Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 613: Không hổ là bệ hạ, sắp lại muốn nhiều một người hồng nhan tri kỉ

**Chương 613: Không hổ là bệ hạ, sắp có thêm một hồng nhan tri kỷ nữa rồi**
Nghe được thanh âm của nữ tử này, Lôi Văn Đức cả người run rẩy, linh hồn nhỏ bé suýt chút nữa bị dọa cho bay mất, hắn đột nhiên dừng bước, nhìn về phía trước.
Ở phía trước hắn, có một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, dáng người uyển chuyển, nàng mặc lụa mỏng, để lộ phần bụng dưới trắng nõn, một thân băng cơ ngọc cốt, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ.
Nhưng giờ phút này Lôi Văn Đức lại không dám khinh thường, bởi vì hắn cảm nhận được, tuy nữ tử này thu liễm khí tức, nhưng nàng tuyệt đối là một thiên Nhân.
Trên thực tế, Lôi Văn Đức còn đ·á·n·h giá thấp cảnh giới của Mộ Vân Hề, Mộ Vân Hề không phải thiên Nhân, nàng là tu sĩ Tạo Hóa cảnh.
Đương nhiên, thế giới này có thiên Đạo hạn chế, nàng hiện tại cũng không có cách nào p·h·át huy thực lực Tạo Hóa cảnh.
Mộ Vân Hề từ khi rời khỏi Lộ Thần, liền chạy tới Hắc Long thành, nàng vốn nghĩ đợi c·ấ·m chế của Mê Vụ thế giới biến mất, nàng sẽ quay lại Mê Vụ thế giới, sau đó tìm cách rời khỏi thế giới này.
Bất quá gần đây, nàng ở Hắc Long thành p·h·át hiện mình ngày càng nhớ nhung hôn quân kia, nhất là lúc tu luyện, toàn thân xao động, trong đầu chỉ toàn hình ảnh hôn quân.
Mộ Vân Hề dần ý thức được không ổn, nàng hoài nghi Lộ Thần không truy đuổi nàng, là bởi vì Lộ Thần đã có niềm tin tuyệt đối rằng nàng không thể rời bỏ hắn, cho nên hắn mới cố ý thả nàng đi.
Vốn nàng định tiếp tục nhẫn nhịn, coi như vượt qua ải tình, nhưng nàng càng ngày càng khó chịu đựng, nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, cho nên nàng quyết định quay về tìm Lộ Thần.
Nàng ngược lại muốn xem hôn quân kia đã làm gì nàng, mà khiến nàng nhớ nhung, mơ tưởng đến hắn như vậy.
Lúc nàng chuẩn bị đến Nhạn Thành, nàng vừa vặn gặp Mê Tiên tông và Vạn Tiên tông vây quét Linh Hồ môn, cũng biết được tình huống của Linh Hồ môn.
Sau đó nàng theo đệ tử Linh Hồ môn đi tới kinh đô cũ của Đại Nguyệt, trên đường đi, nàng cũng dò la được một số tin tức liên quan tới Liễu Thanh Thu.
Nàng bây giờ đặc biệt chú ý tình huống của Liễu Thanh Thu, đều cùng bị Lộ Thần bắt làm tù binh, Mộ Vân Hề rất muốn biết Liễu Thanh Thu có bị Lộ Thần "ăn sạch sành sanh" hay không.
Theo tin tức nàng có được, Liễu Thanh Thu bây giờ đã được Lộ Thần phong làm quý phi, x·á·c suất lớn đã bị Lộ Thần "ăn sạch sành sanh".
Nghĩ tới tao ngộ của Liễu Thanh Thu, Mộ Vân Hề cảm thấy mình chỉ sợ cũng không t·r·ố·n thoát lòng bàn tay của hôn quân Lộ Thần, hôn quân kia ngay cả phân thân đại năng của Liễu Thanh Thu còn dám làm, thì đường thần đối với nàng cũng như nhau.
Bất kể thế nào, nàng cũng phải đến Nhạn Thành, nàng phải tìm cách giải quyết tình cảm với Lộ Thần trong lòng, nếu không, cho dù có thoát khỏi thế giới này, nàng cũng không qua được ải tình, tâm ma sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Mộ Vân Hề vốn định trực tiếp tiến vào kinh đô cũ của Đại Nguyệt, nhưng vừa hay nhìn thấy Lưu Chính Sơ bọn hắn ra tay với đệ tử Linh Hồ môn, sau đó nàng tìm một nơi t·r·ố·n đi.
Cùng nàng nghĩ không khác biệt lắm, đệ tử Linh Hồ môn không chống đỡ được bao lâu, nhân vật mấu chốt Lôi Văn Đức của Linh Hồ môn cũng bỏ trốn, thấy Lôi Văn Đức bỏ trốn, Mộ Vân Hề liền nghĩ bắt lấy Lôi Văn Đức, biết đâu có thể tranh thủ chút hảo cảm của hôn quân, đến lúc đó bản thân cũng dễ bề ăn nói với Lộ Thần.
Lôi Văn Đức đ·á·n·h giá Mộ Vân Hề một chút, cười nói: "Vị tiên tử này, chúng ta không cừu không oán, không biết có thể nhường đường cho tại hạ không?"
Lôi Văn Đức không x·á·c định Mộ Vân Hề có phải cùng một phe với đám thiên Nhân kia hay không, nhưng thấy nữ tử này chặn đường, trong lòng hắn cũng hiểu nữ tử này chỉ sợ "kẻ đến không thiện".
Nghe vậy, khóe miệng Mộ Vân Hề hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mị hoặc, sau đó hỏi: "Vị đạo hữu này, ngươi vội vã đi như vậy, là muốn đi đâu?"
Thấy Mộ Vân Hề hoàn toàn không có ý nhường đường, Lôi Văn Đức trong lòng có chút nóng nảy, tuy Thần Hành Phù giúp hắn tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của đám thiên Nhân, nhưng nếu bọn họ cứ truy đuổi theo khí tức của hắn, sớm muộn gì cũng đuổi kịp.
Lôi Văn Đức lập tức nói: "Tiên tử, ta là đệ tử Linh Hồ môn, chỉ cần tiên tử hôm nay buông tha ta, ngày khác c·ấ·m chế của Mê Vụ thế giới biến mất, Linh Hồ môn đến thiên Thần đại lục, Linh Hồ môn ắt có hậu tạ!"
Mộ Vân Hề cười nói: "Ngươi cảm thấy bản cung là người đến từ Mê Vụ thế giới, sẽ hứng thú với những thứ ở Mê Vụ thế giới sao?"
Lôi Văn Đức giật mình.
Nữ tử này cũng đến từ Mê Vụ thế giới?
Sao có thể, c·ấ·m chế của Mê Vụ thế giới không phải vẫn còn đó sao, nàng ta là một thiên Nhân, làm sao vào được Mê Vụ thế giới?
Rất nhanh Lôi Văn Đức phản ứng kịp, nữ tử này hẳn là đã p·h·át hiện vết nứt không gian từ rất sớm, sau đó trước khi đột p·h·á đến thiên Nhân đã đến thế giới này, sau đó ở thế giới này đột p·h·á đến thiên Nhân cảnh.
Lôi Văn Đức lập tức nói: "Nếu tiên tử cũng đến từ Mê Vụ thế giới, tiên tử kia hẳn phải rõ địa vị của Linh Hồ môn ở Mê Vụ thế giới, nếu tiên tử đắc tội Linh Hồ môn, không sợ Linh Hồ môn sau này trả thù sao?"
Mộ Vân Hề thản nhiên nói: "Bản cung tại sao phải sợ Linh Hồ môn? Nếu bản cung nhớ không nhầm, Linh Hồ môn các ngươi cũng chỉ có một cường giả Âm Dương cảnh, nếu không có thiên Đạo áp chế, đừng nói một Âm Dương cảnh, cho dù có thêm mấy Âm Dương cảnh bản cung cũng không sợ."
Nghe được lời này của Mộ Vân Hề, Lôi Văn Đức đứng hình.
Khẩu khí của nữ nhân này lớn thật?
Chẳng lẽ cảnh giới của nàng không chỉ đơn giản là thiên Nhân cảnh?
Sao có thể?
Bởi vì c·ấ·m chế tồn tại, ngay cả thiên Nhân cảnh cũng không có cách nào vào thế giới này, nếu nàng thật sự lợi h·ạ·i như lời nàng nói, vậy nàng làm sao vào được thế giới này?
Lôi Văn Đức sau khi hoàn hồn, lập tức nói: "Khẩu khí thật lớn!"
Mộ Vân Hề cười nhạt một tiếng, "Thôi, chúng ta không cần lãng phí thời gian, đợi người của hôn quân đến, c·ô·n·g lao của bản cung sẽ bị cướp mất."
Vừa nói, linh đang trên cổ chân Mộ Vân Hề p·h·át ra từng tiếng chuông, sau đó từng đạo âm thanh chuông lan tràn ra ngoài, còn chưa đợi Lôi Văn Đức kịp phản ứng, Lôi Văn Đức đã p·h·át hiện thân thể mình không thể nhúc nhích.
Lôi Văn Đức cố gắng giãy dụa, nhưng dù có giãy dụa thế nào cũng vô dụng, Lôi Văn Đức hoảng sợ, vội xin tha: "Tiên tử tha m·ạ·n·g, phụ thân ta là trưởng lão Linh Hồ môn, chỉ cần tiên tử tha cho ta một con đường s·ố·n·g..."
Lôi Văn Đức còn chưa nói hết, Mộ Vân Hề đã ngắt lời: "Bản cung không có nói muốn g·iết ngươi, ngươi gấp cái gì."
Lôi Văn Đức định nói tiếp, đột nhiên cảm thấy miệng mình không mở ra được, "Ngô ngô ngô..."
Nhìn Lôi Văn Đức giãy dụa, Mộ Vân Hề khẽ thở dài, trước kia Lộ Thần cũng là Hợp Đạo kỳ, đều là Hợp Đạo kỳ, sao thực lực lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Lôi Văn Đức này vẫn là tu sĩ Hợp Đạo kỳ đến từ Mê Vụ thế giới, vậy mà ở trước mặt nàng không có chút năng lực phản kháng nào, còn Lộ Thần là Hợp Đạo kỳ không chỉ đ·á·n·h bại nàng và Liễu Thanh Thu, thậm chí còn bắt các nàng làm tù binh.
Mộ Vân Hề không nghĩ nhiều nữa, sau đó nàng quay người, hướng về Nhạn Thành, mà Lôi Văn Đức lơ lửng giữa không tr·u·ng, bay theo Mộ Vân Hề về phía Nhạn Thành.
Khi Hạ t·h·i·ê·n Nguyên đến vị trí Mộ Vân Hề và Lôi Văn Đức vừa đứng, cảm nhận được khí tức linh lực thiên Nhân quen thuộc còn lưu lại trong không khí, trong nháy mắt hiểu ra mọi chuyện.
Hắn nhìn về phía Nhạn Thành, toát ra vẻ kính nể.
Không hổ là bệ hạ, sắp có thêm một hồng nhan tri kỷ nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận