Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 321: Mộ Dung Tuyết Nhi rời đi

**Chương 321: Mộ Dung Tuyết Nhi rời đi**
Sáng sớm.
Một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng nghỉ, rọi lên trên giường, sáng choang cả một vùng, tựa như đánh thánh quang vậy.
Trong mơ màng, Mộ Dung Tuyết Nhi cảm giác mình dường như đã triệt để trở thành thê thiếp của Lộ Thần, trong miệng nàng đều không kìm được gọi Lộ Thần là phu quân.
Đúng lúc này, Mộ Dung Tuyết Nhi đột nhiên bừng tỉnh.
Sau một khắc, nàng cảm thấy mình có chút không thở nổi.
Cảm nhận được vật nặng đè trên thân, Mộ Dung Tuyết Nhi tâm tình có chút phức tạp.
Mục đích của nàng đã bị khám phá, nếu lần này trở về báo cáo chi tiết, có lẽ sau này sẽ không còn được gặp lại Bắc Vương. Vừa nghĩ tới những chuyện đã phát sinh hôm qua, trong thoáng chốc, nội tâm Mộ Dung Tuyết Nhi dâng lên một tia không muốn.
Đây là nam nhân đầu tiên của nàng, tuy nàng vì nhiệm vụ mới đem thân thể của mình giao cho nam nhân này, nhưng nội tâm của nàng vẫn đối với hắn sinh ra một số tình cảm kỳ lạ.
Mộ Dung Tuyết Nhi lúc này đại não khẽ giật mình.
Nàng đang miên man suy nghĩ cái gì vậy, nàng vừa mới thế mà lại muốn ở mãi bên cạnh nam nhân này, nàng làm sao có thể có ý nghĩ như vậy!
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Tuyết Nhi ánh mắt liếc qua đầu Lộ Thần.
Lúc này Lộ Thần cả người ghé lên người nàng, đầu cũng ghé vào trên vai thơm của nàng.
Mộ Dung Tuyết Nhi lúc này không kìm được giơ tay lên, rất muốn một chưởng vỗ lên đầu heo của tên này, thừa cơ giải quyết gia hỏa này.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khi tay nàng hạ xuống, lại chỉ vuốt ve tóc đen của Lộ Thần.
Mộ Dung Tuyết Nhi thở dài trong lòng, nói khẽ: "Tạm biệt..."
Trong nội tâm nàng quyết định, sau khi trở về sẽ đem những chuyện phát sinh ở Bắc quốc nói rõ ràng cho Nguyệt Hoàng, sau này không tiếp tục đến Bắc quốc nữa.
Nàng thật sự có chút lo lắng nếu lần sau còn tới Bắc quốc, chính mình có thể hay không thật sự bị tên này triệt để chinh phục.
Bắc Vương các phương diện đều phù hợp điều kiện tìm nam nhân của nàng, mấu chốt nhất là Bắc Vương quá am hiểu đối phó nữ nhân, nàng có chút không chịu nổi. Vạn nhất thiên tâm của nàng mềm nhũn, không chừng thật sự sẽ phản bội nữ đế, trở thành thê thiếp của Bắc Vương.
Trong lúc ngủ say, Lộ Thần tựa hồ nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Tuyết Nhi, hắn hơi nhúc nhích đầu.
Thấy Lộ Thần động đậy, Mộ Dung Tuyết Nhi lập tức rụt tay ngọc đang đặt trên đầu Lộ Thần về, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, Lộ Thần chậm rãi nâng nửa người trên, vẫn còn buồn ngủ nhìn Mộ Dung Tuyết Nhi.
Mộ Dung Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Lộ Thần, Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Tuyết nhi, nàng suy tính thế nào? Có muốn hợp tác với ta không?"
Mộ Dung Tuyết Nhi mặt không đổi sắc nói: "Ta có thể hợp tác với ngươi."
Tuy đã quyết định báo cáo chi tiết với Nguyệt Hoàng, nhưng nàng bây giờ còn đang ở Nhạn Thành, còn ở Bắc quốc, khẳng định không thể trực tiếp cự tuyệt Bắc Vương. Cứ làm bộ đáp ứng, đợi nàng trở lại Đại Nguyệt rồi tính, tránh cho Bắc Vương sử dụng thủ đoạn cưỡng ép giữ nàng lại.
Bắc quốc bầu không khí có chút không đúng, Mộ Dung Tuyết Nhi trong lòng cũng không nhìn thấu được Bắc quốc sau này định làm gì, không chừng đầu óc Bắc Vương co lại, thật sự có khả năng dự định cùng Đại Nguyệt là địch, sau đó cưỡng ép giữ mình - đại học sĩ sứ thần này lại.
Trước mắt cứ ổn định Bắc Vương đã.
Thấy Mộ Dung Tuyết Nhi đồng ý, Lộ Thần mỉm cười, rồi nói: "Vậy ta sẽ ở Bắc quốc chờ nàng trở về, ta tin tưởng chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại."
Nhìn chăm chú nụ cười của Lộ Thần, Mộ Dung Tuyết Nhi lại nghĩ thầm, không gặp lại nữa.
Lúc này, Mộ Dung Tuyết Nhi nâng tay ngọc, đẩy lồng ngực Lộ Thần, "Vương gia, người mau đứng lên đi."
Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Vừa nghĩ tới nàng phải rời khỏi Bắc quốc, ta lại không nỡ, không bằng hôm nay nàng ở lại bồi ta một ngày nữa, thế nào?"
Nghe vậy, Mộ Dung Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, tuy nàng không có cảm giác gì khó chịu, nhưng nàng rất ghét thân thể mình bị người khác chưởng khống.
Hơn nữa, cứ tiếp tục như vậy, rất có thể chính nàng sẽ đọa lạc, nàng cảm nhận rất rõ ràng ý chí trong nội tâm không kiên định.
Mộ Dung Tuyết Nhi vội vàng nói: "Vương gia, xin hãy tự trọng!"
Lộ Thần không thèm để ý đến Mộ Dung Tuyết Nhi, trực tiếp nắm lấy hai cổ tay nàng, đè sang hai bên đầu nàng, sau đó cúi người xuống, một lần nữa ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung Tuyết Nhi.
"Ngô ngô ngô..."
Mộ Dung Tuyết Nhi mắng thầm trong lòng, tên hỗn đản này, đúng là đồ súc sinh!
...
Không biết qua bao lâu, Lộ Thần mới chịu thả Mộ Dung Tuyết Nhi rời khỏi Bắc Vương phủ.
Lúc trở về, Mộ Dung Tuyết Nhi đi bộ cũng cảm thấy lảo đảo, đầu óc rõ ràng chưa tỉnh táo lại.
Khi Mộ Dung Tuyết Nhi đi ra khỏi Bắc Vương phủ, quay đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu Bắc Vương phủ, trong lòng nàng suy nghĩ miên man, mãi lâu sau vẫn chưa lên xe ngựa.
Một lát sau, phu xe hỏi: "Mộ Dung đại nhân, ngài còn có chuyện gì sao?"
Mộ Dung Tuyết Nhi lúc này mới hoàn hồn, nàng quay đầu trèo lên xe ngựa, "Không có việc gì, đi thôi."
Trên đường trở về công quán, những chuyện phát sinh gần đây không ngừng chiếu lại trong đầu nàng, trong lòng nàng luôn cảm thấy trống vắng, nàng cũng không biết đây là loại tâm tình gì, dù sao cũng khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu, có chút khó thở.
Trong bất tri bất giác, tay nàng đặt lên bụng, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng thì thào: "Bắc Vương, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, đồ hỗn đản..."
Vài ngày sau, Mộ Dung Tuyết Nhi rời khỏi Nhạn Thành, rời khỏi Bắc quốc, lên đường trở về Đại Nguyệt.
Mộ Dung Tuyết Nhi về Đại Nguyệt vốn chỉ là báo cáo công tác, nhưng việc này, trong mắt một số người, Đại Nguyệt là có động thái đặc thù, cho nên mới gọi sứ thần trú ở Bắc quốc trở về.
Sau khi Mộ Dung Tuyết Nhi đi không được mấy ngày, Gia Cát Trọng Quang công khai xuất hiện tại học viện mới xây của Bắc quốc, chủ trì lễ khai giảng. Việc Gia Cát Trọng Quang công khai xuất hiện trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của thám tử các thế lực lớn.
Những thám tử kia nhanh chóng phát hiện, tuy uy thế trên người Gia Cát Trọng Quang rất mạnh, nhưng lại không thể đạt tới trình độ thiên nhân.
Mặc dù đa số thám tử chưa từng gặp qua thiên nhân, nhưng bọn họ biết thiên nhân là nắm giữ năng lực hủy thiên diệt địa, cho nên thiên nhân triển hiện ra uy thế tất nhiên sẽ thập phần cường đại, không thể giống như Gia Cát Trọng Quang.
Uy thế trên thân Gia Cát Trọng Quang biểu hiện ra, giống như bài văn được đăng trên Đông Phương Thời Báo đã nói, đó là cảnh giới Đại Tông Sư Chí Trăn.
Bởi vậy, các thế lực lớn về cơ bản cũng xác định Gia Cát Trọng Quang không phải thiên nhân, Bắc quốc không có cường giả thiên nhân cảnh.
Rất nhanh, tin tức này truyền khắp tất cả các vương triều và thế lực.
Tin tức vừa truyền ra, lập tức có thế lực rục rịch, uy hiếp của Bắc quốc quá lớn, nếu không diệt trừ, ai cũng không biết tương lai Bắc quốc có uy hiếp đến bản thân mình hay không.
Thời gian từng ngày trôi qua, Lộ Thần vẫn luôn chú ý đến những chuyện phát sinh ở các đại vương triều.
Hôm đó, Lộ Thần đang ở thư phòng nghe Tần Ngọc Sơn báo cáo, một binh lính đột nhiên xuất hiện ở cửa nói: "Vương gia, binh lính Đại Ngu thành mang theo 20 vạn đại quân đã tới cựu thành."
Nghe vậy, Lộ Thần lập tức đặt tình báo trong tay xuống, trên mặt lộ ra nụ cười: "Cuối cùng cũng tới!"
Nói đến đây, Lộ Thần quay đầu nhìn Tần Ngọc Sơn, "Hôm nay đến đây thôi, Cẩm Y Vệ tiếp tục theo dõi tình hình kinh thành."
Tần Ngọc Sơn đáp: "Vâng, vương gia, thuộc hạ cáo lui."
Sau khi Tần Ngọc Sơn rời đi, Lộ Thần lập tức đi đến cựu thành, để xem 20 vạn đại quân Cực Bắc chi địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận