Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 356: Đại công chúa thân thể dễ hỏng

**Chương 356: Đại công chúa thân thể yếu ớt**
Nhìn đến hai chữ "con tin", sắc mặt Võ Minh trở nên càng thêm khó coi.
Theo Võ Minh thấy, nếu Đại Võ muốn phái con tin đến Bắc quốc, rất có thể sẽ lựa chọn hắn.
Đối với bất kỳ một vương triều nào mà nói, con tin chẳng khác nào một quân cờ thí, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ không lựa chọn hoàng tử quan trọng nhất.
Phụ hoàng hắn coi trọng đại hoàng tử như vậy, lần này đi sứ Bắc quốc đều không có để đại hoàng tử đi, vậy thì phụ hoàng hắn cũng tuyệt đối không có khả năng để đại hoàng tử đến Bắc quốc làm con tin.
Phụ hoàng hắn đương nhiên còn có mấy người con trai khác, nhưng so với đại hoàng tử và hắn mà nói, những hoàng tử kia trên cơ bản đều không có ích lợi gì, xuất chúng nhất cũng chỉ có đại hoàng tử và nhị hoàng tử là hắn.
Nếu phụ hoàng hắn phái hoàng tử khác đến Bắc quốc làm con tin, Bắc quốc rất có thể sẽ không đồng ý, Bắc Vương không phải là người ngu, làm sao có thể cho phép Đại Võ phái một hoàng tử không quan trọng đến Bắc quốc làm con tin.
Ngay tại lúc Võ Minh trong lòng vô cùng lo lắng, lại đột nhiên nhìn thấy trên báo chí viết Bắc Vương trong lòng đã chọn được người làm con tin, chính là trưởng công chúa của Đại Võ.
Võ Minh trong lòng đầu tiên là sững sờ, sau đó lại là mừng như điên.
Bắc Vương lại muốn để nữ nhân kia đến Bắc quốc làm con tin!
Đây quả thực là quá tốt rồi!
Tuy nhiên bây giờ Võ Quân Uyển đã thất thế, nhưng không ai dám cam đoan Võ Quân Uyển sẽ không có một ngày "đông sơn tái khởi".
Nếu tương lai có một ngày Võ Quân Uyển trở lại triều đình, vẫn như cũ có khả năng lần nữa có được quyền lực to lớn, áp chế các hoàng tử không ngóc đầu lên được.
Chẳng qua nếu Võ Quân Uyển đến Bắc quốc làm con tin thì lại khác, con tin cũng là một quân cờ thí, Võ Quân Uyển tới Bắc quốc, sau này sẽ rất khó có cơ hội tiếp xúc đến vòng tròn kinh thành kia, Võ Quân Uyển còn muốn lần nữa trở lại trung tâm quyền lực thì khó càng thêm khó.
Chỉ cần đem Võ Quân Uyển đuổi ra khỏi hoàng thành Đại Võ, nàng chẳng khác nào là triệt để bị loại.
Nghĩ đến đây, Võ Minh trong lòng có một loại cảm giác vui sướng, các hoàng tử Đại Võ đã bị vị hoàng tỷ này của bọn họ áp chế quá lâu, chỉ cần có thể khiến nàng rời khỏi trung tâm quyền lực, trong lòng bọn họ đều sẽ vô cùng cao hứng.
Chỉ có điều rất nhanh Võ Minh nghĩ đến một vấn đề, nếu để hoàng tỷ của bọn họ tới Bắc quốc làm con tin, phụ hoàng của bọn họ sẽ đồng ý sao.
Mọi người đều biết, hoàng tỷ của bọn họ sở dĩ có quyền lực lớn như vậy, có thể trở thành trưởng công chúa, hoàn toàn là bởi vì phụ hoàng của bọn họ, nếu phụ hoàng của bọn họ không muốn để hoàng tỷ của bọn họ tham gia vào chính sự, nàng cũng không có khả năng được phong làm trưởng công chúa.
Nếu có thể khiến phụ hoàng hắn đồng ý điều kiện của Bắc Vương, vậy thì không thể tốt hơn.
Bất quá, làm thế nào mới có thể khiến phụ hoàng của mình đồng ý đây?
Giống như lần trước, để đại thần trong triều tập thể dâng tấu chương?
Võ Minh tin tưởng, chỉ cần hắn phái người dâng tấu chương để Võ Quân Uyển đến Bắc quốc làm con tin, đám đại thần phe phái của đại hoàng tử khẳng định cũng sẽ cùng dâng tấu.
Tuy nhiên bọn họ không cùng một phe, nhưng khi đối mặt với nữ nhân Võ Quân Uyển này, tất cả quan viên phe phái của hoàng tử đều có thể thống nhất mặt trận.
Nghĩ tới đây, Võ Minh lập tức nói với thị vệ bên cạnh: "Chuẩn bị giấy bút."
Thị vệ vội vàng đi đem giấy bút tới trước mặt Võ Minh, Võ Minh trực tiếp ngay trong đình viết tấu chương, đem những chuyện hắn vừa tới Bắc quốc nghe được viết vào trong tấu chương.
Viết xong tấu chương, hắn đưa tấu chương cho thị vệ bên người, "Lập tức đem phần tấu chương này đưa về vương triều Đại Võ."
Đàm phán là một quá trình lâu dài, không có khả năng mấy ngày là xong, hiện tại phải tranh thủ thời gian đem phần tấu chương này đưa về vương triều Đại Võ, khi thánh chỉ của Võ Hoàng truyền về, đàm phán rất có thể vẫn chưa kết thúc, đến lúc đó Võ Minh sẽ biết thái độ của phụ hoàng đối với những điều kiện mà Bắc quốc đưa ra.
Đương nhiên, phần tấu chương này của hắn quan trọng nhất là muốn cho những đại thần trong triều biết Bắc Vương dự định để Võ Quân Uyển làm con tin, chỉ cần những đại thần kia biết sự kiện này, tất nhiên sẽ có không ít đại thần hùa theo dâng tấu chương.
Thị vệ bên người Võ Minh đang định quay người rời đình, Võ Minh đột nhiên nhắc nhở: "Đúng rồi, tấu chương đưa về hoàng thành rồi, tìm người lan truyền tin tức, cứ nói Bắc Vương dự định để đại công chúa làm con tin, nhất định phải làm cho đại thần trong triều đều biết sự kiện này."
Thị vệ lập tức chắp tay nói: "Vâng, điện hạ."
"Tốt, đi thôi."
"Thuộc hạ cáo lui." Tiếng nói vừa dứt, thị vệ liền quay người rời khỏi sân nhỏ.
Buổi tối.
Màn đêm buông xuống, đèn lồng trong sân đều sáng lên, toàn bộ Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, Lộ Thần sau bữa tối, ở Phong Vân viện một lát, đùa với hai đứa con mà Mục Tử Huyên sinh cho hắn, sau đó cảm thấy thời gian không còn sớm, trực tiếp đi tới phòng của Chu Du Du.
Lộ Thần vừa muốn đi vào bắc viện, một nữ binh lính lên tiếng phía sau hắn, "Vương gia, Võ Minh đã xem tờ báo buổi chiều do Đông Phương tòa soạn báo phát hành, đồng thời hắn viết một phần tấu chương gửi về vương triều Đại Võ, chúng ta có nên chặn phần tấu chương này lại không?"
Lộ Thần thản nhiên nói: "Không cần, để bọn hắn đem tấu chương về Đại Võ."
Cho dù không chặn tấu chương của Võ Minh, trong lòng Lộ Thần cũng đoán được đại khái nội dung trong tấu chương viết những gì, rất hiển nhiên Võ Minh là dự định đem một số tin tức mà Bắc quốc tung ra truyền về Đại Võ, để Võ Hoàng và các đại thần Đại Võ biết.
Nghe được câu trả lời, nữ binh lính nói: "Vâng, vương gia, thuộc hạ cáo lui."
Lập tức nữ binh lính quay người rời khỏi nội viện, Lộ Thần lúc này cũng bước vào bắc viện, đi thẳng tới phòng của Chu Du Du.
Lộ Thần tiến vào phòng Chu Du Du, phát hiện trong phòng chỉ có Chu Du Du một mình, Lộ Thần cười hỏi: "Hai tiểu nghịch ngợm kia đâu? Sao không ở đây?"
Nghe nói như thế, Chu Du Du đang ngồi bên cạnh giường đỏ bừng mặt, "Vương gia, thiếp thân đã đem hai người bọn họ đến phòng của tỷ tỷ rồi."
Chu Du Du ban ngày đã nghe nói Lộ Thần để Tiêu Văn Dao đến phòng nàng, cho nên nàng biết Lộ Thần buổi tối khẳng định sẽ đến sủng hạnh nàng, sau đó nàng liền sớm đem con đến sát vách, một mình ngồi trên giường, chuẩn bị sẵn sàng.
Nghe vậy, Lộ Thần mỉm cười, sau đó đi tới bên giường ngồi xuống, nắm chặt bàn tay ngọc nhỏ nhắn xinh xắn của Chu Du Du.
Thấy Chu Du Du đỏ bừng cả khuôn mặt, Lộ Thần giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngọc của nàng, "Tiểu Du Du, nàng đều là mẫu thân của hai đứa trẻ rồi, sao còn thẹn thùng như thế?"
Chu Du Du không biết nên nói cái gì, "Thiếp thân... Thiếp thân..."
Thấy Chu Du Du xấu hổ nói không ra lời, Lộ Thần trực tiếp động tay động chân, sau đó trực tiếp đem nàng đặt nằm xuống giường, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng.
Lộ Thần đã quên mất mình còn gọi Tiêu Văn Dao, hắn trực tiếp bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với Chu Du Du, Chu Du Du tuy rằng vẫn nhớ rõ còn có một người chưa tới, nhưng nàng cũng không dám nói thêm gì.
Một phút sau.
Tiêu Văn Dao tắm rửa xong, liền đi về phía bắc viện, đi vào bắc viện, nàng nhỏ giọng hỏi một nha hoàn trong sân, "Vương gia hẳn là còn chưa tới chứ?"
Nha hoàn trả lời: "Bẩm Tiêu phu nhân, vương gia đã tới được một lúc rồi."
Nghe nói như thế, Tiêu Văn Dao trong lòng giật mình, nàng đây là đến muộn?
Vương gia đợi lát nữa sẽ không tức giận mình chứ?
Mang tâm tình thấp thỏm, Tiêu Văn Dao vẫn đi về phía phòng của Chu Du Du, chờ đi vào phòng Chu Du Du, Tiêu Văn Dao mới nghe được những âm thanh rất nhỏ.
Tiêu Văn Dao trong lòng càng thêm lo lắng, mình quả nhiên là đến muộn rồi.
Lần này phiền phức rồi! Đến trễ là sẽ bị phạt.
Bên trong đang bận rộn, mình không tiện trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cũng không thể gõ cửa, nếu như gõ cửa, chẳng phải là sẽ quấy rầy vương gia?
Ngay tại lúc Tiêu Văn Dao đang nghĩ nên làm gì, bên trong truyền đến thanh âm của Lộ Thần, "Dao Dao, nàng đứng ở cửa làm cái gì, còn không mau vào."
Nghe được thanh âm của Lộ Thần, Tiêu Văn Dao vẫn do dự một lát, sau đó nàng rón rén đẩy cửa phòng ra.
Đang lúc nàng chuẩn bị nói gì đó, một cỗ lực lượng đem nàng túm vào, trực tiếp lôi nàng lên giường, sau đó cửa phòng "phanh" một tiếng đóng lại.
Tiêu Văn Dao nằm ở trên giường, có chút hoang mang, Lộ Thần và Chu Du Du cũng không có ở trên giường, Lộ Thần lúc này đang cùng Chu Du Du ở bên kia bàn...
Nhìn đến tình cảnh trước mắt, Tiêu Văn Dao hoàn toàn không dám nói lời nào, nàng lẳng lặng cởi giày, sau đó một mình nằm ở trên giường.
Nàng trong lòng nghĩ, chỉ cần mình không nói lời nào, đợi chút nữa vương gia sẽ không chú ý đến nàng.
Thế nhưng sau một khắc, Lộ Thần xuất hiện ở trước mặt nàng, Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Dao Dao, ban ngày nàng ở trong sân mắng ta, xem ta tối nay trừng phạt nàng thế nào!"
Tiêu Văn Dao thân thể mềm mại run lên, yếu ớt nói: "Vương gia, nô gia biết sai rồi..."
Tiêu Văn Dao còn chưa nói hết lời, Lộ Thần đã hôn lên môi đỏ của Tiêu Văn Dao, sau đó Tiêu Văn Dao bị giáo huấn một trận.
Thấy Tiêu Văn Dao bị thu thập, Chu Du Du ở một bên nghỉ ngơi không dám thở mạnh, Chu Du Du trong lòng nghĩ, về sau tuyệt đối không thể chọc giận vương gia, vương gia nổi giận thật đáng sợ.
...
Nửa tháng sau.
Đại Võ triều đình.
Mấy ngày nay, trong hoàng thành luôn có lời đồn, nói Bắc quốc đề nghị muốn Đại Võ phái con tin đến Bắc quốc.
Ban đầu, khi các đại thần Đại Võ nghe được tin tức này, đều dâng tấu biểu bày tỏ phản đối.
Tuy rằng bọn họ chiến bại, nhưng Đại Võ vương triều dù sao cũng là một vương triều, một vương triều làm sao có thể phái con tin tới một nước chư hầu của vương triều khác, như thế chẳng phải Đại Võ sẽ bị các đại vương triều chê cười sao.
Ngay tại lúc các đại thần lòng đầy căm phẫn, rất nhanh lại có tin đồn, nói Bắc quốc lựa chọn con tin là đại công chúa, việc này làm cho các đại thần trong triều mừng đến phát điên, bọn họ nhao nhao dâng tấu chương lên Võ Hoàng, bày tỏ Đại Võ cần phải đáp ứng điều kiện này của Bắc quốc.
Hiện tại trên bàn của Võ Hoàng, có rất nhiều tấu chương của cùng một đại thần dâng lên hai lần, kết quả một tấu chương là phản đối đưa con tin đi Bắc quốc, một tấu chương lại là ủng hộ phái đại công chúa đi Bắc quốc làm con tin, điều này khiến cho những đại thần kia giống như bị tâm thần phân liệt.
Võ Hoàng ngồi ở trên long ỷ, dùng ánh mắt sắc bén nhìn xuống phía dưới những đại thần kia, tựa hồ là muốn giết chết những đại thần kia.
Trong đại điện, chúng thần cúi đầu, không dám nói một tiếng.
Qua hồi lâu, Võ Hoàng mở miệng nói: "Chư vị ái khanh gần đây đều bị mất hồn phách sao?"
"Đầu tiên là dâng tấu chương cho trẫm, nói trẫm tuyệt đối không thể đáp ứng phái con tin tới Bắc quốc, kết quả hai ngày nay lại dâng tấu chương cho trẫm, bảo trẫm phái đại công chúa đi Bắc quốc làm con tin!"
"Ai có thể giải thích cho trẫm, vì sao thái độ của các ngươi có thể thay đổi nhanh như vậy?"
Võ Hoàng vừa dứt lời, các đại thần đều không dám nói chuyện, nhưng lúc này Sài Kỷ Lương lập tức đứng dậy, hắn tuy rằng đã bị giáng chức quan, nhưng vẫn có thể tiến vào triều đình, hắn cũng không hề rời khỏi hạch tâm quyền lực.
Sài Kỷ Lương là một người làm việc thực tế, Võ Hoàng cho dù giáng chức hắn, cũng không thể trực tiếp đuổi Sài Kỷ Lương ra khỏi hoàng thành, nếu đuổi Sài Kỷ Lương ra khỏi hoàng thành, những chuyện phiền toái tiếp theo e rằng không ai có thể xử lý tốt.
Thấy Sài Kỷ Lương đứng dậy, còn không đợi Sài Kỷ Lương nói chuyện, Võ Hoàng liền trực tiếp mở miệng hỏi: "Sài ái khanh có lời gì muốn nói!"
Sài Kỷ Lương lập tức quỳ trên mặt đất, sau đó nói: "Bệ hạ, đại công chúa thân thể yếu ớt, tuyệt đối không thể để nàng đến vùng đất lạnh giá phương bắc làm con tin a!"
Nghe được lời này của Sài Kỷ Lương, những đại thần phe phái hoàng tử không cao hứng, cái gì gọi là thân thể yếu ớt?
Đại công chúa là người duy nhất trong số những người con của Võ Hoàng đột phá đến cảnh giới Tông Sư, những hoàng tử khác đừng nói cảnh giới Tông Sư, ngay cả bát phẩm cảnh giới cũng không có, muốn nói yếu ớt, những hoàng tử kia mới là thật yếu ớt, nàng một Tông Sư, thân thể cứng rắn như thép.
Đầy triều văn võ cũng hiểu rõ vì sao Sài Kỷ Lương không muốn để Võ Quân Uyển đi Bắc quốc, con người này thích đại công chúa, lại thêm hắn vốn là phe phái của Võ Quân Uyển, hắn đương nhiên không hy vọng Võ Quân Uyển đi Bắc quốc làm con tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận