Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 84: Chu Du Du ra chuyện

**Chương 84: Chu Du Du gặp chuyện**
Lộ Thần nhanh chóng để nha hoàn sắp xếp xong xuôi phòng ốc, đồng thời để các nha hoàn khác hầu hạ Bạch Khanh Khanh tắm rửa, nghỉ ngơi.
Ngay khi Lộ Thần đang suy nghĩ tối nay sẽ cùng Bạch Khanh Khanh trò chuyện, giao lưu một phen, Sở Ngữ Cầm đột nhiên tìm đến Lộ Thần.
Lúc này Lộ Thần đang ngồi trong thư phòng, trong đầu vẫn còn nhớ đến khuôn mặt tuyệt thế lãnh diễm của Bạch Khanh Khanh.
Cốc cốc cốc...
Nghe được tiếng gõ cửa, Lộ Thần hoàn hồn, lập tức nói: "Vào đi."
Sau một khắc, Sở Ngữ Cầm đẩy cửa bước vào.
Hôm nay Sở Ngữ Cầm mặc vân thường màu xanh, thân thể đầy đặn dán sát vào y phục, làm nổi bật lên đường cong lồi lõm, mềm mại. Nàng búi tóc theo kiểu phụ nhân, trông giống như một người phụ nữ thành thục đã lập gia đình, đương nhiên, nàng đích xác đã thành thân.
Thấy là nàng, Lộ Thần mỉm cười hỏi: "Sở di, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Sở Ngữ Cầm hỏi thẳng: "Thần nhi, hôm nay Tiểu Bạch đột nhiên m·ấ·t đi c·ô·ng lực, có liên quan đến ngươi không?"
Nàng cũng thường xuyên đột nhiên m·ấ·t đi c·ô·ng lực trước mặt Lộ Thần, cho nên nàng muốn hỏi xem có phải do Lộ Thần gây ra hay không, nếu đúng là do Lộ Thần, vậy thì ngược lại không có vấn đề gì.
Nếu là Bạch Khanh Khanh có vấn đề về thân thể, nàng cần phải thật sự chú ý một chút, đây cũng là lý do tại sao nàng muốn tới hỏi ý kiến Lộ Thần.
Lộ Thần không hề giấu diếm, nói thẳng: "Ừm, cũng là ta nguyên nhân, ta nhớ đã nói với ngươi, chỉ cần là nữ t·ử đối với ta nảy sinh lòng ái mộ, sau khi tiếp xúc với thân thể của ta, đều sẽ m·ấ·t đi c·ô·ng lực."
Nghe được Lộ Thần t·r·ả lời, Sở Ngữ Cầm lộ ra vẻ mặt q·u·á·i· ·d·ị.
Đương nhiên nàng còn nhớ rõ lời này.
Chẳng qua lúc trước nàng cho rằng tiểu bại hoại này đang nói đùa với mình.
Vừa nghĩ đến việc chỉ có nữ nhân nảy sinh lòng ái mộ với hắn, sau khi tiếp xúc với hắn mới m·ấ·t đi c·ô·ng lực, nội tâm Sở Ngữ Cầm vô cùng rối bời.
Nói như vậy, nàng cũng có loại tình cảm kia với Thần nhi...
Sao nàng có thể nảy sinh tình yêu nam nữ với hắn, việc này là tuyệt đối không được!
Sở Ngữ Cầm vội vàng ngăn mình tiếp tục suy nghĩ.
Lập tức nàng chuyển đề tài, nói: "Thần nhi, ta nhớ ngươi có tiên t·h·u·ậ·t có thể chữa trị thân thể cho người khác, hôm nay ngươi có dùng tiên t·h·u·ậ·t xem qua cho Tiểu Bạch chưa, thân thể của nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lộ Thần đáp: "Đã xem rồi, không có việc gì, chỉ là luyện c·ô·ng có chút vấn đề, ta đã giúp nàng điều trị, lát nữa ta sẽ lại đi giúp nàng điều trị một chút, hẳn là sẽ ổn thôi."
Sở Ngữ Cầm khẽ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra thật sự là do luyện c·ô·ng gây ra rủi ro, nàng còn tưởng Bạch Khanh Khanh mắc phải b·ệ·n·h nan y nào đó, muốn ở thời khắc cuối cùng của sinh m·ệ·n·h ở bên cạnh bọn họ, cho nên mới đến Bắc Vương phủ.
Sở Ngữ Cầm thì thào nói: "Không có việc gì là tốt rồi."
Nói đến đây, Sở Ngữ Cầm liếc qua những tin tình báo trên bàn, sau đó hỏi: "Thần nhi, Man tộc hiện tại có động tĩnh gì không?"
Lộ Thần đáp: "Tạm thời chưa có, bất quá đây cũng đúng lúc cho chúng ta cơ hội bố trí, hậu thiên ngươi cùng Tử Huyên bọn họ đi về phía nam."
Sở Ngữ Cầm nhắc nhở: "Du Du sắp sinh, lúc này đi đường, đối với nàng mà nói e rằng không phải chuyện tốt."
Nghe Sở Ngữ Cầm nhắc nhở, Lộ Thần sững người một chút.
Hắn quên m·ấ·t chuyện này.
Đây đích xác là một vấn đề, bụng của Chu Du Du đã rất lớn, chắc chắn không chịu nổi mệt mỏi đường xá.
Chẳng lẽ phải để Chu Du Du cũng ở lại Nhạn Thành?
Tuy rằng phần thắng bọn họ đ·á·n·h bại Man tộc rất cao, nhưng đến lúc đó Nhạn Thành là tiền tuyến c·hiến t·ranh, Lộ Thần không muốn lưu lại cho mình mối lo về sau.
Nếu Chu Du Du ở lại Nhạn Thành, vạn nhất bị cao thủ Man tộc biết được, bọn họ không nói võ đức, chạy tới bắt nàng đi thì làm sao?
Mặc dù khả năng này tương đối nhỏ, nhưng không phải là không có khả năng, dù sao trên c·hiến t·rường, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Ngay lúc Lộ Thần đang suy nghĩ phải làm sao, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của một nha hoàn: "Vương gia, không xong rồi, việc lớn không hay!"
Nghe được giọng nói vội vàng hấp tấp của nha hoàn, Sở Ngữ Cầm lập tức quay người mở cửa thư phòng, nha hoàn kia liền lập tức tiến vào thư phòng, thở hổn hển nói: "Vương... Vương gia, tiểu Chu phu nhân... Xảy ra chuyện rồi."
Nghe vậy, sắc mặt Lộ Thần trầm xuống, lập tức đứng dậy, sau đó hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nha hoàn vội vàng nói: "Tiểu Chu phu nhân vừa rồi lúc nghỉ ngơi trong đình, đột nhiên đau bụng, sau đó máu chảy đầy đất, đại Chu phu nhân mau bảo nô tỳ đi tìm ngài."
Nghe nha hoàn nói vậy, Lộ Thần ý thức được Chu Du Du có thể gặp nguy hiểm đến tính m·ạ·n·g, sau đó không hỏi thêm nữa, thẳng đến sân nhỏ của Chu Du Du mà đi.
Sở Ngữ Cầm cũng vội vàng theo sau hắn, chuẩn bị qua xem có thể giúp được gì hay không.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Vương phủ đều trở nên hỗn loạn.
Nhìn thấy các nha hoàn hối hả chạy khắp nơi, Lâm Uyển Vân đang ngồi trong đình ở đông viện sinh ra lòng hiếu kỳ, nàng lập tức giữ một nha hoàn lại hỏi: "Tiểu cô nương, Vương phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao các ngươi trông vội vàng hấp tấp như vậy?"
Nha hoàn kia lập tức t·r·ả lời: "Tiểu Chu phu nhân vỡ nước ối, chúng ta qua bắc viện giúp đỡ."
Nghe nói như thế, Lâm Uyển Vân sửng sốt một chút.
Tiểu Chu phu nhân?
Đương nhiên nàng không biết tiểu Chu phu nhân là ai, dù sao "Tiểu Chu" cùng "Đại Chu" đều là cách xưng hô khác nhau mà hạ nhân Vương phủ dùng để gọi Chu Du Du và Chu Tiêu Tiêu, bất quá nghe nha hoàn gọi phu nhân, Lâm Uyển Vân cũng đoán được hẳn là một tiểu th·iếp của Bắc Vương xảy ra chuyện.
Lâm Uyển Vân không ngăn cản nha hoàn trước mặt nữa, "Thì ra là thế, ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Nha hoàn hơi hành lễ, sau đó lập tức lách qua Lâm Uyển Vân, đi đến bắc viện.
Lúc này, Lâm Uyển Vân đi vào trong đình, nói với Trần Uyển Dung: "Cung chủ, ta cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, nếu có thể giúp Bắc Vương cứu được tính m·ạ·n·g tiểu th·iếp kia của hắn, hẳn là hắn sẽ rất cảm kích người."
Trần Uyển Dung muốn gieo tình cổ cho Lộ Thần, nhất định phải làm cho Lộ Thần động tâm với nàng trước, chỉ có như vậy, tình cổ mới có thể gieo xuống thuận lợi.
Nếu không, coi như có gieo được Tình Cổ, cũng rất khó hoàn toàn kh·ố·n·g chế Lộ Thần.
Trần Uyển Dung trầm tư một lát, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Lâm di, ngươi bảo nha hoàn nói với Bắc Vương, ta có thể cứu phu nhân của hắn, nếu cần giúp đỡ thì có thể nói với ta một tiếng."
Gặp Trần Uyển Dung đồng ý, Lâm Uyển Vân xoay người đến miệng sân nhỏ, sau đó bắt một nha hoàn đang đi đến bắc viện, nhờ nàng tiện thể nhắn lại cho Lộ Thần.
Vừa nghe nói có người có thể cứu tiểu Chu phu nhân, nha hoàn Vương phủ tự nhiên không dám thất lễ, tranh thủ thời gian chạy một mạch đến bắc viện.
Lâm Uyển Vân lúc này quay về sân nhỏ, đi vào trong đình ngồi.
"Cung chủ, sau này chúng ta nên làm gì? Là th·e·o chân thê th·iếp của Bắc Vương đi về phía nam sao?"
Vốn dĩ bọn họ cho rằng có thể rất dễ dàng thực hiện kế hoạch của mình, hiện tại xem ra, kế hoạch của bọn họ phải trì hoãn một thời gian.
Không ai ngờ rằng lúc này Man tộc lại xuôi nam, càng không ngờ rằng Bắc Vương lại muốn cùng Man tộc quyết một trận t·ử chiến tại Nhạn Thành.
Trần Uyển Dung không t·r·ả lời ngay, ánh mắt của nàng nhìn chăm chú về phía bắc viện, một lát sau, nàng mới mở miệng nói: "Nhiều năm như vậy cũng đã chờ, cũng không kém chút thời gian này, nếu hắn c·hết trận, chúng ta sẽ đến kinh thành tìm hoàng t·ử khác hợp tác."
Hoàng vị đối với bất kỳ hoàng t·ử nào mà nói đều là sự hấp dẫn cực lớn, Trần Uyển Dung tin tưởng sẽ có hoàng t·ử đáp ứng cùng bọn họ Huyền Nguyệt cung hợp tác.
Chỉ có điều so với những hoàng t·ử kia, Bắc Vương mới là lựa chọn thích hợp nhất, dù sao Bắc Vương không ở kinh thành, Huyền Nguyệt cung làm việc cũng tương đối dễ dàng.
Nhưng nếu thực sự không có lựa chọn nào khác, bọn họ đành phải đầy đủ hợp tác cùng hoàng t·ử khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận