Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 516: Nàng nhất định sống! (length: 11222)

Địa linh giới, trên Thiên Khốc phong của Thiên Diễn tông.
Lê Cửu Xuyên đang đả tọa nhập định, đột nhiên tâm thần đại loạn, linh khí bạo tẩu, một ngụm máu phun lên mặt đất.
Răng rắc!
Âm thanh vỡ vụn trong thanh u tĩnh thất đặc biệt vang dội, Lê Cửu Xuyên ổn định linh khí, khóe môi vương máu, suy tư một lát tròng mắt co rút, lập tức đứng dậy xông đến chỗ sâu trong tĩnh thất, mở cửa tủ ra.
Hắn vội vã lấy ra lệnh bài phía trên, xuất hiện một vết rách dữ tợn, phía dưới lệnh bài, bị hắn tự tay dùng bút lông viết bốn chữ.
[Đồ nhi ta Vọng Thư] "Nguyệt Bạch?!"
Lê Cửu Xuyên tâm thần rung mạnh.
"Không, nàng ở thượng giới, mệnh bài không thể nào còn có hiệu lực, nhất định là trùng hợp."
Lê Cửu Xuyên lại nhìn vết rách trên mệnh bài, chỉ kém một chút, mệnh bài sẽ hoàn toàn gãy làm hai đoạn.
"Dù, dù vẫn còn tác dụng, mệnh bài chưa đứt, nàng vẫn còn một đường sống."
Lê Cửu Xuyên cẩn thận thu lại mệnh bài, lúc này quyết định, hắn phải đi thượng giới tìm Giang Nguyệt Bạch.
* Thanh Long giới, Phục Long sơn.
Cách trận tai họa không biết từ đâu tới kia đã qua hai năm, thành trì phồn hoa náo nhiệt dưới chân Phục Long sơn, từng người đến người đi, nay đã thành một vùng phế tích, đổ nát thê lương, cỏ hoang mọc đầy.
Một nữ tu áo xanh vác trường kiếm, khuôn mặt thanh lãnh, rẽ đám cỏ hoang cao nửa người đi vào phế thành.
Nàng đi một mạch đến tòa tháp cao nhất thành, lóe mình xuất hiện trên đỉnh tháp, nhìn về phía Tây hải xa xăm.
Tây hải trước kia, mênh mông vô ngần, Tây hải hiện tại, liếc mắt một cái liền thấy hư không bên ngoài.
Ranh giới Hải chi nhai phía tây Thanh Long giới và toàn bộ Tây hải, đều không còn tồn tại trong trận tai họa kia, Phục Long sơn hiện giờ, thành biên giới mới của Thanh Long giới.
Phía đông xuất hiện một tia màu bạc trắng, bình minh sắp đến.
"Lục Nam Chi."
Giọng nam trầm thấp từ phía sau lưng truyền đến, Lục Nam Chi quay người lại, thấy Tạ Cảnh Sơn một thân áo đen, lông mày cau lại.
Tạ Cảnh Sơn nhận ra ánh mắt của Lục Nam Chi, vội vàng nói, "Ta không cố ý muốn mặc đồ đen, là..."
Trong mắt Tạ Cảnh Sơn thoáng qua một nỗi cay đắng.
"Là do Kinh sư tỷ vừa mới qua đời không lâu, ta không muốn mặc đồ quá sáng màu, khiến sư phụ sư nương đau lòng."
Lục Nam Chi không có ý trách hắn, quan tâm hỏi, "Gần đây ngươi đã ổn chưa?"
Tạ Cảnh Sơn đi đến bên cạnh Lục Nam Chi, cười khổ nói, "Vẫn như cũ thôi, chuộc tội vậy."
"Cái chết của Kinh Sở Quân liên quan gì đến ngươi, sao ngươi phải gánh hết lên người, tự nhốt mình ở đây?"
Lục Nam Chi có chút tức giận, hai năm nay nàng và Tạ Cảnh Sơn thư từ qua lại, biết chuyện của Kinh Sở Quân.
Kinh Sở Quân trước khi đi Tây hải, từng gửi thư cho Tạ Cảnh Sơn, nói cho Tạ Cảnh Sơn nàng đã phát hiện ra sự việc.
Ánh mắt Tạ Cảnh Sơn tĩnh mịch, "Rốt cuộc, là ta nhờ nàng coi chừng Giang Nguyệt Bạch, nàng mới mạo hiểm ra biển, kết quả..."
"Tạ Cảnh Sơn, ngươi xem mình quá nặng rồi!" Lục Nam Chi bất đắc dĩ nói.
Nụ cười của Tạ Cảnh Sơn càng thêm chua chát, "Đúng vậy, ngươi cũng thấy ta xem mình quá nặng, thật ra trong lòng các ngươi ta vốn không quan trọng vậy, đều là ta tự mình đa tình, một lòng tình nguyện."
"Tạ Cảnh Sơn, ta không có ý đó!"
Tạ Cảnh Sơn ngẩng đầu, từ ánh mắt của Lục Nam Chi cảm thấy được, hết thảy những suy nghĩ nhỏ nhặt của hắn đều đã bị Lục Nam Chi nhìn thấu.
"Thì ra ngươi đã biết, ta thích nàng."
Lục Nam Chi thở dài, "Ngươi biểu hiện rõ như vậy, sao ta không biết được? Thích thì cứ thích thôi, Tiểu Bạch đáng để thích mà, nếu ta là nam nhi, ta cũng sẽ yêu thích nàng."
Tạ Cảnh Sơn chậm rãi lắc đầu, "Không, ta không thể thích nàng, tình cảm thích này của ta như một lời nguyền rủa, luôn gây ra những chuyện không tốt, dù là cho mình hay cho người khác. Từ trước đến nay ta luôn đuổi theo phía sau nàng, nhìn nàng từ nhỏ xíu, đen đúa xấu xí yếu ớt, trở thành người phong thái vô song, kinh tài tuyệt diễm, khiến người nhìn không chớp mắt."
"Thật ra ta không biết ta đã động lòng từ khi nào, nảy sinh ý nghĩ không nên có, ta cứ nghĩ rằng đó là người khác áp đặt lên ta, khiến ta nằm mơ thấy nàng, khiến ta cùng nàng đi vào vết xe đổ của tổ sư và Trục Phong, cho nên ta vẫn luôn chống cự, có lẽ là ở Minh hải Giao Nhân quốc, lúc ông lão mù bắt ta giết nàng."
"Ta mới phát hiện, chính ta, Tạ Cảnh Sơn không muốn, có điều ta cũng biết, ngay cả Trác Thanh Phong nàng còn dứt khoát cự tuyệt được, nàng là người trong lòng không có tình yêu, chỉ có đại đạo tiên đồ, nên ta nghĩ cứ theo sau nhìn nàng, bầu bạn cùng nàng cũng tốt.
"Nếu như ngày nào đó nàng bước lên đỉnh đại đạo, bên cạnh không có đạo lữ, mà có bạn bè, người bạn đó là ta, ta mãn nguyện là đủ. Nhưng bây giờ, cuối cùng ta cũng ý thức được, ta không đủ tư cách, nếu ta cứ theo đuổi phía sau nàng như vậy, sẽ chỉ ngày càng xa cách nàng, cũng sẽ làm tổn thương người vô tội."
"Là ta ích kỷ, không nghĩ đến an nguy của Kinh Sở Quân, chỉ muốn Giang Nguyệt Bạch không gặp chuyện, dù Kinh Sở Quân không phải do ta giết, nhưng nàng đi Tây hải cũng do ta thúc đẩy."
Lục Nam Chi thở dài, "Cho nên ngươi bái cha của Kinh Sở Quân làm sư phụ, về sau muốn phụng dưỡng người?"
Tạ Cảnh Sơn nhìn Lục Nam Chi, nhếch môi cười một tiếng, "Có một phần nguyên nhân đó, nhưng cũng có sự tư tâm của ta. Khi trong mắt ta chỉ có Giang Nguyệt Bạch, ta vốn không biết mình muốn gì, ta tu tiên cầu sức mạnh là vì điều gì, bây giờ, quyết buông bỏ Giang Nguyệt Bạch, ta mới cởi mở thông suốt, cảm giác này rất kỳ lạ, hình như sợi dây trong lòng đột nhiên đứt, cảm thấy Giang Nguyệt Bạch với ta, cũng không phải là tồn tại quan trọng nhất nữa."
Tạ Cảnh Sơn bước một bước lên trước, ra khỏi bóng tối, tắm mình trong ánh mặt trời vàng óng.
"Các ngươi luôn nói muốn nghịch thiên cải mệnh, thậm chí rất nhiều người còn lập chí nghịch thiên, nhưng phần lớn mọi người chỉ đang làm theo số mệnh mà thôi, nếu không quen mắt với cái thế đạo đen tối này, sao không thay đổi nó phá vỡ nó? Sao cứ muốn khoác lên mình bóng tối, biến thành một phần của bóng tối?"
"Ở điểm này, chúng ta không bằng Kinh Sở Quân, nàng luôn bị sư nương khống chế, nàng từng nói với ta, nàng hiểu sự khổ tâm của nương nàng, nên có thể nhịn thì nhịn, có thể thuận theo thì thuận theo. Nhưng khi liên quan đến đại nghĩa, nàng không còn nhịn, không còn thuận theo nữa, nàng không đồng ý với cách làm của sư nương, dù nguy hiểm, nàng cũng không ngại xông đến Tây hải, cố gắng ngăn cản tranh đấu."
"Tai họa của Thanh Long giới, nguồn gốc từ lòng tham của nhân tính, cái chết của Kinh Sở Quân, cũng bắt nguồn từ sự ích kỷ của sư phụ và sư nương, nếu ngày đó sư nương chịu ra tay, dốc sức ngăn cản âm mưu của Tề Tư Hành kia, kết quả có lẽ đã khác? Có phải Kinh Sở Quân cũng không cần chết, Giang Nguyệt Bạch cũng không..."
Tạ Cảnh Sơn quay đầu lại, thấy chữ Xuyên giữa lông mày Lục Nam Chi ngày càng sâu.
"Thấy như chuyện viển vông đúng không? Ta cũng thấy vậy, muốn thay đổi thế đạo, muốn xé nát bóng tối che mắt, nghe thì dễ, nhưng Tạ Cảnh Sơn ta trời sinh phản cốt, chính là muốn thử một lần, ta không muốn đi theo đạo lo thân mình, ta muốn dùng thanh kiếm trong tay mình, gánh vác cả thiên hạ!"
Lục Nam Chi không biết nói gì, bởi vì đạo của nàng, chính là lo cho bản thân mình, điều nàng theo đuổi là cực hạn kiếm đạo, ngoài ra nàng không quan tâm, tất nhiên, trừ những bạn tốt của nàng.
"Ông lão mù nói, chỉ cần giết Giang Nguyệt Bạch đi vô tình đạo, ta mới thoát khỏi sự trói buộc của thiên mệnh, thật ra chỉ cần tự ta buông bỏ, cũng có thể thoát khỏi thiên mệnh. Ta nghĩ sẽ bắt đầu từ Chân Võ tiên tông này, sư phụ sư nương tuy có tư tâm tư dục, nhưng thái sư phụ Nam Cốc đạo quân là người rất khiêm tốn mực thước, thâm tâm ông ấy có đạo, ta muốn tu hành cùng ông ấy."
Lục Nam Chi nghi hoặc hỏi, "Nam Cốc đạo quân đã như ngươi nói, vậy sao lại khiến Phục Long tông phải rời khỏi Thanh Long giới?"
Tạ Cảnh Sơn bất đắc dĩ nói, "Ngọc giản ghi lại Thái Phác chân tôn cùng Cung Bích Du giết hại Kinh sư tỷ đã truyền khắp Thanh Long giới, dù thái sư phụ đã tính toán được sau lưng chuyện này có Tề Tư Hành điều khiển, nhưng chuyện này liên quan đến uy nghiêm của Chân Võ tiên tông."
"Thái sư phụ chịu áp lực rất lớn, nếu không vì chuyện này ra tay, sẽ khiến đệ tử phía dưới bất an lo lắng, sẽ lung lay nền tảng Chân Võ tiên tông, nghĩ thử xem, một tông chủ không báo thù cho tằng tôn nữ của mình, đệ tử cùng chân nhân chân quân trong tông sao tin tưởng, khi họ gặp chuyện, Chân Võ tiên tông sẽ che chở cho họ sao?"
"Phục Long tông và Cung Bích Du lần này tổn thất thảm trọng, những người cốt cán cùng lực lượng trụ cột hầu như thương vong gần hết, trong vòng 500 năm khó mà gây dựng lại được, Cung Bích Du may ra còn có khả năng có tiên quân đại thừa quay về, Phục Long tông thì chẳng còn gì, thái sư phụ ra tay vừa phải, buộc họ tự rời đi, đó là kết quả tốt nhất."
"Thái sư phụ nếu đại khai sát giới, mới trúng kế của Tề Tư Hành, hiện tại Thanh Long giới cũng không có chiến hỏa bùng nổ vì chuyện này, ta thấy đã là kết quả tốt nhất rồi. Ngoài ra, Kinh sư tỷ tuy thân tử đạo tiêu, nhưng nàng được bí thuật hộ hồn của thái sư phụ, còn có cơ hội chuyển thế đầu thai, chuyện này thái sư phụ không nói cho sư nương, chỉ mong kiếp sau, nàng có thể đạt được tự do nàng muốn."
Lục Nam Chi gật đầu, lấy ra phá vân trùng Tạ Cảnh Sơn đưa cho nàng, nhìn về phía hư không bên ngoài.
"Ngươi muốn đi sao?" Tạ Cảnh Sơn hỏi.
"Ừ."
"Ừm, ngươi tìm đến nói với ta, ta mừng cho ngươi, ta cũng muốn đi tìm kiếm mục đích của mình. Nghe nói Dao Quang giới thứ bảy của Bắc Đẩu tinh giới là thánh địa của kiếm tu, tìm chỗ kết anh xong, sau đó qua đó xem một chút, Tiểu Bạch nếu trở về, nhớ bảo nàng nhắn tin báo cho ta một tiếng cho ta yên tâm."
Lục Nam Chi ném con trùng phá mây lên.
Tạ Cảnh Sơn nắm tay, cẩn thận hỏi: "Nàng thật... còn sống sao?"
Ngày đó tử tiêu thần lôi, cả Tây Hải đều bị hủy diệt, bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần không thể chạy thoát, Tạ Cảnh Sơn thật sự không dám nghĩ.
Lục Nam Chi nhướng mày, ánh mắt tự tin, không hề có chút do dự.
"Nàng là Giang Nguyệt Bạch mà, đi thôi!"
Con trùng phá mây hóa thành một vệt sáng, mang Lục Nam Chi trốn vào bóng tối hư không, càng lúc càng xa.
Tạ Cảnh Sơn một mình đứng tại chỗ, khóe miệng nở một nụ cười.
"Phải, nàng là Giang Nguyệt Bạch đánh không chết mà, nàng nhất định sống!"
Thu lại tâm tình, Tạ Cảnh Sơn ngự kiếm mà lên, kiếm linh họa đấu cùng tam túc kim ô làm bạn hai bên, hướng phía mặt trời mọc phía đông, một đường tiến bước.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận