Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 743: Có cần hay không bản tôn giúp ngươi xem một chút?

**Chương 743: Có cần bản tôn giúp ngươi xem một chút không?**
Tô Hàm Yên vòng tay ngọc thon dài, bất lực ôm lấy cổ Lộ Thần, cả người ghé vào trên thân Lộ Thần, "Bệ... Bệ hạ, đã hai... Hai tháng rồi đi."
Tuy rằng "Hồi Xuân Thủ" có thể liên tục không ngừng tiêu trừ bất kỳ khó chịu nào trên thân thể, nhưng đại não luôn ở trong trạng thái căng thẳng, vẫn là khiến Tô Hàm Yên có chút không chịu nổi.
Lúc này, Lộ Thần quay đầu nhìn về phía thị nữ phục vụ bên cạnh giường êm, hỏi: "Trải qua bao lâu rồi?"
Thị nữ đỏ mặt đáp: "Bẩm bệ hạ, đã qua một tháng lẻ hai ngày."
Nghe được thị nữ trả lời, Tô Hàm Yên trong lòng giật mình, nàng cứ tưởng đã qua hai tháng từ lâu, không ngờ mới trôi qua một tháng.
Vậy chẳng phải nàng còn phải ở chỗ này một tháng nữa sao, hiện tại nàng cảm thấy thân thể mình đã không phải của mình rồi?
Nhìn đến mỹ nhân bộ dáng mị nhãn như tơ, mảnh mai vô lực, Lộ Thần cũng biết Tô Hàm Yên có lẽ đã đến cực hạn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng ngọc của nàng, sau đó nói: "Nghỉ ngơi mấy ngày đi."
"Qua mấy ngày ta lại tới tìm nàng."
Lời vừa nói ra, Lộ Thần hơi xoay người, đặt thân thể Tô Hàm Yên lên giường êm, sau đó thoát ra rời đi, hướng về bể tắm.
Thấy Lộ Thần rốt cục đứng dậy, Tô Hàm Yên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Tô Hàm Yên sau đó vận chuyển c·ô·ng lực, cố gắng bình phục nội tâm xao động của mình, mà Lộ Thần sau khi tiến vào bể tắm rửa sạch sẽ, liền trực tiếp đi đến gian phòng của Vân Tiên Tiên.
Lần trước Vân Tiên Tiên giúp hắn chế tạo ba cỗ khôi lỗi, hắn nói muốn báo đáp Vân Tiên Tiên, đương nhiên muốn nói được làm được.
Đang tĩnh tọa, Vân Tiên Tiên cảm giác được khí tức của Lộ Thần, nhất thời mở ra đôi mắt đẹp.
Vân Tiên Tiên mặc một bộ lụa mỏng màu trắng, ngồi ngay ngắn ở trên giường êm, tản ra hào quang thánh khiết, khiến người ta không kìm được muốn tìm hiểu.
Nhìn thấy Lộ Thần đứng cạnh giường nhìn chằm chằm mình, Vân Tiên Tiên lập tức nghĩ đến những chuyện mà Lộ Thần làm tại tẩm cung của Tô Hàm Yên suốt một tháng nay.
Vân Tiên Tiên sắc mặt lạnh lùng, giọng nói có chút run rẩy: "Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?"
Lộ Thần mỉm cười, "Sư tôn, trước đó người đã giúp ta chế tạo ba cỗ khôi lỗi, ta nói muốn báo đáp người, tự nhiên muốn nói được làm được."
Vân Tiên Tiên nói: "Chỉ là t·i·ệ·n tay mà thôi, không cần, ngươi vẫn nên đi làm việc của ngươi đi."
Vân Tiên Tiên vẫn lo lắng Lộ Thần sẽ đối xử với mình như cách hắn đối đãi với Tô Hàm Yên.
Bất quá Lộ Thần không để ý đến Vân Tiên Tiên, hắn trực tiếp mặt dày mày dạn đi tới trên giường êm, sau đó đè nàng xuống.
Vân Tiên Tiên sắc mặt hơi ửng đỏ, "Nghịch đồ, ngươi... Ngươi muốn làm gì!"
Lộ Thần không nói gì thêm, trực tiếp cúi người xuống, mắt thấy sắp chạm đến môi đỏ của Vân Tiên Tiên, Vân Tiên Tiên biết mình chỉ sợ chạy không thoát, vội vàng dùng tay chống đỡ miệng Lộ Thần, sau đó nói: "Nói trước, bản tôn sẽ không giống như Tô Hàm Yên hầu hạ ngươi."
Nếu như chỉ là chuyện bình thường của đạo lữ, nàng ngược lại không quá mức phản cảm, nhưng nếu để nàng hầu hạ hắn như Tô Hàm Yên, nàng sẽ không làm.
Lộ Thần nói: "Ta biết, ta không có ý nghĩ này."
Thấy Lộ Thần đã nói như vậy, Vân Tiên Tiên bèn bỏ tay ra, Lộ Thần lập tức cúi đầu xuống, hôn lên môi đỏ của Vân Tiên Tiên.
"Ngô ngô..."
Một lát sau, hai người liền tiến vào trạng thái.
Chạng vạng tối, Tử Dương thế giới.
Một nữ nhân mặc trang phục màu đỏ tiến vào Hắc Nguyệt thành, thân thể nàng giống như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện, lúc thì trên không trung phủ thành chủ, lúc lại trên lầu thành.
Linh lực ba động trên người nữ nhân không rõ ràng, hầu như không ai p·h·át giác được sự tồn tại của nàng, ngay cả Kỷ Thu Ngọc trong phủ thành chủ và khôi lỗi của Lộ Thần đều không ý thức được có một cường giả đến Hắc Nguyệt thành.
Đêm khuya thanh vắng, Kỷ Thu Ngọc xử lý xong c·ô·ng văn của Hắc Nguyệt thành trong thư phòng, đứng dậy vươn vai, sau đó liền nhớ tới Lộ Thần.
Lúc này, thị nữ bên cạnh hỏi: "Thành chủ đại nhân, nước nóng đã chuẩn bị xong."
Kỷ Thu Ngọc nói: "Tạm thời không cần, ta muốn đến chỗ phó thành chủ thảo luận vấn đề tu hành."
Vừa dứt lời, Kỷ Thu Ngọc liền đi thẳng đến gian phòng của Lộ Thần.
Lúc này, bản thể của Lộ Thần đang bận rộn, việc kh·ố·n·g chế khôi lỗi không được mạnh, năng lực nh·ậ·n biết cũng giảm xuống trên diện rộng, nghe được tiếng đ·ậ·p cửa vang lên, Lộ Thần mới biết Kỷ Thu Ngọc đã đến.
"Lộ Thần, ta có thể vào không?"
Lộ Thần nói: "Hô... Vào... Vào đi."
Nghe được thanh âm của Lộ Thần, Kỷ Thu Ngọc luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, có điều nàng không nghĩ nhiều, sau đó nàng tiến vào gian phòng.
Lúc này, khôi lỗi của Lộ Thần nằm trên giường êm, bộ dáng như sắp c·h·ế·t đến nơi, Kỷ Thu Ngọc tò mò hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Lộ Thần nói: "Vù vù... Bản thể của ta đang đột... ách... p·h·á, cho nên kh·ố·n·g chế đối với khôi lỗi trở nên yếu đi."
Kỷ Thu Ngọc không nghi ngờ, nàng trực tiếp đi đến bên giường êm ngồi xuống, "Vậy ngươi vẫn nên thu hồi thần thức, chuyên tâm đột p·h·á đi, ta trông coi khôi lỗi cho ngươi là được."
Nhất tâm nhị dụng đối với tu chân giả đang đột p·h·á là tối kỵ, rất dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Bất quá Kỷ Thu Ngọc cũng không định rời đi như vậy, Lộ Thần hiện tại đang đột p·h·á, có nghĩa là khôi lỗi của hắn hiện tại không có người bảo hộ, vạn nhất lát nữa lại có t·h·í·c·h kh·á·c·h đến, p·h·á hỏng khôi lỗi phân thân của Lộ Thần thì sao, cho nên nàng vẫn có ý định lưu lại trông coi.
Lộ Thần nói: "Ách... Được..."
Cứ như vậy, Kỷ Thu Ngọc canh giữ ở bên cạnh giường êm của Lộ Thần, nghe Lộ Thần thỉnh thoảng phát ra thanh âm q·u·á·i ·d·ị.
Nghe những âm thanh này, thân thể Kỷ Thu Ngọc bất giác có chút xao động, nàng cũng không biết đây là chuyện gì, rõ ràng trước mặt mình chỉ là một cỗ khôi lỗi, làm sao mình có thể có ý nghĩ như vậy với một cỗ khôi lỗi.
Vừa nghĩ tới ý nghĩ x·ấ·u xa trong lòng, sắc mặt Kỷ Thu Ngọc có chút nóng lên, nàng vội vàng vận chuyển linh lực, cố gắng bình phục nội tâm xao động.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, "đột p·h·á" của Lộ Thần vẫn còn tiếp tục, đồng thời thanh âm càng lúc càng lớn, ngay khi Kỷ Thu Ngọc thất thần, đột nhiên, từng đợt âm phong thổi tới, thổi cửa sổ gian phòng không ngừng r·u·ng động.
Kỷ Thu Ngọc trong nháy mắt lấy lại tinh thần, lập tức đứng dậy khỏi giường êm, "Người nào!"
Mặc dù đối phương ẩn giấu khí tức, nhưng cỗ huyết khí vừa rồi thực sự quá nồng đậm, nàng có thể ngửi thấy, rõ ràng là có t·h·í·c·h kh·á·c·h tới.
Sau khi Kỷ Thu Ngọc lên tiếng, không có người đáp lại, có điều nàng không hề buông lỏng cảnh giác, vẫn luôn nhìn cửa.
Không biết qua bao lâu, một thanh âm vang lên trong phòng, "Bản tôn vừa mới nghe được trong phòng có âm thanh, còn tưởng Kỷ thành chủ đang cùng Lộ thành chủ hành sự nam nữ, kết quả không có gì."
"Lộ thành chủ đây là làm sao, vì sao cứ r·ê·n rỉ, có cần bản tôn giúp ngươi xem một chút không."
Nghe được thanh âm lạnh lùng của nữ nhân này, Kỷ Thu Ngọc nhíu mày.
Chỉ nghe tiếng, không thấy người.
Đồng thời, không cảm giác được chút khí tức nào, chỉ có thể ngửi thấy huyết khí nồng đậm, thực lực của người tới đã vượt xa bọn họ.
Nội tâm Kỷ Thu Ngọc trong nháy mắt khẩn trương, có điều nàng hiểu rõ người này hẳn là nhắm vào Lộ Thần, hơn nữa rất có thể là nhắm vào khu ma k·i·ế·m p·h·áp.
Nếu chỉ muốn á·m s·át Lộ Thần, sẽ không p·h·ái s·á·t thủ lợi h·ạ·i như vậy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận