Để Ngươi Trùng Sinh Đền Bù Tiếc Nuối, Ngươi Lại Chiếm Lấy Giáo Hoa

Chương 36: Bát quái tin tức

"Tin lớn."
Lục Nhất Minh không hề hay biết, đêm nay ký túc xá nữ sinh đã sớm xôn xao.
Có người tận mắt nhìn thấy Lục Nhất Minh cùng Trình Tiêu đêm hôm khuya khoắt từ giảng đường đi ra.
Hơn nữa, trên người Trình Tiêu, mặc áo khoác của Lục Nhất Minh.
Trong đó đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đoán chừng đều đã đoán được.
Chỉ là không ngờ tới thôi.
Sắp tốt nghiệp đến nơi, trình đại giáo hoa vậy mà. . .
Tin tức lan truyền nhanh chóng.
Các loại phiên bản cũng theo đó ra đời.
Có một câu nói thế nào nhỉ.
Ước ao ghen tị, chỉ xảy ra khi có sự chênh lệch lớn, còn nếu không có thì sẽ chẳng còn tồn tại.
Ví dụ như Tô Dung Dung, dung mạo xinh đẹp, gia cảnh giàu có.
Mặc dù Tô Dung Dung chưa từng cố tình thể hiện bản thân.
Nhưng tất cả mọi người không mù, chi phí quần áo của Tô Dung Dung, tuyệt đối không phải con nhà bình thường có thể so bì.
Chỉ riêng mỹ phẩm dưỡng da thôi, trong mắt bạn học đã đều là giá trên trời.
Tô Dung Dung là tiểu thư nhà giàu, đã sớm được đồn đại trong trường.
Chỉ là, Tô Dung Dung chưa từng đáp lại thôi.
Cho nên, trong nhóm nữ sinh, Tô Dung Dung vẫn luôn là một nữ thần cao cao tại thượng.
Bất kể ai, đứng trước mặt Tô Dung Dung, đều sẽ tự ti mặc cảm.
Thế nhưng chuyện như vậy, sẽ không xảy ra trên người Trình Tiêu.
Trình Tiêu cũng là hoa khôi của trường, nhưng so với Tô Dung Dung, Trình Tiêu chỉ là một cô bé lọ lem.
Đẹp thì đẹp đấy, chỉ tiếc, không có thân phận và địa vị tương xứng.
Thêm nữa Trình Tiêu cũng không hòa đồng, mỗi ngày bận bịu làm việc.
Dần dần, có không ít tin đồn liên quan đến Trình Tiêu lan truyền trong trường.
Đối với Trình Tiêu mà nói, có lẽ những điều đó đều không quan trọng.
Thế nhưng, Trình Tiêu hiện tại lại câu được Lục Nhất Minh.
Lập tức biến thành người tham vọng hư vinh.
"Thật đúng là không nhìn ra, Trình Tiêu cũng rất có thủ đoạn a."
"Đó còn không phải sao, bình thường nhìn lạnh lùng lắm, không nghĩ tới, vẫn là chạy không khỏi kim tiền thế công a."
"Vậy cũng không nên chọn Lục Nhất Minh chứ, thanh danh không tốt."
"Xùy, chỉ cần có tiền là được rồi, nếu thật sự gả vào Lục gia, đó chính là số mệnh làm bà lớn."
"Phụ nữ ấy mà, lấy chồng coi như là đầu thai lần hai."
Không ít lời nói âm dương quái khí, truyền khắp các phòng ngủ.
"Tô Dung Dung, cậu nói xem Trình Tiêu mưu đồ gì? Sao không cẩn trọng một chút?"
"Đúng đấy, chơi kiểu điên cuồng như vậy, còn ở trong giảng đường, chậc chậc..."
"Tô Dung Dung, cậu nói xem có phải Trình Tiêu cố tình không, rõ ràng cậu và Lục Nhất Minh. . ."
"Ta và hắn thế nào?"
Tô Dung Dung nhíu mày, lần trước, mình từ chối lời tỏ tình của hội trưởng hội sinh viên, cùng Lục Nhất Minh cùng nhau rời đi.
Trong chốc lát, cũng đã trở thành tin giật gân trong trường.
Không ít người cũng đang bàn tán về mình.
Chỉ là, trước mặt mình thì không dám trắng trợn như thế.
Nhưng lần này đến lượt Trình Tiêu, các nữ sinh này liền không còn cố kỵ gì.
"Không phải, Dung Dung cậu hiểu lầm ý của bọn tớ, tớ chỉ là cảm thấy cái cô Trình Tiêu này cố ý, chân trước cậu cùng Lục Nhất Minh cùng rời trường, chân sau cô ta liền câu được Lục Nhất Minh, cậu nói xem, cô ta có phải cố ý muốn ganh đua không?"
Bị vừa nói như vậy, quả thật có loại khả năng này.
Hoa khôi Trình cố ý muốn cùng hoa khôi Tô ganh đua sao.
"Nếu cậu mà đem những tâm tư này dùng vào học từ vựng thì đã không bị rớt môn rồi."
"Tớ. . ."
Tô Dung Dung căn bản không mắc mưu.
Chỉ là, lúc này trong lòng Tô Dung Dung, cũng không dễ chịu.
Cũng không phải là việc Lục Nhất Minh thân thiết với ai.
Mấu chốt là tên cặn bã nam kia, lại đi tai họa nữ sinh.
Lần này mục tiêu, lại còn là Trình Tiêu.
Sự cố gắng của Trình Tiêu, Tô Dung Dung vẫn luôn nhìn rõ.
Năm thứ hai đại học, một lần vô tình, Tô Dung Dung phát hiện Trình Tiêu vậy mà đang làm việc tại một cửa hàng tiện lợi 24 giờ giá rẻ.
Vốn dĩ chương trình học ở đại học Ma Đô đã rất dày rồi.
Chẳng lẽ là do chuyện ở bệnh viện?
Là mình sơ ý, Lục Nhất Minh chẳng lẽ là vì điều này, nên uy hiếp Trình Tiêu?
Sự cố gắng của Trình Tiêu, Tô Dung Dung nhìn rõ trong mắt.
Một cô gái như vậy, Lục Nhất Minh cũng xuống tay được sao?
"Dung Dung, sắp đến giờ đóng cửa rồi, cậu định đi đâu đấy?"
Hành động của Tô Dung Dung, khiến bạn cùng phòng không hiểu.
Chỉ là, căn bản không nhận được sự đáp lại của Tô Dung Dung.
"Chắc không phải là đi tìm Lục Nhất Minh để hỏi cho rõ chứ."
"Không có khả năng, Dung Dung chúng ta có thể rất ngạo đó nha, khi nào cậu nhìn thấy nàng để nam sinh trong lòng?"
"Tình huống bây giờ không giống mà, cậu nghĩ mà xem, nếu dưới tình huống bình thường thì còn không tính, thế nhưng là chân trước Dung Dung dính dáng đến Lục Nhất Minh, chân sau Lục Nhất Minh liền vượt quá giới hạn với Trình Tiêu, Dung Dung trong lòng nghĩ thế nào?"
"Ừm..."
Lời giải thích này, hình như cũng có lý.
Ừ thì, Tô Dung Dung không nhất thiết để ý đến Lục Nhất Minh.
Chỉ là, cũng không thể để Lục Nhất Minh và Trình Tiêu mập mờ với nhau được.
Nếu không, chẳng phải là biến thành Tô Dung Dung không bằng Trình Tiêu rồi sao?
"Hai đại hoa khôi tranh giành một người đàn ông?"
"Không phải chứ, thế thì gây ra một trận náo động lớn thế nào?"
Đến đây, trong nháy mắt, mọi người đều hóa thân thành những người hóng chuyện.
Mà lúc này Lục Nhất Minh, lái chiếc Ferrari, đang chạy trên đường phố Nam Kinh.
Điện thoại vang lên.
Vào giờ này, ngoài bạn bè ra, thật sự không nghĩ ra ai có thể tìm mình.
Lục Nhất Minh tùy ý bắt máy.
Nghe được lại là giọng của Tô Dung Dung.
Cái này...
Gặp ma sao?
Liền muốn hỏi xem, sao Tô Dung Dung lại có số của mình?
Được thôi, Lục Nhất Minh đã đánh giá quá thấp năng lực của Tô gia.
Đừng nói là một cái số điện thoại, chỉ cần Tô gia muốn điều tra, đến cả chuyện Lục Nhất Minh hồi bé đái dầm, đoán chừng cũng sẽ được đưa đến trước mặt Tô Dung Dung.
"Tìm ta?"
"Nói chuyện."
"Được."
Tô Dung Dung chủ động tìm mình, điều này khiến Lục Nhất Minh có chút hưng phấn.
Hai người hẹn nhau ở cổng trường.
Khi chiếc Ferrari dừng lại, Tô Dung Dung có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa xe.
"Đi đâu?"
"Đến chỗ đông người."
Lục Nhất Minh: (ˉ▽ˉ;)...
Đây là sợ mình giở trò cũ sao.
"Lần trước chỉ là hiểu lầm."
"Lục Nhất Minh, ta không tin nhân phẩm của anh."
"..."
Lục Nhất Minh cười khổ một tiếng, khởi động xe.
Nửa tiếng sau.
Gió sông lướt qua mặt.
Tô Dung Dung: Mình đúng là nói muốn tìm chỗ đông người, nhưng anh Lục Nhất Minh lại hay ghê, mang mình ra bãi sông.
Ý gì?"Nhiều người thật đấy."
Khắp nơi đều là khách du lịch, người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.
"Anh và Trình Tiêu. . ."
Tô Dung Dung nói thẳng.
"Cậu ghen rồi à?"
"Lục Nhất Minh, anh có thể nghiêm túc một chút không? Anh sống chết ra sao tôi không quan tâm, nhưng anh không thể phá hủy thanh danh của Trình Tiêu được."
Tô Dung Dung và Trình Tiêu, có lẽ có thể dùng sự ngưỡng mộ lẫn nhau để hình dung, mặc dù không tiếp xúc nhiều.
Nhưng nếu như Lục Nhất Minh thật sự dùng thủ đoạn hèn hạ, Tô Dung Dung tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Cậu không thể nghĩ tốt về tôi sao?"
Lục Nhất Minh cười khổ một hồi.
"Lục Nhất Minh, tôi rất nghiêm túc."
"Tôi chỉ muốn giúp cô ấy."
"Không còn gì khác?"
"Lần trước thực sự chỉ là hiểu lầm."
"Ha ha..."
"Trong lòng tôi chỉ có..."
"Im miệng!"
Vẻ mặt dữ tợn, che giấu sự bối rối của mình.
Tô Dung Dung cũng không biết mình vì sao lại muốn xen vào chuyện của người khác.
Dưới làn gió nhẹ, Tô Dung Dung dần bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân có chút hoang đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận