Để Ngươi Trùng Sinh Đền Bù Tiếc Nuối, Ngươi Lại Chiếm Lấy Giáo Hoa

Chương 359: Hồng Kỳ cùng giấy thông hành

Chương 359: Hồng Kỳ và giấy thông hành
Chỉ có điều, mọi người không hề hay biết, lúc này Bàn Đại Hải, đang đứng ở cổng câu lạc bộ Trường Thành, run cầm cập.
Đúng vậy, chính là run cầm cập.
Bàn Đại Hải nhìn chiếc Hồng Kỳ cách đó không xa, vẻ mặt liên tục thay đổi mấy lần.
Chỉ riêng cái biển số xe này thôi, cũng đủ khiến tất cả mọi người ở đây phải khiếp sợ.
Tấm giấy thông hành trước xe.
Càng là thứ mà vô số người cho rằng không thể chạm tới được.
Người bước xuống từ xe, Bàn Đại Hải nhận ra.
Chỉ có điều, Bàn Đại Hải biết đối phương, đối phương lại chưa chắc đã nhớ hắn.
Dù sao hắn cũng là Bàn gia danh chấn Tứ Cửu thành.
Chỉ khi đứng trước Trịnh Lão Nhị, hắn mới có thể thu hồi cái tính cách ngông cuồng đó.
Thế nhưng, giờ khắc này Bàn Đại Hải, giống như đứa trẻ ngày đầu tiên đi học.
Ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Dù ánh mắt của đối phương chưa hề nhìn mình, Bàn Đại Hải cũng không dám có chút dị động.
Cái bộ dạng khéo léo như vậy, e là đã hơn mười năm chưa từng xảy ra.
"Hải ca, người kia là ai vậy? Sao anh sợ hắn đến vậy?"
Đối phương chỉ là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất giản dị, ngược lại đôi giày da thì bóng loáng.
Nhìn thế nào cũng không có gì đặc biệt.
"Câm miệng, người này không phải loại chúng ta có thể đánh giá."
"Ý gì?"
Vương Khải vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Đương nhiên, chiếc Hồng Kỳ này đã có thể nói lên tất cả, nhưng, đây là Tứ Cửu thành.
Những người khác không nói, lão gia tử Trịnh gia cũng có một chiếc Hồng Kỳ.
Tuy nói đó là biểu tượng của thân phận địa vị, nhưng cũng không đến mức làm Hải ca sợ hãi thành cái dạng này chứ.
Nhưng khi đối mặt với câu hỏi của Vương Khải, Bàn Đại Hải giật mình không dám không mở miệng.
Mãi đến khi đối phương được Giả lão bản cung kính nghênh đón vào câu lạc bộ, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi thì biết cái gì, hắn là người bên văn phòng."
"Văn phòng? Văn phòng nào?"
"Ta nói tên ngốc nhà ngươi, ngươi có phải thiếu gân không? Đây là Tứ Cửu thành, có thể được gọi là văn phòng, thì còn có thể là chỗ nào khác?"
Nói rồi, Bàn Đại Hải chỉ đơn giản thốt ra hai chữ.
Vương Khải lập tức im lặng.
Mình đúng là ngốc thật, giống như lời Hải ca nói vậy.
Đây là Tứ Cửu thành.
Còn có thể có cái văn phòng thứ hai sao?
"Hải ca, vậy hắn là?"
"XXX thư ký riêng."
"Tê..."
Nghe được câu trả lời này, Vương Khải không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Dù mình cũng có chút thân phận.
Nhưng cái tên mà Hải ca vừa nói ra, thật sự quá mức vang dội.
Cái này...
Sao lại là hắn?
"Anh không biết đâu, lần trước đi chúc tết các lão đồng chí, tôi đi theo sau cha mình, từ xa đã nhìn thấy vị này, khí thế kia, tôi vẫn còn nhớ rõ như in."
Ông nội của Bàn Đại Hải đã sớm về hưu.
Theo lý thuyết, cấp bậc này là không được hưởng đãi ngộ cao như vậy.
Lần đó là do lãnh đạo mới lên, cố ý mở rộng danh sách thăm hỏi.
Vậy nên mới khó khăn lắm chen vào được.
Đối với Bàn Đại Hải mà nói, cảnh tượng này thực sự là một đời không thể quên.
Đừng nhìn Bàn Đại Hải ở bên ngoài tỏ vẻ hống hách.
Nhưng ở trong những trường hợp như này, anh ta chỉ có thể đi sau lưng cha mình, thở mạnh cũng không dám.
"Đừng nhìn cấp bậc của hắn hiện tại không cao, mà nhiều người đều sợ hắn."
Dù sao cũng là người bên cạnh thủ trưởng.
Đều nói "Tể tướng trước cửa thất phẩm quan".
Mà vị này, đường đường chính chính là cán bộ cấp sở cục.
"Không phải, sao hắn lại đến đây?"
"Tôi làm sao biết?"
Bàn Đại Hải cũng đầy phiền muộn.
Vừa nãy còn đang rảnh rỗi, muốn ma quyền xát chưởng một phen, cùng bọn Đông Tử luyện tay một chút.
May là vừa nãy nhịn được không động thủ.
Nếu bị vị này nhìn thấy thì chắc chắn ai về nhà nấy chịu phạt.
Nói đi cũng phải nói lại, thật là kỳ quái.
Với thân phận này của vị kia, việc xuất hiện ở đây, thực sự rất dị thường.
Hơn nữa, cho dù có muốn đến thật, cũng sẽ không đường hoàng dùng xe Hồng Kỳ của lãnh đạo.
Bàn Đại Hải không ngu.
Câu trả lời đã vô cùng rõ ràng.
Vị này đến để công tác.
Mà nhìn vẻ mặt kinh hãi vừa rồi của Giả lão bản, cũng không phải giả vờ.
Có lẽ Giả lão bản trước đó cũng không biết.
Trong đó có quá nhiều thông tin liên kết, chẳng lẽ là...
Dù tình huống như thế nào, đây cũng không phải là việc mà mình có thể nhúng tay vào.
Và sau 10 phút.
Dự cảm của Bàn Đại Hải dường như đã được chứng thực.
Khi vị kia đi ra, người bên cạnh lại là Lục Nhất Minh.
Bàn Đại Hải: Ngọa tào, sắp toang rồi!
"Hải ca."
"Đừng nói, tôi nhìn thấy rồi."
Bàn Đại Hải lúc này đừng đề cập nhiều phiền muộn.
Phải biết, trước đó anh đã ngạnh sinh sinh chịu một cái tát của Lục Nhất Minh.
Việc này thiếu chút nữa đã làm cho Bàn Đại Hải tức nổ phổi, nếu không phải có Trịnh Đại trấn áp, nói không chừng với tính tình như pháo nổ của mập Đại Hải, có lẽ đã thấy máu rồi.
Mặc dù Bàn Đại Hải cuối cùng đã nhịn xuống.
Nhưng Trịnh Lão Nhị cũng đã hứa.
Đàm phán xong, chuyện cũ sẽ tính toán rõ ràng.
Bàn Đại Hải là đang kìm nén cơn giận, muốn báo thù rửa hận đấy.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh này.
Tất cả tức giận của Bàn Đại Hải đều tan biến.
Trong lòng càng lúc càng lạnh lẽo.
Mối thù này, mình còn báo thế nào được?
Đừng nói là mình, ngay cả Trịnh Đại, có lẽ cũng không dám có động tĩnh gì.
"Vị này thật là do Lục Nhất Minh mời tới sao? Không thể nào, hắn ở Tứ Cửu thành chúng ta, làm gì có cơ sở?"
"Thao đản."
Bàn Đại Hải thật sự sợ hãi.
Nếu vị này lên tiếng, chiều gió có lẽ sẽ thay đổi ngay lập tức.
"Hải ca, có muốn tranh thủ báo cho Trịnh Đại một tiếng không?"
Tin tức quan trọng như vậy, nhất định phải cho Trịnh Đại biết.
Vạn nhất trong quá trình này xảy ra hiểu lầm gì đó thì đây chẳng phải là...
Và cảnh tượng sau đó, càng khiến Bàn Đại Hải trợn tròn mắt.
Bàn Đại Hải: Mẹ nó mình nhìn thấy cái gì vậy?
Vị kia, vậy mà tự tay mở cửa xe cho Lục Nhất Minh.
Đây là đãi ngộ gì vậy?
Tuy rằng thân phận của vị gia này tại Tứ Cửu thành không hề hiển hách, nhưng hắn dù sao cũng là người bên cạnh thủ trưởng mà.
Toàn bộ Hoa Hạ, có bao nhiêu người có thể được hưởng loại lễ nghi này?
Lục Nhất Minh dựa vào cái gì chứ?
Ngay lúc này, điện thoại của Bàn Đại Hải vang lên.
Là điện thoại của Trịnh Lão Nhị.
Bàn Đại Hải lập tức bắt máy, kể lại chi tiết không thể tưởng tượng nổi vừa thấy một lần.
Đầu dây bên kia, cũng truyền đến âm thanh hít khí lạnh giống như đang đau răng.
"Nhìn rõ chưa, có phải là chiếc Hồng Kỳ kia không?"
"Dạ, rõ ràng, cả cái giấy thông hành kia nữa."
"Hô... biết rồi."
Trịnh Lão Nhị đã cúp điện thoại.
Sắc mặt kém lạ thường.
Nghiêng đầu về phía đại ca của mình một cái, ra hiệu rằng những gì Giả lão bản nói đều là thật.
Ngược lại vào lúc này Trịnh Đại lại không hề bối rối chút nào.
Khí độ trầm ổn trước nguy nan, hoàn toàn cho thấy phong phạm của người thừa kế một đại gia tộc.
"Tưởng tổng, chúng ta cũng lâu không gặp mặt rồi, không vội rời đi chứ?"
"Đương nhiên là không."
Trịnh Đại mở miệng giữ người, dù nhân vật chính đã rời đi.
Nhưng hai bên lúc này đều muốn chờ đợi, chờ một kết quả.
Vị đại nhân vật kia đột nhiên đến, rốt cuộc là vì cái gì?
"Từ gia muội tử, Tô gia muội tử, còn cả Lục tổng, chúng ta cùng nhau uống một chén, cũng coi như là không đánh không quen biết."
Không hổ là Trịnh Đại, lời nói linh hoạt, không hề có chút xấu hổ nào.
PS: Đúng vậy, ta đã quay trở lại.
Hôm nay quả thực rất bận, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ trưa mò cá.
Vẫn là câu nói cũ, nếu có thể viết được nhiều hơn, tác giả nhất định sẽ nắm bắt từng phút từng giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận