Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 426: Yêu nữ đến cửa

**Chương 426: Yêu nữ đến cửa**
Sau khi xác định mị hoặc chi thuật của mình không hề mất đi hiệu lực, Tiết Linh Lung quyết định tìm cách chủ động tiếp cận Lộ Thần lần nữa.
Vạn nhất Lộ Thần thực sự vì áy náy mà không dám đến gần mình, nếu mình không chủ động tìm Lộ Thần, chẳng phải quan hệ giữa hai người sẽ mãi không có bước tiến triển nào sao?
Cho nên nàng vẫn cần phải chủ động hơn một chút.
Nghĩ đến đây, Tiết Linh Lung nói với Mục Tử Huyên: "Có thể là cửu đệ gần đây lại để ý đến nữ tử nhà nào, cho nên mới thất hồn lạc phách như vậy."
Mục Tử Huyên nói: "Tiết tỷ tỷ nói ngược lại cũng có khả năng, bất quá với thân phận địa vị của vương gia ở Bắc quốc, nếu hắn đã để ý nữ tử nhà nào, hẳn là rất dễ dàng có thể cưới nàng về. Hắn không cần phải buồn bã như vậy mới đúng."
Tiết Linh Lung đáp: "Ta đây cũng không biết, có lẽ nữ tử kia không phải người Bắc quốc."
"Đúng rồi, Tử Huyên muội muội, ta muốn nhờ muội giúp một việc, không biết có được không?"
Mục Tử Huyên làm bộ tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy? Tiết tỷ tỷ cứ nói đi."
Tiết Linh Lung nói: "Ta muốn gặp cửu đệ một lần, hỏi thăm một chút tình hình thái tử. Thái tử đã rất lâu không viết thư cho ta, mấy ngày nay buổi tối ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó phát sinh, ngủ không yên giấc."
Mục Tử Huyên vừa cười vừa nói: "Chuyện này đơn giản, ta bảo nha hoàn nói với vương gia một tiếng là được."
Nói đến đây, Mục Tử Huyên liền trực tiếp nói với nha hoàn bên cạnh: "Tiểu Nhu, ngươi đi xem vương gia đang làm gì ở thư phòng, nếu hắn không bận, ngươi nói hoàng tẩu muốn gặp hắn hỏi thăm tình hình thái tử."
"Vâng, vương phi."
Lập tức nha hoàn rời khỏi sân nhỏ, đi đến thư phòng.
Lộ Thần đang xử lý chính vụ ở thư phòng, khi nghe nha hoàn nói Tiết Linh Lung muốn gặp mình, Lộ Thần mỉm cười, liền bảo nha hoàn dẫn Tiết Linh Lung tới thư phòng của hắn.
Đã là yêu nữ chủ động đưa tới cửa, vậy hắn phải thu thập yêu nữ này cho thật tốt.
Không bao lâu, Tiết Linh Lung xuất hiện trong thư phòng. Nhìn thấy Tiết Linh Lung, Lộ Thần lập tức cho nha hoàn lui ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại. Ngay sau đó, trong thư phòng chỉ còn lại Lộ Thần và Tiết Linh Lung.
Lúc này sắc mặt Lộ Thần có chút phức tạp, hắn nói với Tiết Linh Lung: "Hoàng tẩu, chuyện ngày đó..."
Lộ Thần muốn nói lại thôi, không nói hết câu.
Thấy Lộ Thần có vẻ áy náy, khóe miệng Tiết Linh Lung khẽ cong lên, nàng lắc mông đi về phía Lộ Thần, vừa đi vừa nói: "Cửu đệ, đó là ta tự nguyện, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không nói, sẽ không có bất luận kẻ nào biết chuyện đã xảy ra."
Lộ Thần do dự một lát, đang định nói gì, Tiết Linh Lung đã đi tới trước mặt Lộ Thần, nàng giơ bàn tay ngọc thon dài đặt lên lồng ngực rộng lớn của Lộ Thần, sau đó cả người tựa vào trong ngực Lộ Thần.
Vừa mới vào thư phòng, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lộ Thần, nàng liền cảm thấy thân thể nóng ran, rạo rực hẳn lên. Bây giờ nàng chỉ muốn mau chóng cùng Lộ Thần ôn lại chuyện lần trước.
"Cửu đệ, sao ngươi gan lại bé đi vậy? Không phải ngươi luôn thèm muốn thân thể của ta sao?"
"Lúc đầu ở trước mặt hoàng huynh ngươi, mắt ngươi còn trừng trừng nhìn chằm chằm thân thể của ta, bây giờ chuyện đã xảy ra, sao ngươi ngược lại lo lắng đủ điều?"
"Lo lắng làm gì, dù sao hoàng huynh ngươi còn đang ở Hà Dương quận, hắn sẽ không về ngay được."
Tiết Linh Lung vừa nói, vừa bắt đầu động tay động chân với Lộ Thần, bàn tay ngọc thon dài của nàng theo lồng ngực Lộ Thần từ từ di chuyển xuống phía dưới, không khác gì một ả lẳng lơ.
Lộ Thần cười thầm, yêu nữ này lại chủ động như vậy, thật không ngờ.
Trong số các nữ nhân của hắn, rất hiếm có ai chủ động như vậy. Trước kia Vương Khuynh Từ rất chủ động, nhưng qua một thời gian, Vương Khuynh Từ cũng trở nên không còn chủ động như thế nữa. Giờ đây, Vương Khuynh Từ đã bớt đi mấy phần vũ mị xinh đẹp, thêm vào chút đoan trang của người phụ nữ trưởng thành.
Dù sao cũng đã làm phụ nữ có con, khí chất thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Lộ Thần đột ngột nắm lấy cổ tay Tiết Linh Lung, sau đó trực tiếp ôm lấy eo thon của nàng, đặt nàng lên bàn sách, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách của nàng nói: "Ngươi đúng là một nữ nhân không tuân thủ đạo đức, thái tử mới đi không được bao lâu, ngươi lại chạy đến quyến rũ ta."
Nghe vậy, Tiết Linh Lung cười nói: "Cửu đệ ngoài miệng nói vậy, thân thể lại không nghĩ như thế, xem ra cửu đệ cũng là kẻ xảo trá!"
Lộ Thần cười lạnh nói: "Ngươi đã quyến rũ ta như vậy, vậy đừng trách ta không khách khí."
Tiết Linh Lung đáp: "Đến đây đi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta hãy quên hết những khuôn sáo đi, đắm chìm trong hoan lạc nào."
Lúc này ánh mắt Tiết Linh Lung tản ra ánh sáng màu tím, nàng lại một lần nữa mị hoặc Lộ Thần.
Bất quá lần này nàng không hoàn toàn khống chế Lộ Thần, nàng chỉ muốn khơi dậy dục vọng trong lòng Lộ Thần, để Lộ Thần đối với mình làm ra những chuyện như lần trước.
Lộ Thần đương nhiên cảm nhận được, hắn lập tức cúi đầu xuống, chặn lấy đôi môi đỏ của Tiết Linh Lung.
Sau một hồi hôn Lộ Thần, Tiết Linh Lung cảm thấy thân thể mình dường như hưng phấn hẳn lên.
Tiết Linh Lung thầm nghĩ, đúng là cảm giác này, không thể không nói, tên tai họa này thực sự có chút bản lĩnh.
Hai người hôn nhau một hồi, liền tiến vào phòng nghỉ trong thư phòng.
Tiết Linh Lung một lần nữa dùng thiên nữ công với Lộ Thần, nhưng giống như lần trước, rất nhanh nàng đã rơi vào trạng thái trống rỗng, bị Lộ Thần hoàn toàn khống chế.
...
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Tối nay Lộ Thần lại không về Phong Vân viện ăn tối.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Vân Tiên Tiên ngồi tĩnh tọa trên giường, dường như nàng đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên mở mắt.
Sau một khắc, một con chim nhỏ màu lam bay từ ngoài cửa sổ vào, đậu trên tay Vân Tiên Tiên. Vân Tiên Tiên lập tức lấy tờ giấy buộc trên chân chim xuống xem.
Nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, Vân Tiên Tiên hừ lạnh một tiếng, cả căn phòng lập tức bị băng bao phủ.
Ngay sau đó, thân ảnh Vân Tiên Tiên lóe lên, tiến vào phòng ngủ của Trần Uyển Dung.
Lúc này Trần Uyển Dung cũng đang ngồi tu luyện, cảm nhận được khí tức của sư tôn, Trần Uyển Dung mở mắt.
"Sư tôn? Người có việc gì ạ?"
Vân Tiên Tiên trực tiếp đưa tờ giấy cho Trần Uyển Dung, Trần Uyển Dung xem xong, lập tức cau mày.
Vân Tiên Tiên lạnh lùng nói: "Thật không ngờ, bọn chúng lại nhân lúc ta không có ở đây, chạy đến cấu kết với hoàng thất Đại Hạ."
Trần Uyển Dung hỏi: "Sư tôn định làm thế nào?"
Vân Tiên Tiên lạnh lùng đáp: "Bất luận kẻ nào phản bội ta đều chỉ có một con đường chết, đã bọn chúng đã lựa chọn phản bội, vậy đừng trách ta không niệm tình xưa."
"Vừa hay bọn chúng vẫn còn đang ở hoàng đô Đại Hạ, đợi Lộ Thần mang binh nam chinh, ta sẽ cùng hắn nam chinh diệt trừ phản đồ."
Nghe vậy, Trần Uyển Dung trong lòng cảm thấy vui mừng cho Lộ Thần, có Vân Tiên Tiên toàn lực ủng hộ, Lộ Thần muốn nhất thống thiên hạ sẽ càng thêm dễ dàng.
Lúc này, Vân Tiên Tiên đột nhiên nhớ ra điều gì, bèn hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày nay sao Lộ Thần không đến tìm muội song tu? Hắn đã chán rồi sao?"
Chuyện này...
Trần Uyển Dung hơi ngây người.
Trước đó Vân Tiên Tiên không phải còn nói nàng không đứng đắn, chỉ biết chuyện nam nữ, không khác gì súc sinh, sao hôm nay lại chủ động hỏi tới việc này.
"Sư tôn, sư đệ sợ người nổi giận, cho nên mấy ngày nay không có đến."
Vân Tiên Tiên hừ lạnh, "Nếu hắn sợ ta nổi giận, thì mấy ngày trước đã không chạy đến phòng muội mỗi ngày, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy, làm hại ta không tĩnh tâm tu luyện được."
Trần Uyển Dung không biết nên nói thế nào, Lộ Thần đúng là không sợ vị sư tôn này của họ, không những không sợ, Lộ Thần còn có ý định khi sư diệt tổ.
Vân Tiên Tiên nói: "Thôi, hắn không đến coi như xong."
Vừa dứt lời, thân thể Vân Tiên Tiên liền biến mất tại chỗ, trực tiếp trở về phòng của mình.
Vân Tiên Tiên vốn định đợi Lộ Thần đến tìm Trần Uyển Dung làm chuyện này, mình sẽ đến tìm Trần Uyển Dung mượn người, sau đó biến Lộ Thần thành công cụ khôi phục tu vi. Nhưng tên gia hỏa này mấy ngày nay lại không tới.
Nàng không tin Lộ Thần sẽ không đến Vân Dung viện, có Trần Uyển Dung ở đây, Lộ Thần sớm muộn cũng sẽ đến.
Mặc dù biết Lộ Thần nhất định sẽ tới tìm Trần Uyển Dung, nhưng trong lòng Vân Tiên Tiên cũng nảy sinh một số lo lắng.
Nàng thu Lộ Thần làm đệ tử đã được một thời gian, nhưng trong khoảng thời gian này, nàng không hề dạy Lộ Thần bất kỳ công pháp nào.
Vị sư tôn này của nàng chỉ là hữu danh vô thực, hoàn toàn không có tác dụng gì của một sư tôn.
Cứ tiếp tục như vậy, Lộ Thần sẽ không cảm thấy sư tôn này của mình vô dụng, trong lòng sinh ra những ý nghĩ không hay, cho rằng nàng thu hắn làm đồ đệ chỉ vì muốn lợi dụng thân thể của hắn để khôi phục thực lực hay sao?
Tuy rằng nàng đúng là có ý nghĩ này, nhưng đã thu nhận đệ tử này rồi, nàng vẫn muốn phát huy chút tác dụng mới được.
Theo công pháp Lộ Thần lấy ra, hắn rất có thể đến từ một thế giới tu tiên cao cấp, kết thù với người của một thế giới tu tiên cao cấp không phải là chuyện tốt.
Vạn nhất gia hỏa này vận khí tốt, gặp được cơ duyên gì đó, thực lực đột nhiên tăng vọt, thậm chí vượt qua cả mình, hắn rất có thể sẽ làm ra chuyện khi sư diệt tổ.
Muốn nam nhân này cam tâm tình nguyện để mình sử dụng, vẫn cần phải cho hắn chút ngon ngọt, tuy rằng Trần Uyển Dung coi như là một món quà nàng dành cho Lộ Thần, nhưng Trần Uyển Dung dù sao cũng là một người độc lập. Chính nàng phải nghĩ cách cho Lộ Thần những lợi ích khác.
Hay là, truyền thụ cho hắn một vài công pháp?
Truyền thụ công pháp gì thì thích hợp?
Vân Tiên Tiên rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó.
Thư phòng, phòng nghỉ.
Tiết Linh Lung một lần nữa chìm trong vũng bùn, nàng nỗ lực muốn vùng vẫy, nhưng không cách nào thoát khỏi.
Lần trước Lộ Thần vì không muốn Tiết Linh Lung khó chịu, cho nên đã sử dụng Hồi Xuân Thủ, vừa làm việc, vừa giúp Tiết Linh Lung khôi phục vết thương.
Nhưng lần này thì khác, đối phó với yêu nữ, phải có thủ đoạn đối phó với yêu nữ, làm sao có thể cứ mãi giúp nàng ta hồi phục.
Lần này Lộ Thần không hề sử dụng Hồi Xuân Thủ, Tiết Linh Lung cảm thấy cứ tiếp tục như thế, mình sẽ không xong mất.
Nàng vội vàng sử dụng mị hoặc chi thuật với Lộ Thần.
"Ngươi... Ngươi... Mau dừng lại, ngươi vô cùng áy náy vì hành vi của mình, và quyết định... Ưm..."
Tiết Linh Lung còn chưa nói hết câu, đã bị Lộ Thần chặn lại đôi môi đỏ.
Tiết Linh Lung trợn tròn mắt.
Sao có thể như vậy?
Mị hoặc chi thuật của nàng lại không có tác dụng?
Làm sao có thể?
Trước đó không phải vẫn ổn sao?
Chẳng lẽ giống như lần trước, nàng vì sử dụng mị hoặc chi thuật khơi dậy dục vọng của Lộ Thần, cho nên khiến Lộ Thần mất khống chế, cho dù có sử dụng lại mị hoặc chi thuật, cũng không thể ngăn cản Lộ Thần làm chuyện kia?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tiết Linh Lung cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Rất nhanh trong đầu nàng chỉ còn lại một ý nghĩ.
Bản tọa xong rồi...
Không biết qua bao lâu, Tiết Linh Lung đang nằm trên giường mơ màng nghe thấy tiếng người nói.
"Yêu nữ, còn muốn dùng mị hoặc chi thuật khống chế bản vương, giờ thì hối hận đi!"
Lộ Thần cảm thấy mình không cần phải giả bộ nữa, vừa mới làm việc hắn phát hiện yêu nữ này rất hợp với mình, đã như vậy, vậy thì sớm ngả bài, sớm thu yêu nữ này vào hậu cung, hậu cung của hắn cần một yêu nữ có thể gánh chịu cảm xúc tiêu cực của hắn.
Nghe vậy, Tiết Linh Lung lập tức tỉnh táo lại!
Đây là giọng của Lộ Thần.
Lộ Thần không phải đã mất kiểm soát vì mị hoặc chi thuật sao, sao còn có thể nói ra những lời tỉnh táo như vậy.
Mà hắn còn gọi mình là yêu nữ?
Sao hắn biết mình là yêu nữ của Ma Giáo?
Tiết Linh Lung bỗng quay đầu nhìn Lộ Thần, lúc này Lộ Thần đang nhìn nàng đầy vẻ nghiền ngẫm.
Thấy ánh mắt Lộ Thần kiên định, không hề giống dáng vẻ bị khống chế, trong lòng Tiết Linh Lung lộp bộp một tiếng.
Tên gia hỏa này không hề giống bị khống chế, mị hoặc chi thuật lại mất hiệu lực.
Tiết Linh Lung thở hổn hển nói: "Ngươi... Ngươi... Từ khi nào... Tỉnh táo lại!"
Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Tỉnh táo? Bản vương ngay từ đầu đã không bị mị hoặc chi thuật của ngươi khống chế."
"Thế nào, bản vương diễn có giống không?"
Lộ Thần vừa nói vậy, Tiết Linh Lung trong lòng kinh hãi.
Khó trách lần trước khi nàng ra lệnh cho Lộ Thần, tên gia hỏa này hoàn toàn không nghe, còn làm những chuyện như súc sinh. Hóa ra tên gia hỏa này hoàn toàn không bị khống chế, vẻ mặt bị khống chế của hắn đều là giả vờ.
Nói như vậy, tên gia hỏa này rất có thể đã nhận ra thân phận của nàng.
Chạy... Nhất định phải mau chóng chạy!
Nghĩ tới đây, Tiết Linh Lung lập tức định phản kháng, nhưng nàng đột nhiên phát hiện, công lực trong cơ thể mình bị phong cấm, lại thêm vừa mới làm những chuyện kia, nàng hiện tại không có chút sức lực nào, bị Lộ Thần đè ép hoàn toàn không có cách nào thoát.
Tiết Linh Lung lại lần nữa choáng váng.
Chuyện gì đang xảy ra...
Công lực của nàng sao lại bị phong cấm?
Tiết Linh Lung xấu hổ sợ hãi nói: "Ngươi đã làm gì ta?"
Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Bản vương đã làm gì ngươi, ngươi không biết sao?"
"Bản vương lát nữa phải thẩm vấn ngươi cho kỹ càng, yêu nữ Ma Giáo, tự nhiên không thể để ngươi tùy tiện cử động."
"Thánh nữ Thái Âm Thần Giáo, chuẩn bị tiếp nhận thẩm vấn của bản vương đi!"
Đôi mắt Tiết Linh Lung mở to, đồng tử co rút, thân thể trong nháy mắt căng cứng, người khi hoảng sợ, toàn thân bắp thịt sẽ căng cứng, điều này lại làm tiện cho Lộ Thần.
Tiết Linh Lung không dám tin hỏi: "Sao có thể... Sao ngươi có thể biết..."
Trên người nàng có Âm Dương Kính, theo lý thuyết Bắc Vương không thể phát hiện thân phận của mình, đừng nói là phát hiện thân phận, ngay cả chuyện mình có tu vi, Lộ Thần cũng không thể phát hiện mới đúng.
Thế mà hắn lại trực tiếp nói ra thân phận của nàng.
Lộ Thần lúc này cúi người xuống, ôm sát eo Tiết Linh Lung, sau đó nói vào tai nàng: "Thánh nữ Thái Âm Thần Giáo, cuộc thẩm vấn của bản vương bắt đầu rồi đây."
Nghe vậy, nỗi sợ hãi trong lòng Tiết Linh Lung lại càng phóng đại, lời Lộ Thần nói bên tai nàng chẳng khác nào lời thì thầm của ác ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận