Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 06: Linh quang như nước thủy triều (length: 10188)

【Linh Căn】Ngũ hành linh căn (Kim 9, Mộc 9, Thủy 9, Hỏa 9, Thổ 9) Tất cả đều là chín!
Giang Nguyệt Bạch kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, quản sự Hồng nói ba người trực tiếp vào nội môn kia, trừ Lục Nam Chi là trời sinh linh thể ra, tư chất tốt nhất chính là Tạ Cảnh Sơn.
Hắn đơn linh căn, căn trị chín, mình so với hắn còn nhiều bốn cái linh căn căn trị chín, vậy chẳng phải là còn lợi hại hơn hắn?
Bất quá…
【Công Pháp】 Dẫn Khí Quyết (3/45) Vốn chỉ cần 21 điểm là có thể đầy, hiện tại bởi vì căn trị tăng lên mà biến thành 45 điểm.
Tính theo đó, Tạ Cảnh Sơn chỉ cần chín giờ linh khí là có thể vào luyện khí tầng một, còn mình so với hắn cần nhiều gấp năm.
Giang Nguyệt Bạch hít vào một hơi, nhưng cũng không nản chí, tu hành tốn thời gian nhiều gấp năm, nhưng nàng tương lai nhất định sẽ còn mạnh hơn Tạ Cảnh Sơn gấp năm lần.
Chỉ cần, nàng dùng nhiều gấp năm, chính là đến gấp mười lần cố gắng!
Có thu hoạch được ắt phải có nỗ lực, trên đời này không có chuyện gì tự nhiên mà có được.
"Ngươi ở đây củng cố lại những gì vừa đạt được, đợi ta làm xong việc đồng áng… Cùng nhau trở về."
Đào Phong Niên để lại pháp trận cách ly, một mình vác cuốc ra đồng nhổ cỏ bắt sâu.
Giang Nguyệt Bạch dùng tay áo lau mặt, lập tức ngồi xếp bằng tư thế ngũ tâm hướng thiên, thử cảm ứng linh khí.
Gió mát nhè nhẹ, sợi tóc mềm mại phủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Giang Nguyệt Bạch, nàng khép hờ mắt, hàng mi run rẩy, trong tiếng lá cây xào xạc, bỗng dưng “nhìn thấy” một thế giới kỳ lạ.
Lục mang nhấp nhô, như sông lớn cuồn cuộn.
Đó là hạt thóc trong ruộng lúa, mênh mông như biển, vô biên vô hạn, còn có phía sau lưng, cũng từ những điểm linh quang xanh lục đan dệt thành hình dáng cây hòe cổ thụ.
Mỗi nhịp hít thở, tán cây rung động, linh quang xanh lục như hoa tuyết bay lả tả, nhẹ nhàng.
Ngoài ra, nàng còn "nhìn thấy" thổ linh khí màu vàng và kim linh khí màu trắng hòa lẫn dưới ruộng lúa.
Dưới ánh mặt trời chói chang, hỏa linh khí màu đỏ tụ thành từng đám mây, cùng thủy linh khí màu đen yếu ớt lơ lửng phía trên va chạm lẫn nhau.
Thế giới hoàn toàn do ngũ hành linh khí cấu thành này làm Giang Nguyệt Bạch kinh ngạc thán phục, linh khí trong Hoa Khê cốc lại nhiều đến vậy sao?
Tối qua nàng ăn dẫn khí đan cũng mới miễn cưỡng "nhìn thấy" sáu bảy đoàn, sự khác biệt mà căn trị cao thấp mang lại quả thực quá lớn?
Không đợi nàng điều hòa hơi thở, từ trên cây liền có hai đoàn linh quang rủ xuống vai nàng, thấm vào cơ thể.
【Ngươi đả tọa dẫn khí, căn trị tăng lên làm linh giác của ngươi mở rộng, độ thân hòa linh khí tăng lên, độ thuần thục dẫn khí +2】 So với đêm qua phải cẩn thận từng chút một, hô hấp cũng không dám mạnh, cả đêm mới thu được ba đoàn linh quang, giờ phút này căn bản không cần làm gì đã có hai đoàn linh quang bay đến, sự khác biệt này làm Giang Nguyệt Bạch kích động đến tê cả da đầu.
Nàng nuốt nước bọt, vội vàng ổn định tâm thần, dựa theo dẫn khí quyết điều hòa hơi thở.
Linh quang lao nhanh đến, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
【Ngươi đả tọa dẫn khí, tâm thần chuyên chú, linh khí mọc lên như nấm, độ thuần thục dẫn khí +1】
【Ngươi đả tọa dẫn khí… độ thuần thục dẫn khí +1】
【… độ thuần thục dẫn khí +1】
【… độ thuần thục dẫn khí +1】
Đào Phong Niên đang thi triển phong mang quyết tiêu diệt sâu lông đen trong linh cốc, pháp quyết trong tay bỗng bị một trận cuồng phong đánh gãy, hắn kinh ngạc ngẩng đầu.
Gió lớn thổi phần phật, tán cây hòe già rung chuyển không ngừng, lá cây bay lả tả, xoay quanh bay múa quanh thân cô bé.
Nàng mặt mày ôn hòa, khí tức dài lâu, ngồi xếp bằng tĩnh tọa, hai tay đặt ở đan điền, chỉ có mái tóc rối bay múa trong gió.
Linh khí xung quanh không ngừng dũng mãnh lao tới phía nàng, như tinh quang bao phủ, khiến nàng giữa thanh thiên bạch nhật cũng tỏa sáng rực rỡ.
Đào Phong Niên trong lòng rung động, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cằm không thể khép lại được.
Chẳng lẽ Hồng Đào nhầm rồi, ngộ tính thiên phú này, sao có thể là ngũ linh căn, e là trời sinh linh thể thân cận tự nhiên, lần đầu dẫn khí cũng chẳng qua là như thế.
Vừa rồi, căn trị của nàng rốt cuộc đã tăng lên bao nhiêu?
Giang Nguyệt Bạch yên lặng dẫn khí, Đào Phong Niên yên lặng chăm chú nhìn, mãi cho đến giữa trưa, cũng chưa thấy Giang Nguyệt Bạch có dấu hiệu đột phá.
Đến lúc này Đào Phong Niên mới tin rằng nàng chính là ngũ linh căn, nếu không sớm đã bước vào luyện khí tầng một rồi.
Cuồng phong dần yếu, Giang Nguyệt Bạch tâm hơi hồi hộp, lá cây lập tức rơi đầy người.
Nàng còn muốn tiếp tục, nhưng toàn thân bỗng nhiên ngứa ngáy khó chịu, tâm thần bất an, tinh thần khó có thể tập trung, không thể không dừng lại.
【Công pháp】 Dẫn Khí Quyết (28/45) Với tốc độ này, nhiều nhất một ngày, nàng sẽ có thể bước vào luyện khí tầng một!
Giang Nguyệt Bạch trong lòng vui sướng, mở mắt vơ những lá rụng trên đầu, chỉ thấy Đào Phong Niên chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng, phất tay thu một mặt tiểu kỳ, rút lui pháp trận cách ly.
Giang Nguyệt Bạch lúc này mới phát hiện, ngoài ruộng đã có người đứng, âm thầm chú ý bên này, Tống Bội Nhi mà trước đây từng gặp đang đứng ở nơi không xa, bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười nhướng mày.
Đào Phong Niên cả người căng thẳng, theo bản năng che trước người Giang Nguyệt Bạch.
"Gia gia ta..."
"Về rồi hãy nói!"
Đào Phong Niên vác cuốc đội mũ rộng vành đi trước, Giang Nguyệt Bạch kiềm chế niềm vui muốn chia sẻ, đứng dậy nhanh chân đi theo phía sau.
Trên đường, Đào Phong Niên vẫn như cũ không nói một lời, người đi đường chào hỏi, ông cũng chỉ gật đầu hoặc hờ hững ừ một tiếng.
Giang Nguyệt Bạch mắt xoay động, chạy đến trước mặt cản đường, "Gia gia, ta phát hiện ông đặc biệt lợi hại."
Đào Phong Niên liếc nàng một cái, thấy linh quang trên người nàng dần rực cháy, như ánh mặt trời gay gắt giữa trưa, làm bỏng rát cả lòng!
Tuổi còn nhỏ như vậy, dù là ngũ linh căn, tương lai cũng có vô vàn khả năng, còn ông thì…
"Ta có chỗ nào lợi hại?" Đào Phong Niên không vui trả lời.
Giang Nguyệt Bạch cười rạng rỡ, trong mắt tràn đầy chân thành.
"Chỗ nào cũng lợi hại hết! Gia gia trồng cây nhiều hơn người khác, hạt thóc cũng cao hơn, to hơn người khác, vừa nãy ta thấy người khác thi pháp gọi mây làm mưa, xùy~ còn kém xa gia gia nhiều nha!"
"Còn nữa, mọi người đều đặc biệt tôn trọng gia gia, vậy chắc chắn là bởi vì tu vi gia gia cao cường có năng lực, cho nên, gia gia là trưởng thôn sao?"
Khóe miệng Đào Phong Niên hơi cong lên, "Trong tiên môn từ đâu ra cái gì trưởng thôn, nhưng mà ngươi cũng nói không sai, bọn họ quả thực tôn trọng lão phu, bởi vì lão phu là linh canh sư duy nhất của Hoa Khê Cốc, địa vị tương đương với đệ tử ngoại môn."
"Linh canh sư là gì?" Giang Nguyệt Bạch hiếu kỳ hỏi.
Nhắc đến điều này, sắc mặt Đào Phong Niên lại trầm xuống, Hồng Đào đưa nàng tới, chính là muốn nàng thay thế ông.
"Tuổi còn nhỏ đã học được cách nịnh nọt người khác!"
Giang Nguyệt Bạch cười hề hề, "Tự mình nghĩ ra đấy chứ, năm trước mùa đông xin ăn ở hưng thiện tự, mấy chục tên ăn mày, gặp người là nói quê hương gặp nạn, người thân chết thảm, ai ai cũng đáng thương cả, nhưng mà có ai đủ thiện tâm để thương xót hết tất cả mọi người?"
"Vậy nên, ta không nói mình đáng thương, mà ta cố hết sức khen mấy phu nhân tiểu thư, so với nhà khác khen thì các nàng vừa lòng thưởng cho ta, ta còn được cả hạt bí đỏ đấy, chỉ là không giữ được suýt nữa thì mất mạng, hắc hắc."
Đào Phong Niên đột nhiên dừng bước, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu nha đầu mới sáu tuổi trước mặt.
Dùng nụ cười ngọt ngào nhất để nói ra những chuyện khổ cực nhất.
Vậy nên, nàng còn nhỏ tuổi đã biết được uy trời khó lường, ý trời khó trái, cũng chính vì còn nhỏ nên mới dám sinh ra dũng khí nghịch thiên chống lại mệnh trời, lay động đạo vận đất trời.
Đào Phong Niên bỗng nhiên lại tự giễu cười, một đống tuổi lại đi so đo với một đứa trẻ làm gì, thậm chí còn không bằng một đứa trẻ.
Nàng sợ ông đuổi nàng đi nên cố lấy lòng, còn ông lại tự mình sa đọa, chờ chết mà trút giận lên người khác.
Sân nhỏ gạch xanh, bàn đá dưới cây.
Hai bát cơm trắng, một đĩa dưa muối, Đào Phong Niên bày xuống hai đôi đũa.
Giang Nguyệt Bạch vừa nhìn thấy, liền cười.
"Gia gia, Hồng quản sự nói không sai, ngài là một người hiền lành."
"Thực bất ngôn tẩm bất ngữ, không có quy củ!"
Một đôi đũa vươn tới đĩa dưa muối, bị đôi đũa khác ngăn lại.
"Sau này trừ gạo linh ra, không được ăn những đồ vật dính khói lửa trần gian, đan dược không cần thì không nên ăn, tranh thủ sớm thanh lọc tạp chất trong cơ thể có ích cho tu hành của ngươi sau này."
"Còn nữa, mỗi ngày lúc mặt trời vừa mọc và nửa đêm giờ tý là thời điểm âm dương nhị khí thịnh nhất, tu hành dẫn khí không được lười biếng, mới nhập đạo lúc đả tọa một canh giờ thì nên nghỉ ngơi một chút, phải tiến hành từ từ, vội quá thì hỏng việc, nhớ chưa?"
Giang Nguyệt Bạch khóe miệng còn dính hạt cơm, kinh ngạc mở to mắt, gia gia đây là đang chỉ bảo cho nàng sao?
Vậy là, ông sẽ không đuổi nàng đi?
Đào Phong Niên mặt không đổi sắc, chậm rãi ăn cơm trắng dưa muối.
"Lão Đào, a tỷ nhà ta kêu ta đến cùng trưởng lão Lâm uống rượu, hai mươi mẫu đất nhà ta giao cho ngươi tưới nước nhổ cỏ, làm cẩn thận vào nghe chưa!"
Giọng nói vênh váo hống hách bỗng nhiên truyền đến, Giang Nguyệt Bạch quay đầu chỉ thấy ở cửa sân một người đàn ông mặt chuột mắt bé đang đứng, bên hông đeo lệnh bài tạp dịch giống như của nàng.
Gia gia vừa mới nói ông là người có địa vị cao nhất Hoa Khê Cốc, người này làm sao dám sai gia gia làm việc cho mình?
Giang Nguyệt Bạch nhìn sang Đào Phong Niên, chỉ thấy mắt ông ảm đạm.
"Biết."
Người đàn ông đắc ý dương dương, Giang Nguyệt Bạch không hiểu nhíu mày.
-Cảm tạ【độc sủng cô bồ câu】đảm nhiệm vị trí vận hành của sách, thêm một chương để ăn mừng!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận