Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 245: Ta hái chính là Vân Dung viện hoa

Chương 245: Ta hái chính là hoa trong Vân Dung viện
Lộ Thần lần đầu tiên nhìn thấy Trần Uyển Dung, thông qua tư liệu cá nhân của nàng đã biết đến "Phục Long Chú", có điều hắn cũng không hiểu rõ tường tận "Phục Long Chú" là cái gì, hắn chỉ biết "Phục Long Chú" là dùng để đối phó với phụ hoàng của mình.
Thấy Lộ Thần hỏi đến "Phục Long Chú", Trần Uyển Dung liền hỏi ngược lại: "Ngươi hiểu phụ hoàng ngươi bao nhiêu?"
Lộ Thần đáp: "Không tính là hiểu rõ."
Lộ Thần chỉ biết Hạ Hoàng là một hoàng đế có dã tâm, ngoài ra, hắn không có ấn tượng gì về Hạ Hoàng, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp Hạ Hoàng mấy lần, thậm chí giờ phút này hắn đã sắp quên mất dáng vẻ của Hạ Hoàng.
Trần Uyển Dung lúc này nói: "Hắn là Đại Tông Sư."
Nghe vậy, Lộ Thần thoáng giật mình.
Đại Tông Sư?
Hạ Hoàng là Đại Tông Sư?
Sao có thể chứ?
Thế giới này Đại Tông Sư, cơ bản đều là tám chín mươi tuổi, hơn một trăm tuổi, Hạ Hoàng năm nay mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể là Đại Tông Sư?
Lộ Thần có chút không dám tin.
Tuy rằng Lộ Thần là Đại Tông Sư, nhưng dù sao hắn cũng là người mang hệ thống, Hạ Hoàng là người bản địa của thế giới này, lại không có hệ thống, làm sao lại trẻ tuổi như vậy đã đột phá đến Đại Tông Sư cảnh giới?
Nhắc tới Hạ Hoàng, Lộ Thần lại nghĩ tới một người khác, vị nữ đế Đại Nguyệt thần bí kia nghe nói cũng có thể là Đại Tông Sư, mà Đại Nguyệt nữ đế còn trẻ tuổi hơn, nàng cũng có thể là Đại Tông Sư, vậy thì Hạ Hoàng là Đại Tông Sư tựa hồ cũng không phải là chuyện quá kỳ quái.
Nghĩ vậy, Lộ Thần trong lòng liền chấp nhận tin tức này, chẳng qua hắn vẫn cảm thấy vô cùng bất ngờ, hắn vẫn cho rằng Hạ Hoàng là Tông Sư, cùng lắm cũng chỉ là Tông Sư cực cảnh, không chỉ có hắn, cơ hồ tất cả mọi người tr·ê·n dưới Đại Hạ triều đều cho rằng hắn chỉ là Tông Sư.
Không ngờ Hạ Hoàng lại che giấu sâu như vậy.
Sau khi Lộ Thần định thần lại, tò mò hỏi: "Các ngươi làm sao mà biết được?"
Toàn bộ tr·ê·n dưới Đại Hạ triều không có ai biết cảnh giới của Hạ Hoàng là Đại Tông Sư, nhưng Huyền Nguyệt cung lại biết, điều này khiến Lộ Thần rất ngạc nhiên, Huyền Nguyệt cung rốt cuộc là lấy thông tin tình báo từ đâu.
Trần Uyển Dung không trực tiếp trả lời vấn đề của Lộ Thần, nàng mở miệng nói: "Hạ Hoàng tr·ê·n tay có một kiện thánh vật của Huyền Nguyệt cung, người có được thánh vật này, thực lực sẽ được tăng lên trên diện rộng, năm đó hắn ta thiết kế sát hại mẫu thân ngươi, chính là vì đạt được thánh vật này."
Nghe vậy, trong lòng Lộ Thần nghĩ, thánh vật? Huyền Nguyệt cung rốt cuộc có bao nhiêu đồ tốt?
Trước đó hắn nghe ông ngoại hắn nói năm đó mẫu thân hắn mang theo một kiện v·ũ k·hí vô cùng k·h·ủ·n·g· ·b·ố về Sở gia, bởi vì món v·ũ k·hí kia, đã khiến Sở gia phân liệt, không nghĩ tới Huyền Nguyệt cung ngoại trừ đại sát khí như vậy, còn có đồ vật có thể trực tiếp tăng cao thực lực.
Lai lịch của Huyền Nguyệt cung chỉ sợ cũng không đơn giản.
Trần Uyển Dung nói tiếp: "Món thánh vật kia ngoại trừ có thể trợ giúp người tăng cao thực lực trong thời gian dài, còn có thể tăng trên diện rộng thực lực của một võ giả trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Hoàng vốn là Đại Tông Sư cảnh giới, một khi sử dụng thánh vật, thực lực của hắn trong thời gian ngắn ít nhất có thể tăng lên tới Thiên Nhân cảnh."
"Mà 'Phục Long Chú' có thể hạn chế công lực trong cơ thể hắn, chỉ cần đem 'Phục Long Chú' đánh lên người hắn, công lực của hắn liền sẽ bị phong ấn, cho dù là sử dụng thánh vật, hắn cũng không cách nào phát huy thực lực bản thân."
Nghe được lời này của Trần Uyển Dung, Lộ Thần cuối cùng cũng hiểu vì sao Trần Uyển Dung tình nguyện ở Bắc Vương phủ lâu như vậy cũng muốn có được máu tươi của mình để luyện chế "Phục Long Chú".
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, điều này khiến hắn có chút khó lựa chọn.
Dù nói thế nào thì Hạ Hoàng cũng là cha ruột của hắn, tuy rằng phụ hoàng này đối với sống c·hết của hắn vẫn luôn không quan tâm, còn hại c·hết mẹ của hắn, nhưng dù sao hắn và Hạ Hoàng vẫn có quan hệ máu mủ.
Nếu hắn trợ giúp Trần Uyển Dung bọn họ luyện chế "Phục Long Chú", vậy có phải hay không có chút quá mức "phụ từ tử hiếu".
Nhưng nếu là không giúp Trần Uyển Dung các nàng, Trần Uyển Dung cùng Lâm Uyển Vân sau này đều là nữ nhân của mình, cũng coi như là người thân của mình, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng đã tiến vào Bắc Vương phủ, cả đời thì chính là người của hắn.
Thân là phu quân của Trần Uyển Dung, về lý mà nói hắn cần phải trợ giúp nàng trong chuyện báo thù.
Sau khi Lộ Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Chuyện luyện chế 'Phục Long Chú' ta không thể giúp các ngươi, bất quá nếu các ngươi muốn tìm phụ hoàng ta báo thù, ta sẽ không ngăn cản."
Nghe được lời này của Lộ Thần, Trần Uyển Dung rơi vào trầm mặc, nàng đã sớm đoán được Lộ Thần khẳng định không nguyện ý hợp tác với các nàng.
Hạ Hoàng bất luận đối với Bắc Vương thế nào, Hạ Hoàng cũng là cha ruột của Bắc Vương.
Hiện tại xem ra, nàng muốn luyện chế "Phục Long Chú", chỉ có thể đi Giang Nam tìm Lộ Thư Vân.
Lộ Thư Vân đã tạo phản, hắn khẳng định là muốn giành lấy ngôi vị hoàng đế, Lộ Thư Vân muốn có được hoàng vị, không chỉ cần đánh bại đại quân triều đình, cửa ải cuối cùng là Hạ Hoàng thì Lộ Thư Vân nhất định phải vượt qua.
Nếu Hạ Hoàng không c·hết, hắn sử dụng lực lượng thánh vật đạt tới Thiên Nhân cảnh, đến lúc đó nhẹ nhõm liền có thể trấn áp phản quân, khi đó, cho dù phản quân có xâm nhập kinh thành thì kết quả cuối cùng cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
Nghĩ vậy, Trần Uyển Dung nói: "Ta có thể sinh con đẻ cái cho ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý để ta đi Giang Nam."
Nói đến đây, Trần Uyển Dung cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, nàng cũng không nghĩ tới có một ngày chính mình lại đem chuyện sinh con ra để giao dịch với người khác.
Nghe được lời này của Trần Uyển Dung, Lộ Thần cười một tiếng, sau đó kề tai nàng hỏi: "Ngươi là dự định đi tìm Lộ Thư Vân hợp tác?"
Trần Uyển Dung cũng không che giấu, nàng nói thẳng: "Đúng."
Lộ Thần lập tức nói: "Tạm thời ta sẽ không thả ngươi rời đi, trong nửa năm tới ngươi đều phải ở lại Bắc Vương phủ."
Trần Uyển Dung nói: "Ngươi không cảm thấy ngươi có chút quá bá đạo sao?"
Lộ Thần thản nhiên nói: "Bá đạo sao? Trước kia ngươi là địch nhân của ta, hiện tại ngươi bị ta bắt làm tù binh, ta giam giữ ngươi trừng phạt, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Trần Uyển Dung không nói thêm gì, nàng biết mình nói gì cũng vô dụng, nam nhân này ngay từ đầu đã không tính toán thả nàng rời đi.
Hiện tại chỉ có thể chờ những trưởng lão của Huyền Nguyệt cung đến cứu nàng, tuy rằng nàng và những trưởng lão kia của Huyền Nguyệt cung không phải người cùng một đường, nhưng nàng dù sao cũng là cung chủ Huyền Nguyệt cung, lại thêm nàng là đệ tử của Tôn giả, bọn họ thấy nàng lâu như vậy không quay về, rất có khả năng vẫn sẽ ra tay cứu nàng.
Ngay lúc Trần Uyển Dung nghĩ như vậy, Lộ Thần mở miệng nói: "Kỳ thật ngươi cũng không cần thiết luyện chế 'Phục Long Chú' để đối phó phụ hoàng ta, chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh, Đại Tông Sư cùng Thiên Nhân cảnh cũng không phải là đối thủ của ngươi."
Trần Uyển Dung không nói gì, Lộ Thần đây là nói nhảm, nếu nàng thật sự có thực lực kia, còn cần luyện chế "Phục Long Chú" sao, nàng đã sớm xông vào Đại Hạ hoàng cung trực tiếp g·iết c·hết Hạ Hoàng.
Chờ thực lực của nàng vượt qua Hạ Hoàng, cũng không biết đến mấy chục năm sau, không nói trước thực lực của Hạ Hoàng có thể hay không tiến thêm một bước, để nàng chờ mấy chục năm sau mới báo thù, đối với nàng mà nói cũng là một loại tra tấn.
Hiện tại nàng mỗi tối khi ngủ vẫn có thể mơ thấy hoàng đô Trần quốc bị tàn sát, nếu nàng cứ như vậy mà bỏ qua việc báo thù, rất có thể vĩnh viễn không cách nào buông bỏ được những chuyện đã xảy ra khi còn bé.
Không thể giải quyết xong chuyện trần thế, nàng không có cách nào yên tĩnh tu hành, nàng hiện tại cũng có thể cảm nhận được rõ ràng cảnh giới của mình đã cơ hồ đình trệ.
Trên thực tế, mấy năm trước nàng đã đột phá đến Tông Sư cảnh giới, nhưng từ khi đột phá đến Tông Sư cảnh giới, cảnh giới của nàng vẫn không hề tăng lên, hơn nữa khi tu hành luôn nhớ lại những hình ảnh đã từng xảy ra ở hoàng đô Trần quốc.
Không giải quyết xong cừu hận, cảnh giới của nàng làm sao có thể tiến thêm một bước.
Thấy Trần Uyển Dung không nói gì, Lộ Thần trực tiếp ôm eo Trần Uyển Dung, trở mình, đè nàng xuống dưới thân.
Trần Uyển Dung nhất thời ngây ngẩn cả người, Lộ Thần có thật là người không, tuy rằng nàng là lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân, nhưng nàng dù sao cũng đã học qua các loại kiến thức ở Tàng Thư các của Huyền Nguyệt cung.
Nàng không hiểu tại sao có thể có nam nhân như Lộ Thần.
Ngay lúc Trần Uyển Dung bất đắc dĩ dễ dàng tha thứ cho Lộ Thần khinh bạc mình, đột nhiên, nàng cảm nhận được một luồng lực lượng tiến vào trong cơ thể mình.
Công lực vốn đã biến mất trong cơ thể nàng trong nháy mắt khôi phục, bất quá công lực của nàng vẫn như cũ không cách nào dùng để đối phó Lộ Thần, nàng vẫn như cũ chỉ có thể bị ép thừa nhận Lộ Thần làm hết thảy.
Nhưng công lực tuần hoàn trong cơ thể rất nhanh khiến cảnh giới của nàng có chút nới lỏng, nàng hiện tại đã là Tông Sư cực cảnh, nếu cảnh giới tiếp tục tăng lên, đó chính là Đại Tông Sư.
Trần Uyển Dung nội tâm vô cùng kinh ngạc, sao có thể chứ?
Tuy rằng nàng rất kinh ngạc không biết Lộ Thần rốt cuộc là làm thế nào, nhưng hiện tại nàng đã không còn tâm tư suy nghĩ những điều này, Lộ Thần lần nữa nắm giữ thân thể của nàng.
Hai người còn không biết lúc này Lâm Uyển Vân đã lo lắng gần c·hết, hai người bọn họ cả một đêm không trở về, hiện tại một buổi sáng trôi qua, Lộ Thần và Trần Uyển Dung vẫn chưa trở về.
Lâm Uyển Vân có ngốc cũng đoán được Lộ Thần hiện tại đang làm gì.
Nhưng đoán được thì cũng vô dụng, nàng cũng không biết hai người bọn họ đã đi nơi nào.
Không biết qua bao lâu, thân thể Trần Uyển Dung đột nhiên bộc phát ra một luồng hơi lạnh, Lộ Thần đang ôm Trần Uyển Dung cũng bị cỗ hàn khí kia làm cho run rẩy.
Vì làm dịu giá lạnh, Lộ Thần đành phải ôm thật chặt Trần Uyển Dung.
Lúc này Trần Uyển Dung có chút mơ màng.
Ý thức của nàng đã khôi phục thanh tỉnh, nhìn nam nhân đang nằm sấp trên người mình, Trần Uyển Dung có chút khó hiểu, hắn rốt cuộc là làm thế nào?
Vì sao hắn có thể trợ giúp mình đột phá đến Đại Tông Sư cảnh giới?
Lộ Thần có thể trợ giúp Trần Uyển Dung đột phá đến Đại Tông Sư cảnh giới, không phải là mèo mù vớ cá rán, mà là Lộ Thần đã cảm nhận được linh lực tích lũy trong cơ thể Trần Uyển Dung, cũng chính là công lực mà các võ giả thường nói.
Trần Uyển Dung bản thân đã đến gần vô hạn với thực lực Đại Tông Sư, nàng chỉ kém một bước là có thể đột phá, cho nên Lộ Thần mới quyết định giúp đỡ nàng một tay.
"Long Phượng Âm Dương Công" quả thực rất hữu dụng, rất nhẹ nhàng liền giúp Trần Uyển Dung đột phá.
Lúc này Lộ Thần nâng nửa thân trên lên, nhìn chăm chú ánh mắt Trần Uyển Dung cười nói: "Ta hiện tại đã giúp ngươi đột phá đến Đại Tông Sư cảnh giới, vì báo đáp ta, ngươi có phải là nên sinh cho ta mười mấy đứa con không?"
Nghe vậy, Trần Uyển Dung mắc cỡ đỏ mặt, không nói gì, nhưng nàng vẫn liếc mắt đưa tình nhìn Lộ Thần, lần này nàng không né tránh.
Vị tiên tử lạnh lùng ngày hôm qua, giờ phút này lại giống như một tiểu kiều thê.
Lộ Thần nói tiếp: "Nói thật, ta có chút hối hận vì đã giúp ngươi đột phá đến Đại Tông Sư cảnh giới, cảnh giới càng cao, thì càng khó có thể sinh con nối dõi, hiện tại chúng ta đều là Đại Tông Sư cảnh giới, sau này chúng ta muốn có con, chỉ sợ không ở cùng nhau ba đến năm năm thì căn bản không thể nào."
Nghe được lời này của Lộ Thần, Trần Uyển Dung trong lòng khẽ giật mình.
Đại Tông Sư...
Khó trách tối hôm qua tình cổ đối với Lộ Thần một chút tác dụng cũng không có, thì ra Lộ Thần đã sớm đột phá đến Đại Tông Sư cảnh giới, nàng liền nói gần đây mỗi khi nhìn thấy Lộ Thần, luôn cảm thấy khí chất của Lộ Thần đã phát sinh biến hóa rất lớn.
Lúc này, Trần Uyển Dung đỏ mặt hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Lộ Thần mỉm cười, sau đó đáp: "Phu quân của ngươi!"
"Nương tử tốt của ta, cái này ngươi hẳn là sẽ không nghĩ đến rời đi Bắc Vương phủ nữa chứ?"
Trần Uyển Dung hỏi ngược lại: "Ngươi thật sự sẽ không ngăn cản ta báo thù?"
Lộ Thần trả lời: "Sẽ không."
Nghe được Lộ Thần xác thực trả lời chắc chắn, trong lòng Trần Uyển Dung rốt cục đưa ra một quyết định, nàng nhìn cặp mắt thâm thúy của Lộ Thần, bình tĩnh nói: "Đợi con đầy 15 tuổi, ta sẽ trở lại Huyền Nguyệt cung tiếp tục tu hành."
Lời này của Trần Uyển Dung có hai tin tức, một là nàng sẽ không gả cho Lộ Thần, hai là nàng nguyện ý sinh con cho Lộ Thần.
Nói thật, Lộ Thần một chút đều không để ý Trần Uyển Dung có muốn trở về Huyền Nguyệt cung hay không, chờ đến một ngày thực lực của hắn đủ cường đại, mạnh hơn cả Tôn giả của Huyền Nguyệt cung, thì khi đó hắn mỗi ngày chạy đến Huyền Nguyệt cung tìm Trần Uyển Dung bồi dưỡng cảm tình đều không thành vấn đề.
Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Vậy nếu đứa con đầu lòng của chúng ta còn chưa đầy 15 tuổi, mà ngươi lại mang thai, thì phải làm sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Trần Uyển Dung càng thêm đỏ, nàng quay đầu sang một bên, sau đó nói: "Đến lúc đó rồi tính."
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của tiên tử, Lộ Thần không nhịn được, lần nữa cúi người xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Lúc này trong lòng Trần Uyển Dung dâng lên một tia oán giận, nam nhân này thật sự quá bá đạo, lần đầu tiên đã đối với nàng như vậy, sau này ở Bắc Vương phủ nàng không biết sẽ bị hắn trêu đùa ra sao.
Bây giờ không chỉ có kế hoạch thất bại, còn đem chính mình đẩy vào, quyết định đến Bắc Vương phủ lúc trước không biết có chính xác hay không.
...
Khi Trần Uyển Dung và Lộ Thần trở về, đã là hai ba giờ chiều.
Lộ Thần chậm chạp không trở về, khiến cho toàn bộ nữ nhân trong Vương phủ đều lo lắng, Lộ Thần bình thường sẽ không rời khỏi Vương phủ lâu như vậy, một đêm không ở Vương phủ đã đành, kết quả giờ đã gần tối, Lộ Thần vẫn chưa về, mấu chốt là trong Vương phủ không có mấy ai biết hắn đi nơi nào.
Trước kia Lộ Thần đi đâu đều sẽ nói với người trong Vương phủ, Mục Tử Huyên các nàng có hỏi tới, cũng biết hắn đi nơi nào, trong lòng có chuẩn bị.
Giờ phút này.
Các thê thiếp của Lộ Thần đều đang lo lắng chờ đợi ở chính điện của Vương phủ.
Chu Du Du ôm hài tử nói: "Vương gia lợi hại như vậy, chắc là không có chuyện gì đâu?"
Da Luật Nam Yên nói: "Trước kia vương gia đi đâu, đều sẽ nhắc nhở Tiểu Hoàn, hoặc là nói cho nha hoàn nào đó, lần này lại không nói với ai, chỉ sợ hắn là gặp phải chuyện gì."
Nghe vậy, Mục Tử Huyên lộ ra vẻ sầu lo, nhưng lúc này Sở Ngữ Cầm nói: "Yên tâm đi, Thần nhi sẽ không có chuyện gì, trước mắt toàn bộ Bắc quốc có thể làm bị thương hắn chỉ có vài người, hắn có lẽ là có chuyện quan trọng gì đó, đi gấp, cho nên mới quên không nói với nha hoàn mình đi đâu."
Lộ Thần đã là Đại Tông Sư cảnh giới, thế giới này không có ai có thể lặng yên không tiếng động mang một Đại Tông Sư đi, trừ phi là chính hắn rời đi.
Rất hiển nhiên, Lộ Thần là tự mình rời khỏi Bắc Vương phủ.
Ngay khi Mục Tử Huyên các nàng lo lắng cho an nguy của Lộ Thần, một nha hoàn vội vã chạy vào đại điện nói: "Vương phi, vương gia đã trở về!"
Nghe vậy, Mục Tử Huyên lập tức đem hài tử trong tay giao cho vú em, sau đó dẫn đám thê thiếp đi ra ngoài.
Lúc này Lộ Thần đã đến cửa chính viện, hắn vừa xem xét hệ thống thông báo tối hôm qua, vừa nghĩ xem nên mang đến kinh hỉ gì cho các thê thiếp.
【 chúc mừng kí chủ có thêm một thê thiếp, khen thưởng kỹ thuật chế tạo pha lê. 】
【 kí chủ cùng thê thiếp bồi dưỡng cảm tình một lần, Luyện Khí Quyết kinh nghiệm tăng thêm một vạn, Hồi Xuân Thủ kinh nghiệm tăng thêm một vạn, Long Phượng Âm Dương Quyết kinh nghiệm tăng thêm một vạn, Hấp Công Đại Pháp kinh nghiệm tăng thêm một vạn, Di Hình Hoán Ảnh kinh nghiệm tăng thêm một vạn, Di Hình Hoán Ảnh đột phá đến tầng thứ ba, kí chủ nhận được tình cảm bạo kích, tất cả kinh nghiệm tăng gấp đôi. 】
【 kí chủ cùng thê thiếp tâm ý tương thông, khen thưởng Trú Nhan Đan mười viên. 】
Nhìn một trang thông báo hệ thống này, nụ cười trên mặt Lộ Thần vô cùng rạng rỡ.
Có kỹ thuật chế tạo pha lê, sau này những cửa sổ giấy trong Vương phủ nên được thay đổi, sau này nếu có người muốn thông qua việc chọc thủng giấy cửa sổ để nhìn trộm chuyện trong phòng thì sẽ không dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, đây chỉ là một công dụng của thủy tinh, pha lê còn có rất nhiều cách dùng khác, ví dụ như cốc thủy tinh, bình hoa, lại ví dụ như chế tạo các loại đồ vật tinh xảo bằng pha lê, đây cũng là một kỹ thuật kiếm tiền.
Pha lê tuy rằng có nhiều tác dụng, nhưng thứ khiến Lộ Thần ngạc nhiên nhất vẫn là Trú Nhan Đan.
Lúc này Lộ Thần kiểm tra tác dụng của Trú Nhan Đan.
【 Trú Nhan Đan: Sau khi phục dụng có thể vĩnh viễn giữ được vẻ thanh xuân, chỉ có tóc là sẽ bạc trắng. 】
Không có nữ nhân nào không hy vọng vĩnh viễn thanh xuân xinh đẹp, Trú Nhan Đan này đối với nữ nhân trong Vương phủ mà nói vô cùng quan trọng, nhất là Mục Tử Huyên cùng Đại Chu Tiểu Chu các nàng, ba người là người bình thường.
Da Luật Nam Yên các nàng là võ giả, cảnh giới của võ giả tăng lên đến trình độ nhất định, sẽ không dễ dàng già đi, nhưng người bình thường lại khác, người bình thường thể nội không có công lực, tốc độ lão hóa rất nhanh.
Mặc dù Lộ Thần gần đây đã sử dụng "Long Phượng Âm Dương Công" để giúp Mục Tử Huyên các nàng tu luyện, nhưng tốc độ tu luyện của các nàng tương đối chậm, Mục Tử Huyên vẫn luôn rất lo lắng nếu như nàng trước khi già đi mà tu vi không tăng lên, không cách nào giữ được vẻ thanh xuân xinh đẹp thì phải làm thế nào.
Hiện tại có Trú Nhan Đan, các nàng rốt cuộc không cần lo lắng mình sẽ già đi nữa.
Ngay lúc Lộ Thần đang xuất thần nhìn giao diện hệ thống, Mục Tử Huyên mang theo một đám thê thiếp xuất hiện trước mặt hắn, Mục Tử Huyên lúc này nói: "Vương gia, ngài cuối cùng đã trở về."
Sở Ngữ Cầm ở bên cạnh nói: "Thần nhi, con ra ngoài sao không nói với người trong Vương phủ một tiếng, Tử Huyên các nàng đều lo lắng gần c·hết."
Nghe được lời này của Mục Tử Huyên, Lộ Thần lấy lại tinh thần, nàng vừa cười vừa nói: "Xin lỗi, tối hôm qua đi ra ngoài hơi gấp, quên không nói với người trong Vương phủ."
Đúng lúc này, Mục Tử Huyên đột nhiên ngửi thấy trên người Lộ Thần có một mùi thơm, nàng đối với mùi thơm tương đối mẫn cảm, trong nháy mắt liền đoán được mùi thơm này không thuộc về bất kỳ nữ nhân nào ở đây.
Mục Tử Huyên nhìn Lộ Thần oán trách nói: "Vương gia, trong Vương phủ nhiều tỷ muội như vậy, sao ngài lại chạy ra ngoài hái hoa dại."
Nghe vậy, Lộ Thần sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới mũi của Mục Tử Huyên lại thính như vậy.
Sau đó Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Hoa dại gì chứ, ta hái chính là hoa trong Vân Dung viện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận