh lại sau quên mất chuyện đã xảy ra trước đó, không biết Thiên Nam Tinh lại làm gì ta.
Hôm nay, Thiên Nam Tinh nói Giang Nguyệt Bạch đã rời khỏi yêu tộc, hướng Tu La vực đến, thì ra năm năm này nàng vẫn luôn ngủ say.
May mắn, nàng không đến quá sớm, khiến ta có lần trải qua này, để ta có thể trưởng thành.
Ta hỏi Thiên Nam Tinh tổ phụ có hóa thần thành công hay không, hắn không nhắc một lời, chỉ bảo ta chuẩn bị cẩn thận, chờ Giang Nguyệt Bạch đến thì ta sẽ tự do.
Trong miệng Thiên Nam Tinh không có một câu nào thật, những năm này hắn từ đầu đến cuối không thể tiếp nhận kiếm cốt của ta, lại bỏ ra rất nhiều công sức trên người ta, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha ta.
Trong lòng ẩn ẩn bất an, nhưng ta tin rằng, Giang Nguyệt Bạch quỷ quyệt như hồ, chắc chắn gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành tường.
- Hôm nay luyện kiếm, tiếp tục!
Còn một chương, đang viết (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận