Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 512: Tìm Mộ Dung Tuyết Nhi vẽ vời

**Chương 512: Tìm Mộ Dung Tuyết Nhi Vẽ Vời**
Nhạn Thành.
Trong hoàng cung.
Lộ Thần đứng phía sau Mộ Dung Tuyết Nhi, cầm một cây bút, đang viết gì đó lên tấm lưng ngọc của nàng.
Lúc này Lộ Thần mở miệng hỏi: "Những người thợ kia học tập thế nào rồi?"
Từ khi Lộ Thần đem một số kiến thức cơ sở của Địa Cầu truyền thụ cho Mộ Dung Tuyết Nhi, Mộ Dung Tuyết Nhi liền trở thành lão sư, bắt đầu huấn luyện những người thợ của Đại Hạ.
Đương nhiên, nhóm thợ đầu tiên đều được chọn lựa tỉ mỉ, những người thợ này đều đến từ khu vực hệ thống triệu hoán, đối với Lộ Thần đều có độ trung thành 100%, bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội Đại Hạ.
Nghe được câu hỏi của Lộ Thần, Mộ Dung Tuyết Nhi đang yên lặng nằm sấp trên giường hơi quay đầu, nhìn Lộ Thần đang viết chữ, nói: "Thiên phú của những người thợ kia không tệ, rất nhanh liền có thể hiểu được những gì ta giảng, không lâu nữa, bọn họ có thể tự mình học tập."
Mộ Dung Tuyết Nhi cũng chỉ dạy cho những người thợ mộc kia kiến thức cơ sở, còn về kiến thức cụ thể, thì để cho nhóm thợ tự mình học tập trong tiệm sách của Hoàng gia Đại Hạ.
Nghe được câu trả lời của Mộ Dung Tuyết Nhi, Lộ Thần trong lòng phi thường hài lòng, ý nghĩ của hắn là để Mộ Dung Tuyết Nhi huấn luyện những người thợ kia, sau đó lại đem những người thợ đó làm thành lão sư, an bài đến các trường học được thành lập ở Đại Hạ, để họ tiếp tục truyền thụ kiến thức cho học sinh Đại Hạ.
Cứ như vậy, rất nhanh người của thế giới này liền có thể tiếp nhận không ít kiến thức hiện đại, thế giới này có lẽ cũng có thể trong vòng một hai trăm năm tiến vào thế giới công nghiệp.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của Lộ Thần, tiến trình phát triển công nghiệp hóa của thế giới này có nhanh được như vậy hay không, còn phải xem xét rất nhiều yếu tố.
Lúc này Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Đợi nhóm thợ kia học xong, ta sẽ cho ngươi một danh sách, huấn luyện thêm một số người, đến lúc đó để những người thợ đã huấn luyện xong làm lão sư tiếp tục dạy người khác kiến thức cơ sở."
Mộ Dung Tuyết Nhi từ tốn nói: "Ta đã biết."
Tiếng nói của Mộ Dung Tuyết Nhi vừa dứt, bàn tay lớn của Lộ Thần vỗ mạnh xuống mông Mộ Dung Tuyết Nhi, nhìn tấm lưng ngọc của Mộ Dung Tuyết Nhi, Lộ Thần lầm bầm lầu bầu nói: "Ước gì cái chú văn kia ở sau lưng cũng có thì tốt."
Lộ Thần nói tới chú văn, tự nhiên chỉ là chú văn trên bụng của Mộ Dung Tuyết Nhi, nghe được lời này của Lộ Thần, Mộ Dung Tuyết Nhi lườm Lộ Thần một cái, tên này lại bắt đầu nghĩ đến chuyện xấu.
Sau khi Lộ Thần nói xong, giơ tay vận chuyển linh lực, sau một khắc, từ trên giá sách của Mộ Dung Tuyết Nhi bay tới một chiếc bút lông nhỏ, sau đó bay tới một bình mực đặc thù.
Loại mực này tuy cũng có màu đen, nhưng sau khi sử dụng linh lực hỗn hợp, vẽ lên da người có thể lưu lại rất lâu.
Lộ Thần sau đó cầm lấy bút lông, chấm một chút mực đen, lập tức cúi đầu xuống, bắt đầu vẽ chú văn lên tấm lưng ngọc của Mộ Dung Tuyết Nhi.
Mộ Dung Tuyết Nhi vẫn như cũ quỳ, nàng không để ý đến việc Lộ Thần đang làm, dù sao nàng đã thành thói quen, gia hỏa này thích giày vò thế nào thì giày vò.
Mộ Dung Tuyết Nhi sau đó quay đầu lại, cúi đầu nói: "Người ở sát vách mỗi ngày đều chê cười ta, ngươi khi nào thì có thể đi xử lý nàng ta một chút?"
Đối với Mộ Dung Tuyết Nhi mà nói, Lộ Thần ngẫu nhiên đến chỗ mình là được rồi, gia hỏa này vì muốn nàng mang thai con của hắn, thường xuyên chạy đến chỗ mình, nàng đều đã có chút không chịu nổi.
Nàng cũng không biết đã cầu xin Lộ Thần tha thứ bao nhiêu lần, kết quả gia hỏa này vẫn không có ý định buông tha nàng, tựa hồ như nếu nàng không mang thai, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đến mức bây giờ mỗi ngày nàng đi ra ngoài, đều bị Võ Quân Uyển trào phúng, nói nàng chẳng khác gì những người phụ nữ lẳng lơ trong Bách Hoa lâu.
Mộ Dung Tuyết Nhi cũng không còn cách nào, ngược lại nàng rất muốn mang thai, nhưng bụng lại không có phản ứng, nàng có thể làm gì bây giờ.
Trong lòng nàng kỳ thật cũng có chút buồn bực, ngay cả Võ Quân Uyển ngụy thiên nhân kia còn trúng chiêu, làm sao chính mình lại không mang thai được.
Mộ Dung Tuyết Nhi dự định 'kẻ gây tai họa', đem Lộ Thần dẫn tới sát vách.
Nghe được lời nói của Mộ Dung Tuyết Nhi, Lộ Thần trong nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của Mộ Dung Tuyết Nhi, mỹ nhân này là muốn đẩy hắn sang cho người khác đây mà.
Lập tức Lộ Thần nói: "Ngươi không phải không biết nàng đang mang thai con của ta, ta có muốn đối với nàng làm chuyện xấu, cũng không thể làm gì nàng vào lúc này, ta cũng không phải súc sinh."
Nghe được lời này của Lộ Thần, Mộ Dung Tuyết Nhi cười lạnh trong lòng, theo nàng thấy, gia hỏa này chẳng khác gì súc sinh, thậm chí những con súc sinh kia còn không thể so sánh được với hắn.
Mộ Dung Tuyết Nhi tiếp tục nói: "Hậu cung của ngươi có nhiều thê thiếp như vậy, ngươi còn mỗi ngày đến chỗ ta, lâu dần, các nàng sẽ có ý kiến."
Lộ Thần thản nhiên nói: "Có thể có ý kiến gì, nếu ai có ý kiến, ta sẽ liên tục để cho nàng thị tẩm mười ngày, nàng sẽ không có ý kiến."
Mộ Dung Tuyết Nhi triệt để bó tay rồi, gia hỏa này là muốn làm cho mình mang thai mới được, đúng không.
Mộ Dung Tuyết Nhi nói: "Bệ hạ, có những thứ không cưỡng cầu được, ngươi cũng biết cảnh giới cao của võ giả không dễ dàng mang thai."
Lộ Thần không thèm để ý chút nào nói: "Ta đương nhiên biết võ giả Đạo cảnh giới cao mang thai không dễ dàng, bất quá số lần càng nhiều, khả năng càng lớn."
"Càng không thể mang thai, ta càng phải đến chỗ ngươi nhiều hơn, không phải vậy ngươi đến năm nào tháng nào mới có thể mang thai?"
Nghe được Lộ Thần nói những lời này, Mộ Dung Tuyết Nhi dứt khoát không nói gì nữa, cứ như vậy lẳng lặng nằm sấp chờ Lộ Thần vẽ vời.
Lộ Thần không biết đã vẽ bao lâu, rốt cục cũng vẽ xong chú văn cho Mộ Dung Tuyết Nhi, nhìn thấy trên làn da trắng nõn kia là chú văn màu đen lộng lẫy, Lộ Thần đột nhiên cảm giác đầu óc có chút mơ hồ, nội tâm nhất thời sinh ra một loại cảm xúc bạo ngược.
Lộ Thần sửng sốt một chút.
Lúc này Mộ Dung Tuyết Nhi cũng phát hiện ra điều khác thường, thấy Lộ Thần không đặt bút xuống, nàng lại quay đầu nhìn về phía Lộ Thần, kết quả vừa quay đầu lại phát hiện ánh mắt Lộ Thần tựa hồ có chút đỏ.
Thấy cảnh này, Mộ Dung Tuyết Nhi nhất thời bị giật nảy mình, "Bệ hạ, ngươi đây là?"
Mộ Dung Tuyết Nhi còn chưa nói xong, Lộ Thần liền trực tiếp phất tay, những cây bút lông và nghiên mực bên cạnh Lộ Thần toàn bộ bay đến trên bàn sách trong phòng, sau đó cả người hắn tiến lại gần.
Mộ Dung Tuyết Nhi kinh hô một tiếng, đôi mắt đẹp trừng Lộ Thần một cái, bất quá Lộ Thần không thèm để ý đến ánh mắt của nàng, bắt đầu làm việc của mình.
Không biết qua bao lâu, Lộ Thần có chút thanh tỉnh, hắn nghĩ thầm, trước đây đã nói chú văn này có thể dùng để khống chế người, hắn còn cảm thấy chú văn này đối với mình không có tác dụng, dù sao mình vạn độc bất xâm.
Bất quá bây giờ xem ra, chú văn này vẫn còn có chút tác dụng, hoàn toàn chính xác có thể ảnh hưởng đến tâm tình của người khác, ít nhất là khiến cho mình trở nên nóng nảy hơn.
Chỉ có điều Nguyệt Hoàng lúc trước khi đặt chú văn lên người Mộ Dung Tuyết Nhi, rất có thể là đã vẽ sai chỗ, vẽ ở mặt sau hiệu quả kỳ thật tốt hơn.
Sáng sớm.
Khi Lộ Thần thức dậy, liếc nhìn qua Mộ Dung Tuyết Nhi bên cạnh, Mộ Dung Tuyết Nhi đã hoàn toàn tê liệt.
Thấy cảnh này, Lộ Thần phi thường hài lòng, vừa cười vừa nói: "Tuyết Nhi, thân thể của nàng thật đúng là mềm mại."
Nghe nói như thế, Mộ Dung Tuyết Nhi hơi quay đầu, hữu khí vô lực nói: "Bệ hạ quả nhiên coi ta như một món đồ chơi."
Lộ Thần nói: "Có sao? Nàng là nương tử của ta, ta sao lại có thể xem nàng là đồ chơi."
Mộ Dung Tuyết Nhi thở dài, rồi nói: "Ai, thôi, bây giờ ta đã thua trong tay bệ hạ, bệ hạ muốn làm sao thì làm."
Mộ Dung Tuyết Nhi bây giờ đã nhận mệnh, nàng hiện tại chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, mười phần không rõ tỉnh, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Lộ Thần cũng nhận ra Mộ Dung Tuyết Nhi rất mệt mỏi, sau đó nói: "Nàng nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay ta còn phải vào triều, ta đi trước."
Nói đến đây, Lộ Thần chậm rãi đứng dậy, tuy Mộ Dung Tuyết Nhi muốn tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng sau khi Lộ Thần đứng dậy, nàng vẫn theo sát hầu hạ Lộ Thần mặc quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận