Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 314: Vương gia, vậy liền làm phiền ngài

**Chương 314: Vương gia, vậy làm phiền ngài**
Mộ Dung Tuyết Nhi hoàn toàn không hề ý thức được Lộ Thần đang suy nghĩ điều gì, nàng còn tưởng rằng Lộ Thần chỉ là dẫn mình đến đình viện nào đó uống chút trà mà thôi.
Có điều rất nhanh, Mộ Dung Tuyết Nhi liền nhận ra có điểm không thích hợp, dù sao thì bọn họ cũng không hề rời khỏi thư phòng, mà lại đi theo hướng thư phòng đến một căn phòng khác.
Mộ Dung Tuyết Nhi theo Lộ Thần tiến vào phòng nghỉ ngơi, đánh giá một lượt toàn bộ gian phòng, cách bố trí ở đây chẳng khác gì một phòng ngủ bình thường.
Mộ Dung Tuyết Nhi tò mò hỏi: "Vương gia, ngài thường ngày ngủ ở gian phòng này sao?"
Lộ Thần nói: "Không phải, nơi này chỉ là phòng nghỉ ngơi của thư phòng, bản vương thường ngày xử lý công văn mệt mỏi sẽ ở lại đây chợp mắt một chút."
Nói đến đây, Lộ Thần đi tới bàn trà tròn, nhấc ấm trà lên, rót cho Mộ Dung Tuyết Nhi một chén trà, sau đó mở miệng hỏi: "Mộ Dung cô nương, không biết trà bản vương tặng cho ngươi đã uống hay chưa?"
Nghe được câu hỏi này, Mộ Dung Tuyết Nhi lập tức đáp: "Uống rồi, đa tạ vương gia đã tặng loại trà trân quý như vậy cho ta."
Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Lần trước ở Bách Hoa Lâu đã làm tổn thương đến Mộ Dung cô nương, trà này coi như là ta bù đắp cho cô nương."
Nói rồi, Lộ Thần bưng chén trà trên bàn, đưa tới trước mặt Mộ Dung Tuyết Nhi, sau đó lại nâng chén trà của mình lên nhấp một ngụm.
Sau khi nhấp một ngụm trà, Lộ Thần lại mở miệng nói: "Mộ Dung cô nương, không biết lần này ngươi tới tìm bản vương là có chuyện gì?"
Nghe được vấn đề này, Mộ Dung Tuyết Nhi cười một tiếng, sau đó hỏi: "Chẳng lẽ ta tìm vương gia thì nhất định phải có chính sự sao?"
Lộ Thần nhìn chăm chú vào đôi mắt thanh tịnh của Mộ Dung Tuyết Nhi, vừa cười vừa nói: "Đương nhiên không cần, Mộ Dung cô nương muốn tới Vương phủ, bất cứ lúc nào đều có thể tới, bất quá..."
Nói tới đây, Lộ Thần dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục: "Bất quá ngươi là sứ thần Đại Nguyệt, cùng bản vương quá thân cận, nếu việc này truyền về Đại Nguyệt, e rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của ngươi."
Mộ Dung Tuyết Nhi nói: "Không ngờ vương gia lại quan tâm ta như vậy."
"Bất quá vương gia cứ yên tâm, ta đến Bắc Vương phủ lúc đeo mạng che mặt, rất ít người biết được."
Lộ Thần nói: "Vậy ta an tâm."
Lúc này, Mộ Dung Tuyết Nhi chủ động nói: "Vương gia, lần này ta đến tìm ngài là bởi vì nữ đế bệ hạ muốn ta trở về báo cáo công tác, cho nên ta muốn trước khi rời khỏi Bắc quốc, một lần nữa được thưởng thức thư pháp của vương gia, không biết có được không?"
Nghe được lời Mộ Dung Tuyết Nhi, Lộ Thần sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Về Đại Nguyệt báo cáo công tác?"
"Vậy ngươi còn quay về Bắc quốc không?"
Trong lòng Lộ Thần nghĩ, nữ nhân này vất vả lắm mới tiếp cận được mình, đến bí mật của Bắc Vương phủ còn chưa hỏi thăm được, lẽ nào lại cam tâm rời đi như vậy?
Mộ Dung Tuyết Nhi đáp: "Chuyện này ta cũng không biết, còn phải xem ý của bệ hạ."
Lộ Thần lại hỏi: "Bây giờ thủ cung văn của ngươi đã không còn, nếu trở về, Nguyệt Hoàng kiểm tra, phát hiện ra không có thủ cung văn, chẳng phải sẽ biết ngươi ở Bắc quốc đã thất thân sao?"
Lộ Thần vừa dứt lời, Mộ Dung Tuyết Nhi lập tức thở dài, làm ra vẻ lo lắng, "Mấy ngày nay ta cũng đang lo lắng chuyện này."
"Nếu như bị nữ đế bệ hạ biết ta đã thất thân, e rằng sẽ không bao giờ để ta đến Bắc quốc nữa, thậm chí có thể trừ khử ta, bệ hạ ghét nhất là những kẻ không còn trong sạch."
Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Bản vương kỳ thật có một biện pháp, có lẽ có thể giúp ngươi che giấu Nguyệt Hoàng."
Mộ Dung Tuyết Nhi nói: "Vương gia xin cứ nói, là loại biện pháp nào?"
Lộ Thần trả lời: "Rất đơn giản, đã mất thủ cung văn, vậy thì vẽ lại một cái."
"Cái này..." Mộ Dung Tuyết Nhi muốn nói lại thôi.
Không thể không nói, sức tưởng tượng của Lộ Thần rất phong phú, thủ cung văn không phải chỉ đơn giản là vẽ lên, nếu như là thủ cung văn vẽ, tắm rửa liền không còn, chẳng lẽ trong khoảng thời gian từ giờ đến khi về Đại Nguyệt, bản thân không được tắm rửa?
Mộ Dung Tuyết Nhi nói: "Vương gia thật biết nói đùa, thủ cung văn vẽ lên thì không thể dính nước, chẳng lẽ vương gia muốn ta trong khoảng thời gian về Đại Nguyệt không được tắm rửa?"
Lộ Thần nói: "Mộ Dung cô nương hiểu lầm rồi, tuy là vẽ thủ cung văn, nhưng bản vương có thể dùng biện pháp đặc thù để thủ cung văn không dễ dàng biến mất như vậy."
"Mộ Dung cô nương còn nhớ lần trước ở Bách Hoa Lâu, bản vương viết chữ lên người Mộ Dung cô nương, cũng không vì Mộ Dung cô nương đổ mồ hôi mà bị nhòe đi chứ?"
Nghe Lộ Thần nói vậy, Mộ Dung Tuyết Nhi chợt nhớ ra, sau khi Lộ Thần rời khỏi Bách Hoa Lâu, nàng lập tức sai nha hoàn chuẩn bị nước nóng để tắm rửa, kết quả chữ Lộ Thần viết trên người nàng, nàng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể rửa sạch.
Lúc này, Lộ Thần mới nói: "Tuy bản vương có thể vẽ thủ cung văn, nhưng bản vương đã quên hình dáng của thủ cung văn, không biết Mộ Dung cô nương có còn nhớ hay không?"
"Nếu Mộ Dung cô nương không nhớ, vậy chuyện này sẽ phiền phức."
Mộ Dung Tuyết Nhi nói: "Thủ cung văn ta đương nhiên còn nhớ rõ, mời vương gia cho ta giấy bút, ta có thể vẽ ra ngay bây giờ."
Mộ Dung Tuyết Nhi vừa dứt lời, Lộ Thần liền giơ tay lên, trực tiếp cách không lấy vật, sau một khắc, một bộ giấy mực bút nghiên trong thư phòng bay tới trước mặt bọn họ trên bàn.
Mộ Dung Tuyết Nhi không hề do dự, trực tiếp cầm bút lông lên, bắt đầu vẽ thủ cung văn lên tờ giấy trắng tinh.
Trong lòng Mộ Dung Tuyết Nhi hiểu rất rõ, tuy Nguyệt Hoàng có ý muốn nàng dùng thân thể câu dẫn Bắc Vương, sau đó moi bí mật của Bắc Vương phủ, nhưng một khi bản thân thất thân, Nguyệt Hoàng nhất định sẽ sinh ra chán ghét đối với nàng.
Từ nhỏ, nàng đã đi theo bên cạnh Nguyệt Hoàng, làm sao có thể không biết Nguyệt Hoàng là người như thế nào.
Cho nên nàng rất hy vọng Lộ Thần có thể vẽ ra thủ cung văn, tốt nhất là thủ cung văn có thể giống như thật, lừa gạt được Nguyệt Hoàng, như vậy, nàng vừa có thể sử dụng mỹ nhân kế dụ hoặc Lộ Thần hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa không khiến Nguyệt Hoàng xa lánh mình.
Đợi sau này nàng quay lại Đại Nguyệt, nàng vẫn có thể được Nguyệt Hoàng ưu ái.
Cũng không biết Lộ Thần vẽ thủ cung văn có thể che giấu được Nguyệt Hoàng hay không.
Rất nhanh, Mộ Dung Tuyết Nhi đã vẽ xong thủ cung văn trên giấy.
Nhìn thủ cung văn trên giấy, Lộ Thần mỉm cười nói với Mộ Dung Tuyết Nhi: "Mộ Dung cô nương, mời cởi quần áo, bản vương sẽ vẽ thủ cung văn cho ngươi."
Mộ Dung Tuyết Nhi không hề do dự, trực tiếp cởi áo nới dây lưng trước mặt Lộ Thần, dù sao lần trước bọn họ đã xảy ra chuyện như vậy, nàng sớm đã bị Lộ Thần nhìn thấy hết, bây giờ nàng cảm thấy cũng không có gì quan trọng.
Hôm nay nàng tới, còn dự định dùng thân thể để moi một số tin tức liên quan đến Bắc Vương phủ từ Lộ Thần, đừng nói là để Lộ Thần nhìn, lát nữa Lộ Thần còn phải động tay nữa.
Nàng là một nữ nhân rất có giác ngộ, cho nên nàng cởi đồ cũng rất thẳng thắn, theo vạt áo của Mộ Dung Tuyết Nhi trượt xuống, màu trắng áo trong dần dần mở ra, vùng bụng bằng phẳng trắng nõn của Mộ Dung Tuyết Nhi cũng xuất hiện trước mặt Lộ Thần.
Nhìn thân thể trắng nõn như ngọc của Mộ Dung Tuyết Nhi, vốn tâm như nước lặng của Lộ Thần trong nháy mắt lại nóng nảy rục rịch.
Lúc này, Mộ Dung Tuyết Nhi đi tới trên giường, chậm rãi nằm xuống, "Vương gia, vậy làm phiền ngài."
Lộ Thần lập tức nói: "Không phiền phức."
Dứt lời, Lộ Thần liền nhấc bút lông lên, thấm mực, sau đó liếc qua cảnh đẹp tuyệt mỹ trước mắt, ngay sau đó, hắn bắt đầu hạ bút, ngòi bút lẫn linh lực của hắn chậm rãi di động trên bụng Mộ Dung Tuyết Nhi.
Lộ Thần mỗi một nét bút đều vô cùng cẩn thận, chỉ chốc lát sau, thủ cung văn của Mộ Dung Tuyết Nhi lại một lần nữa xuất hiện trên bụng nàng, chẳng qua đây là một thủ cung văn được vẽ ra, không có bất kỳ tác dụng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận