Để Ngươi Trùng Sinh Đền Bù Tiếc Nuối, Ngươi Lại Chiếm Lấy Giáo Hoa

Chương 166: Tinh thần tiểu tử

"Tiểu cô nương, nếu không tối nay đến nhà dì ăn cơm, một mình ngươi đi du học cũng không dễ dàng." Lục Dao không ngờ rằng, bà chủ nhà mình lại hiền hòa như vậy. Nói thật, lần này Lục Dao đã lấy hết can đảm, lúc này mới quyết định tạm nghỉ học, một thân một mình đến Hương Giang. Tỉnh táo lại nghĩ kỹ, cảm thấy mình đúng là có hơi xúc động. Mặc dù quá trình có chút khúc chiết nhỏ, nhưng kết quả tốt đẹp là được, phải không? Lục Dao lần đầu đặt chân lên đất Hương Giang, nơi đây sắp trở về với tổ quốc, là Đông Phương Minh Châu tràn đầy sức sống. Cho đến hiện tại, Hương Giang đều để lại cho cô ấn tượng khá tốt. Đương nhiên, hiện tại Lục Dao tự nhiên không thể giống như trước kia vung tay quá trán tiêu tiền được nữa. Mặc dù Lục Dao vẫn luôn tự nhủ với mình rằng, sau khi kiếm được tiền từ công việc, việc đầu tiên phải làm là trả lại số tiền đã mượn của Thiên Tỷ. Nhưng bây giờ, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đó. Lục Dao thuê phòng ở khu Cửu Long. Đương nhiên, không phải khu Cửu Long Thành Trại trong phim ảnh, nơi đó đã bị phá hủy từ mười mấy năm trước. Một số bộ phận người dân địa phương chọn giữ lại những gì còn sót lại sau khi phá bỏ. Cửu Long bây giờ, tình hình an ninh đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng đối với các cô gái trẻ, đặc biệt là các cô gái độc thân mà nói, tốt nhất là nên về nhà trước khi trời tối. Tòa nhà cao tầng mà Lục Dao thuê mới được xây dựng vài năm nay. Với giá nhà đất tấc đất tấc vàng ở Hương Giang thì thực sự không hề rẻ, mỗi tháng tiền thuê nhà một vạn ba, vào cuối năm 95, đó là một số tiền lớn mà rất nhiều người đi làm chỉ biết ngơ ngác nhìn mà thôi. Bà chủ nhà là người không tệ. Nghe nói căn hộ 40 mét vuông này vốn được để dành cho con trai kết hôn. Vì kinh tế khá giả nên bà đã nhanh chóng thế chấp mua nhà, lấy tiền cho thuê để trả tiền vay, cũng coi như là giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Có thể thấy được, đây mới chính là tư duy của người Hoa. Vì thế hệ sau, mình khổ một chút, vất vả chút cũng chẳng sao. Đương nhiên, điều kiện như vậy, đối với người dân Hương Giang bình thường mà nói đã là quá ưu việt. Bà chủ nhà lần đầu gặp Lục Dao đã rất thích cô gái lễ phép này. Quan trọng là cô gái này vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện. Mặc dù chỉ mới ở vài ngày nhưng sinh hoạt rất nề nếp, cũng chưa từng thấy Lục Dao dẫn bạn bè không đứng đắn nào về nhà chơi. Càng không hề ồn ào như những người trẻ tuổi ở Hương Giang bây giờ. Nếu mà có thể thì biết đâu đấy… "Phiền phức quá đi, một mình tôi có thể tự lo liệu được." "Không sao đâu, tuyệt đối không phiền phức, cháu với con trai bác cũng không chênh lệch tuổi nhau là mấy, biết đâu hai đứa lại nói chuyện hợp nhau thì sao." Bà chủ nhà cười tươi. "À... " Lục Dao vốn định từ chối, nhưng bà chủ nhà nhiệt tình quá mức. Cuối cùng Lục Dao vẫn đồng ý. "Vậy quyết định nhé, bác đi về nấu canh ngay đây." Thấy Lục Dao đồng ý, bà chủ nhà rất vui mừng. Một lát sau sẽ gọi điện thoại cho con trai, bảo hắn tối nay cũng về sớm. Nói thật, bà chủ nhà cũng rất bất đắc dĩ. Hai vợ chồng đều là nhân viên công ty bình thường, sống chân chất. Đến tuổi này đáng ra có thể nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già rồi, nhưng tại sao con trai mình lại không có tiền đồ như vậy chứ? Theo sự phát triển của Hương Giang, hai vợ chồng cũng được hưởng phúc lợi từ sự quật khởi của Hương Giang. Điều kiện gia đình ngày càng tốt hơn, sống trong nhà cao tầng, có tài sản riêng. Có thể nói, điều duy nhất làm bà phiền lòng chính là đứa con trai của mình. Nói sao nhỉ, từ nhỏ đã không chịu học hành, chỉ thích kết bạn với đám bạn bè lêu lổng ngoài đường. Trong nhà không lo ăn mặc, vẫn chu cấp đủ cho hắn. Nhưng hắn vẫn không chịu học hành đàng hoàng. Sau khi bị nhà trường đuổi học, cha mẹ cũng rất đau lòng, năm đó phải xoay sở vay tiền cho hắn vào học trường tư thục. Kết quả vẫn chứng nào tật nấy. Cuối cùng bố mẹ cũng phải chấp nhận thực tế rằng con mình không phải là người ham học. Nghĩ đến con trai cũng không thể học đại học, vậy thì dứt khoát học lấy một cái nghề, sau này có cha mẹ giúp đỡ, ít nhất cũng có thể nuôi sống gia đình. Vì vậy, bà chủ nhà đã nhờ không ít người quen, chạy vạy khắp nơi. Nhưng con trai bà vẫn không chịu được bao lâu thì bị thầy đuổi ra khỏi nhà. Hai năm nay, hắn cứ suốt ngày lang thang ngoài đường, xuất quỷ nhập thần, phần lớn thời gian không ngủ ở nhà. Thật sự làm cha mẹ phải đau lòng. Mắt thấy con cái của bạn bè đồng trang lứa đều đã thành gia lập nghiệp, còn con trai mình thì ngược lại, thỉnh thoảng dẫn mấy cô gái về nhà ngủ qua đêm. Mà mấy cô gái này, có ai trông giống người sống tử tế đâu? Ăn mặc lòe loẹt thì chớ, mỗi cô một bộ dạng như quỷ, thật là khó coi. Vì muốn con trai mình thay đổi, bà chủ nhà lần này đã cố tình tính toán đến Lục Dao. Lục Dao, nhìn qua cũng biết là một đứa trẻ ngoan. Rõ là một người hiểu lễ nghĩa. Dù là con gái từ đại lục sang, nhưng gia thế hẳn cũng không tầm thường. Thêm nữa, cô gái có vẻ ngoài đoan trang xinh đẹp như vậy. Nếu con trai bà thật sự để ý, thì dù phải đánh mặt mo bà cũng phải giúp hắn một tay. Biết đâu con trai sau khi kết hôn lại có thể thay đổi thì sao? Đương nhiên, cha mẹ cân nhắc cho con cái mình thì không có gì sai cả, nhưng vì con mình mà lại muốn lôi kéo Lục Dao vào, thì điều này là quá đáng. Chỉ là Lục Dao không biết ý nghĩ của bà chủ nhà, nếu không thì… "Gọi 8313, mau chóng nghe điện thoại trả lời, gọi lại đi, mẹ ngươi sắp chết rồi." Sau khi về đến nhà, bà chủ nhà gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho con trai, nhưng hắn đều không trả lời. Khiến cho bà chủ nhà tăng huyết áp. Lần này cuối cùng cũng có phản hồi, mười phút sau, điện thoại nhà vang lên. "Con đang ở đâu đấy, tối nay về nhà ăn cơm." Nghe điện thoại, bà chủ nhà cau mày, tạp âm trong điện thoại khiến bà cảm thấy rất khó chịu. Còn chưa tới buổi tối mà đã ở những nơi như quán bar thế này rồi, cái thứ đồ giả danh kia cũng không chịu về. "Con đã nói với mẹ rồi, con không có điện thoại, không tiện nghe máy, với cả hôm nay con có hẹn với bạn bè rồi, hai người đừng có đợi cơm con." Trong điện thoại truyền đến giọng con trai đứt quãng. Nghe rất thiếu kiên nhẫn. "Chẳng phải con muốn điện thoại sao, tối nay về nhà ăn cơm, mẹ mua cho con." "Thật không?" "Mẹ đã bao giờ lừa con đâu?" "Được, vậy quyết định nhé." Cúp điện thoại, hắn đắc ý huýt sáo. Hắn thèm thuồng "Tiểu Linh Thông" trong «Giang Hồ» đã lâu rồi. Vốn Hương Giang chưa có mở bán, nhưng không lâu trước đây, công ty thông tin di động ở nội địa và Hương Giang đã ký kết hiệp định, Tiểu Linh Thông chính thức thâm nhập thị trường Hương Giang. Đó là sản phẩm do thần tượng của hắn đại diện. Bây giờ không ít những kẻ giang hồ xã hội đen đều sở hữu một chiếc Tiểu Linh Thông, như vậy mới gọi là thời thượng. Có thể thấy, việc quảng bá của phim ảnh thật sự vượt quá dự liệu của Lục Nhất Minh. Ai mà ngờ được Tiểu Linh Thông lại gây bão trong các hội nhóm xã hội đen này. "Mấy anh cứ chơi trước đi, em về nhà một chuyến." "Ha ha, tối nay tỷ Mã Lệ đến đấy, em nỡ bỏ đi à?" "Thì tỷ Mã Lệ đâu có coi trọng em" xung quanh tỷ Mã Lệ còn có đầy em gái khác nữa mà. "Mấy cô lẳng lơ đấy em chẳng thèm, em đi về nói chuyện đây." Dậm chân một cách vô cảm, hắn đẩy cửa phòng khiêu vũ, một mái tóc vàng chói mắt dưới ánh tà dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận