Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 697: Vi sư cuối cùng minh bạch các ngươi vì cái gì không thể rời bỏ cái kia nam nhân

**Chương 697: Vi sư cuối cùng cũng hiểu vì sao các ngươi không thể rời bỏ nam nhân kia**
Nghe Lộ Thần nói vậy, Tô Hàm Yên khẽ giật mình, đúng vậy, sao nàng lại không nghĩ tới vấn đề này.
Theo tiên chu của Lộ Thần, có thể thấy thân phận hắn không đơn giản, nhất định là người có địa vị cao quý trong một thế lực lớn nào đó. Với thân phận của hắn, muốn dạng nữ nhân nào mà không có, đâu cần phải chọn người cản kiếp ở thế giới này.
Sau khi trở lại thế lực của mình, chỉ sợ một câu nói của hắn cũng đủ khiến vô số nữ tu sĩ nguyện c·hết vì hắn, căn bản không cần dùng tình cảm để khống chế người khác.
Nhất là câu nói cuối cùng của Lộ Thần, xem ra hắn căn bản không quan tâm nàng có thể rời đi hay không.
Tựa hồ Lộ Thần thật sự chỉ muốn có được thân thể của nàng, hưởng thụ hoan lạc nam nữ, hoàn toàn không có ý đồ khác?
Chẳng lẽ thật sự là nàng nghĩ nhiều?
Trong phút chốc, Tô Hàm Yên bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình có sai lầm hay không.
Thấy Tô Hàm Yên trầm mặc, ánh mắt nhìn sang nơi khác, dáng vẻ như đang suy tư điều gì đó, Lộ Thần tiếp tục: "Quân Uyển và Khinh Nhu hẳn cũng nói với ngươi, ta rất ít khi hạn chế phạm vi hoạt động của thê thiếp. Các nàng muốn đi đâu thì đi."
"Điều này đối với ngươi cũng như vậy."
Tô Hàm Yên lúc này thăm dò: "Vậy nếu ta muốn ngươi đưa ta về Bích Hà thế giới thì sao?"
Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Hiện tại không được, đợi cảnh giới của ta tăng lên Hóa Thần cảnh, hoặc là Quy Khư cảnh, ta sẽ đưa ngươi về Bích Hà thế giới."
Nghe vậy, Tô Hàm Yên chỉ cười nhạt, hiển nhiên không tin Lộ Thần, bất quá lúc này nàng đã cảm thấy không quan trọng.
Dù sao tiểu tâm tư của mình đã bị nam nhân này nhìn thấu, nàng cứ tiếp tục ở bên cạnh hắn để mạnh lên là được, chờ sau này có cơ hội, nàng sẽ chạy trốn.
Hiện tại chạy trốn đối với nàng mà nói cũng là tổn thất rất lớn, nàng không chỉ thất thân, mà còn chưa cứu được hai thân truyền đệ t·ử của mình, lúc này mà chạy trốn thì quá lỗ.
Dù muốn chạy trốn, cũng phải đợi đến khi nàng lấy được đủ nhiều lợi ích từ Lộ Thần rồi tính.
Nghĩ tới đây, Tô Hàm Yên nói: "Chỉ mong bệ hạ lần này giữ lời."
Tô Hàm Yên không hy vọng gì vào lời nói của Lộ Thần, coi như gia hỏa này lại lừa gạt mình, có điều nàng cũng không quan trọng, dù sao sau này nàng cũng sẽ tìm cách rời đi hắn.
Tô Hàm Yên lúc này nhìn chăm chú vào ánh mắt Lộ Thần: "Bây giờ bệ hạ đã có được thân thể của ta, cũng đùa bỡn hơn nửa tháng, vậy hãy thả ta về đi."
Lộ Thần cười nhạt, sau đó chậm rãi đứng dậy, "Nếu ngươi muốn trở về, vậy ta cũng không ngăn cản ngươi."
Theo Lộ Thần đứng dậy, Tô Hàm Yên nhất thời cảm nhận được sự trống rỗng đột ngột, nàng vội vàng bình ổn tâm tình, mình không thể có cảm giác như vậy.
Nếu nàng cảm thấy trống rỗng, chẳng phải có nghĩa là nàng đã quen với thân thể người kia, nàng không muốn có thói quen này.
Nhìn thấy Tô Hàm Yên khẽ cắn răng, dáng vẻ như đang nhẫn nhịn điều gì đó, Lộ Thần cười hỏi: "Sao vậy? Ngươi có vẻ rất không thoải mái?"
Tô Hàm Yên vội nói: "Ta không sao."
Nàng không muốn Lộ Thần nhìn ra tình cảnh khó xử của mình, nếu để Lộ Thần biết cảm giác của nàng bây giờ, chẳng phải sẽ khiến nam nhân này cho rằng nàng đã thích loại chuyện này sao.
Tô Hàm Yên sau đó nhìn Lộ Thần nói: "Bệ hạ còn có chính vụ cần xử lý, không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ ta."
Tô Hàm Yên hy vọng nam nhân này mau chóng biến mất, nếu không thân thể nàng cứ muốn đến gần hắn.
Thấy Tô Hàm Yên có vẻ rất muốn mình rời đi, Lộ Thần ngược lại không có ý định đứng dậy, hắn nắm lấy tay ngọc của Tô Hàm Yên, trực tiếp kéo nàng vào lòng mình.
Tô Hàm Yên sửng sốt, tưởng Lộ Thần còn muốn tiếp tục, nàng có chút hoảng hốt nói: "Bệ hạ làm gì vậy. . ."
Tuy rằng đã trở thành nữ nhân của Lộ Thần, nhưng nàng không hy vọng loại chuyện này tiếp diễn, nàng sợ thời gian kéo dài, thân thể nàng sẽ hình thành thói quen xấu.
Thời gian lâu dài, một khi Lộ Thần tách ra, cảm giác trống rỗng trong lòng nàng sẽ càng thêm mãnh liệt.
Lộ Thần nói: "Chúng ta vận động nửa tháng, trên thân nhiều ô uế như vậy, không phải nên tắm rửa một chút sao?"
Nói đến đây, Lộ Thần hỏi thị nữ phục vụ ngoài cửa, "Nước nóng đã chuẩn bị xong chưa?"
Âm thanh của thị nữ lập tức truyền đến, "Bẩm bệ hạ, đã chuẩn bị xong."
Hoàng cung Hắc Long quốc không tiện nghi như hoàng cung Đại Hạ, nhưng từ khi Lộ Thần vào ở, thị nữ mỗi ngày đều chuẩn bị lượng lớn nước nóng, các nàng biết rõ thói quen của Lộ Thần, sau mỗi lần hoạt động đều cần tắm rửa.
Nghe thị nữ trả lời, Lộ Thần trực tiếp bế Tô Hàm Yên lên theo kiểu công chúa, Tô Hàm Yên sợ ngã, cánh tay ngọc như củ sen của nàng không kìm được vòng qua cổ Lộ Thần.
Ngay sau đó, Lộ Thần ôm Tô Hàm Yên đi đến bể tắm sát vách, vừa vặn gian phòng này có bể tắm, chỉ là bể tắm ở đây không lớn, không xa hoa như bể tắm hoàng cung Đại Hạ, nhưng ngâm mình vẫn không có vấn đề gì.
Sau khi hai người vào bể tắm, Lộ Thần ôm thân thể Tô Hàm Yên, móng vuốt du tẩu trên người nàng, Tô Hàm Yên có chút bất đắc dĩ, đành phải tựa vào l·ồ·ng n·g·ự·c Lộ Thần mặc hắn làm loạn.
Hai người triền miên trong bồn tắm không biết bao lâu, Lộ Thần mới ôm Tô Hàm Yên trở về giường rồng, đặt thân ngọc của Tô Hàm Yên lên giường xong, Lộ Thần mới rời khỏi Thường Ninh cung.
Hắn vừa ra khỏi Thường Ninh cung, Võ Quân Uyển và Lý Khinh Nhu liền biết, hai nữ lập tức tới Thường Ninh cung.
Lúc này, Tô Hàm Yên đã được thị nữ phục thị mặc quần áo xong, nàng đang chuẩn bị rời đi, thì thấy hai thân truyền đệ t·ử của mình đi vào phòng.
Tô Hàm Yên nói với thị nữ bên cạnh: "Được rồi, các ngươi ra ngoài đi!"
"Vâng, Tô quý phi."
Mấy thị nữ vừa rời đi, thân thể Tô Hàm Yên không khống chế được mà mềm nhũn, thấy Tô Hàm Yên đứng không vững, Võ Quân Uyển và Lý Khinh Nhu vội vàng đi tới, đỡ lấy nàng.
"Sư tôn, người không sao chứ!" Võ Quân Uyển ân cần hỏi han.
Kỳ thật Tô Hàm Yên có phản ứng như vậy, hai nữ không cảm thấy kỳ quái, mặc dù Lộ Thần khi làm loại chuyện này không ngừng truyền linh lực cho các nàng, khiến các nàng không cảm thấy khó chịu.
Nhưng trải nghiệm cảm giác vui vẻ quá nhiều, đột nhiên khôi phục bình thường, thân thể các nàng nhất thời không kịp thích nghi, tình huống hiện tại của Tô Hàm Yên chính là như vậy, thân thể của nàng còn chưa thích ứng kịp.
Tô Hàm Yên nâng tay ngọc, vuốt vuốt trán, thấp giọng nói: "Vi sư. . . không có việc gì. . ."
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Tô Hàm Yên đã mắng Lộ Thần.
Tên hỗn trướng này, rốt cuộc có phải là người không!
Võ Quân Uyển nói: "Sư tôn, hay là người nằm xuống nghỉ ngơi thêm một chút đi."
Tô Hàm Yên nói: "Không cần, vi sư đã nửa tháng không về, hiện tại Mê Tiên tông không biết tình hình thế nào."
Tuy Tô Hàm Yên đã cho người thả tin nàng đang bế quan trong hoàng cung, nhưng nàng đã nửa tháng không về, không ai biết tin tức nàng truyền đi có uy h·iếp được những kẻ muốn rời khỏi Mê Tiên tông hay không.
Thấy Tô Hàm Yên quan tâm Mê Tiên tông như vậy, Lý Khinh Nhu lập tức nói: "Trong khoảng thời gian người ở hoàng cung, Mê Tiên tông mỗi ngày đều phái đệ t·ử báo cáo tình hình với ta và Quân Uyển, Mê Tiên tông hiện tại mọi chuyện đều tốt."
Nghe Lý Khinh Nhu nói vậy, Tô Hàm Yên yên tâm hơn, nhưng nàng vẫn muốn nhanh chóng trở về Mê Tiên tông.
Nàng đã có chút sợ Lộ Thần, nàng sợ nếu ở lại hoàng cung lâu hơn, Lộ Thần lại đè nàng lên giường nửa tháng không cho rời đi.
Nàng không muốn trải nghiệm cảm giác ý thức hoảng hốt kia, vẫn nên nhanh chóng chạy trốn thì hơn.
Ngay khi Tô Hàm Yên chuẩn bị rời đi, đột nhiên đầu óc lại choáng váng, thân thể nàng vẫn không có chút sức lực nào.
Thấy cảnh này, Lý Khinh Nhu nói thẳng: "Sư tôn, người và Lộ Thần hơn nửa tháng không tách ra, hiện tại đột nhiên tách ra, tự nhiên nhất thời không thể thích ứng, người nên nghỉ ngơi nhiều hơn thì tốt hơn."
Nghe Lý Khinh Nhu nói vậy, Tô Hàm Yên cảm thấy mặt nóng lên, gia hỏa kia vốn là nam nhân của hai thân truyền đệ t·ử mình, kết quả lại ăn sạch cả sư tôn là nàng.
Còn chưa đợi Tô Hàm Yên nói gì, hai nữ đã dìu Tô Hàm Yên về giường rồng, Tô Hàm Yên lần này không kiên trì nữa, nàng trực tiếp ngồi xuống.
Sau đó hai nữ giúp Tô Hàm Yên nằm xuống giường, đồng thời đắp chăn cho nàng.
Lần nữa nằm trên giường, Tô Hàm Yên bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra hơn nửa tháng qua, vừa nghĩ tới, Tô Hàm Yên cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Nàng cảm thấy mình đã triệt để biến thành đồ chơi của Lộ Thần.
Tô Hàm Yên khẽ thở dài, sau đó nói: "Vi sư cuối cùng cũng hiểu vì sao các ngươi không thể rời bỏ nam nhân kia."
Võ Quân Uyển lập tức hỏi: "Sư tôn chẳng lẽ. . ."
Võ Quân Uyển còn chưa nói hết, Tô Hàm Yên liền ngắt lời: "Chính vì như thế, mới chứng tỏ nam nhân này đáng sợ đến mức nào."
Cái này. . .
Tô Hàm Yên liếc nhìn Võ Quân Uyển và Lý Khinh Nhu, nàng biết hai thân truyền đệ t·ử này có lẽ không thể thoát khỏi Lộ Thần, cho nên nàng không định nói thêm gì nữa.
Sau khi trải nghiệm qua cảm giác kia, mới biết thủ đoạn của Lộ Thần khủng bố đến mức nào, nữ nhân nào có thể chống lại thủ đoạn như vậy.
Đẹp trai thì thôi đi, năng lực loại kia còn cường đại như vậy, mấu chốt là còn có thể thông qua phương pháp song tu giúp nữ nhân nhanh chóng tăng cao tu vi.
Gặp phải nam nhân như vậy, Tu Chân giới sợ rằng không có nữ tu sĩ nào không yêu hắn.
Nhưng chính vì thế, Tô Hàm Yên mới kiên định quyết tâm muốn thoát khỏi Lộ Thần.
Nếu cứ ở bên cạnh Lộ Thần, dù không trở thành lô đỉnh, không phải người cản kiếp, thì cũng là đồ chơi của Lộ Thần.
Bị Lộ Thần đùa bỡn như vậy, nàng nghi ngờ mình sớm muộn gì cũng sẽ triệt để sa ngã, đầu óc sẽ hỏng mất, đạo tâm cũng sẽ vỡ nát, triệt để đọa lạc, trở thành nô lệ của dục vọng.
Nàng không muốn trở thành loại đồ chơi như vậy.
Thấy Tô Hàm Yên tâm tình có chút sa sút, Võ Quân Uyển và Lý Khinh Nhu không nói gì nữa, các nàng đã sớm trải nghiệm, cho nên rất rõ Tô Hàm Yên đang nghĩ gì, đợi Tô Hàm Yên hoan hảo với Lộ Thần thêm vài lần, nàng tự nhiên sẽ quen.
Lúc này mới bắt đầu, có chút mâu thuẫn trong lòng là chuyện bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận