Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 236: Vội vàng Lâm Uyển Vân

**Chương 236: Lâm Uyển Vân vội vã**
Thấy các quan viên đối với tin tức tạo phản của Lộ Thư Vân không hề tỏ ra bất ngờ, Lộ Thần tiếp tục nói: "Bát hoàng tử là đánh chiêu bài thanh quân trắc, nói tả thừa tướng Lâm Cao Viễn là gian thần, che mắt phụ hoàng ta, dẫn đến Đại Hạ chiến tranh thất bại, cắt đất đền tiền, sau cùng làm bá tánh Đại Hạ lầm than."
Nghe Lộ Thần nói vậy, các quan viên Bắc quốc vẫn như cũ rất bình tĩnh, đồng dạng không hề cảm thấy bất ngờ.
Từ xưa đến nay, đại đa số những kẻ tạo phản đều đánh chiêu bài thanh quân trắc, đương nhiên, mặc dù là thanh quân trắc, nhưng cuối cùng xong vẫn là "Quân" kia mà thôi.
Lộ Thần lại nói: "Các ngươi nói xem, nếu triều đình hiệu triệu bản vương nhập kinh cần vương, bản vương có nên đi hay không?"
Nghe vậy, Gia Cát Trọng Quang, người vẫn chưa mở miệng nói chuyện trong buổi tiểu triều hội hôm nay, liền đứng dậy.
Loại Đại Tông Sư như Gia Cát Trọng Quang, nếu ở các vương triều khác, cho dù là ở Đại Hạ, đều không cần tham dự triều hội, bất quá đây là ở Bắc quốc, tuy hắn là Đại Tông Sư, nhưng trước mặt mệnh chi tử Lộ Thần, Đại Tông Sư như hắn vẫn chưa là gì.
Triều hội kia tham gia vẫn là phải tham gia, dù năm nay hắn đã 150 tuổi.
Đương nhiên, nhân vật cấp bậc như hắn, một số chuyện nhỏ chắc chắn hắn sẽ không tham gia thảo luận, thường thì chỉ có đại sự hắn mới mở miệng.
Vậy cái gì là đại sự? Hiện tại Lộ Thần hỏi vấn đề này chính là đại sự.
Gia Cát Trọng Quang nói: "Bệ hạ đã bố cục nhiều năm, lần này bát hoàng tử xuôi nam cũng là bị bệ hạ buộc phải xuôi nam, Giang Nam thế gia tạo phản cũng là bị bệ hạ buộc không thể không phản, cho nên lão thần cho rằng, bệ hạ đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, trận nội chiến này nếu không có thế lực khác can thiệp, triều đình xác suất lớn sẽ chiến thắng, cũng không cần phiên vương nơi khác nhập kinh cần vương."
"Nếu một ngày triều đình để vương gia nhập kinh cần vương, vậy vương gia phải cẩn thận một chút."
Nghe Gia Cát Trọng Quang nói vậy, Lộ Thần tò mò hỏi: "Vì sao lại thế?"
Gia Cát Trọng Quang đáp: "Lấy bố cục của bệ hạ mà xem, giải quyết phản quân Giang Nam không có vấn đề quá lớn, nhưng nếu dưới tình huống này, bệ hạ còn để phiên vương nhập kinh cần vương, vậy chứng tỏ mục tiêu ngay từ đầu của bệ hạ không phải là Giang Nam thế gia."
Nghe Gia Cát Trọng Quang nói vậy, Lộ Thần trong nháy mắt minh bạch ý tứ của Gia Cát Trọng Quang, xem ra trong mắt Gia Cát Trọng Quang, Hạ Hoàng có khả năng chuẩn bị là liên hoàn kế.
Ngoài mặt là nhắm vào Giang Nam thế gia, nhưng trên thực tế có thể là muốn để những phiên vương kia cũng theo đó nhảy ra, sau đó đem phiên vương cùng một chỗ giải quyết.
Bất quá...
Vị này miệng có phải hay không có hơi quá lớn rồi.
Lộ Thần hỏi: "Đại học sĩ cho rằng bệ hạ một khi triệu tập phiên vương nhập kinh cần vương, cũng là đang có ý định tước phiên? Lấy binh lực hiện tại của triều đình, muốn vừa bình định vừa tước phiên, cần phải còn làm không được a?"
Gia Cát Trọng Quang thản nhiên nói: "Lão thần nghe nói bệ hạ từng phái người đến Định Phong sơn, Tứ Phương sơn còn có Đào Hoa cốc."
"Theo lão thần thấy, nếu bệ hạ chỉ muốn tiêu diệt Giang Nam thế gia, căn bản không cần phái người đi ba nơi này, bệ hạ ở Giang Nam có ám kỳ, chỉ cần vận dụng ám kỳ, liền có thể rất dễ dàng giải quyết Giang Nam thế gia, mà lại Đại Tông Sư của Đại Hạ hoàng thất không thể chỉ có một mình quốc sư, bệ hạ đã sớm bố cục muốn tiêu diệt Giang Nam thế gia, khẳng định đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để ứng đối Đại Tông Sư của thế gia, sẽ không đợi đến lúc sắp động thủ với thế gia mới đi ba nơi này."
Nghe Gia Cát Trọng Quang nói vậy, Lộ Thần trong nháy mắt kịp phản ứng, hắn hơi nhíu mày.
Không lâu trước đó, hắn cũng nghe Đông Phương Lông Nguyệt nói Hạ Hoàng phái người đi Định Phong sơn, Tứ Phương sơn và Đào Hoa cốc, lúc ấy hắn thấy, phụ hoàng mình làm vậy là vì đối phó Đại Tông Sư của thế gia, nên mới đến mấy nơi này mời Đại Tông Sư của bọn họ ra tay.
Bất quá suy nghĩ kỹ lại, phụ hoàng hắn lúc này mới đi mấy nơi này mời mấy vị Đại Tông Sư kia, có phải thời gian hơi gấp gáp rồi không, muốn mời thì cần phải mời từ sớm mới phải.
Mà lại Gia Cát Trọng Quang nói không sai, Đại Tông Sư của hoàng thất hoàn toàn chính xác không thể chỉ có một vị, Tư Đồ Sách quốc sư này chẳng qua chỉ là Đại Tông Sư ngoài mặt mà thôi.
Gia Cát Trọng Quang vừa nhắc nhở như vậy, Lộ Thần nhất thời cảm thấy phụ hoàng mình đây là dự định muốn tiện tay giải quyết luôn cả phiên vương a, chỉ sợ giải quyết phiên vương mới là nguyên nhân chân chính khiến phụ hoàng hắn phái người đến những môn phái kia.
Lập tức khiến người ta đi mấy môn phái hư hư thực thực có Đại Tông Sư, chỉ để đối phó Giang Nam thế gia, hoàn toàn chính xác khiến người ta cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to.
Lộ Thần càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Nếu Đại Tông Sư của hoàng thất đều dùng để đối phó với Đại Tông Sư có khả năng tồn tại của Giang Nam thế gia, vậy Hạ Hoàng mời Đại Tông Sư từ những môn phái kia là dùng để đối phó ai?
Đại Tông Sư bình thường sẽ không dễ dàng ra tay, Đại Tông Sư ra tay, xác suất lớn đối phó cũng là Đại Tông Sư.
Mà bây giờ trong số các phiên vương, đã rõ ràng có Đại Tông Sư sân ga chỉ có Bắc quốc, điểm quan trọng nhất là, thời gian Hạ Hoàng phái người đi những môn phái kia tựa hồ vừa vặn là sau khi Gia Cát Trọng Quang đến Bắc quốc.
Nói cách khác, Hạ Hoàng mời Đại Tông Sư của những môn phái kia đến, có khả năng rất lớn là muốn đối phó Gia Cát Trọng Quang.
Gia Cát Trọng Quang chính mình là Đại Tông Sư, cho nên mới nhạy cảm với một số chuyện của Đại Tông Sư như vậy.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lộ Thần biến đến càng thêm khó coi.
Không thể nào, tiện nghi phụ hoàng của hắn không thực sự dự định động thủ với mình chứ?
Hy vọng là mình nghĩ nhiều rồi.
Có lẽ phụ hoàng hắn phái người đi mời Đại Tông Sư của mấy môn phái kia, chẳng qua chỉ là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lộ Thần nói với các quan viên trong đại điện: "Các ngươi đều trở về suy nghĩ một chút, quận huyện của Bắc quốc nên phân chia như thế nào, ngày mai tiểu triều hội sẽ xác định phân chia khu vực của Bắc quốc."
"Hôm nay tiểu triều hội đến đây thôi, nếu còn chuyện trọng yếu cần bẩm báo, trực tiếp đến thư phòng của bản vương."
"Mặt khác, Tần chỉ huy sứ đến thư phòng của bản vương một chuyến."
Nói đến đây, Lộ Thần trực tiếp đứng dậy rời khỏi Nghị Chính điện, đi đến thư phòng.
Lời nhắc nhở của Gia Cát Trọng Quang khiến Lộ Thần cảm thấy bất an, trước đó hắn vẫn không chú ý đến những tình báo rất nhỏ kia. Không ngờ những chi tiết này chắp nối lại, thế mà khiến người ta cảm thấy phía sau có một âm mưu to lớn, hắn chưa từng nghĩ phụ hoàng mình sẽ ra tay với Bắc quốc vào lúc này.
Dù sao vấn đề thế gia đã đủ khiến Hạ Hoàng đau đầu, làm sao có thể ra tay với phiên vương vào lúc này, huống chi hiện tại Bắc quốc vẫn là một phong quốc có Đại Tông Sư trấn giữ.
Muốn thanh lý xong thế gia, rồi lập tức tước phiên, hơn nữa còn là tước Bắc quốc, đây là một khiêu chiến rất lớn đối với quốc lực của Đại Hạ.
Bất quá lời nhắc nhở của Gia Cát Trọng Quang có thể hay không trở thành sự thật, Lộ Thần đều dự định phòng hoạn chưa xảy ra, nhất định phải điều tra thật kỹ xem kinh thành hiện tại là tình huống như thế nào, hắn cũng muốn xem phụ hoàng mình đang làm cái gì.
Sau khi đi đến thư phòng, Lộ Thần liền để Tần Ngọc Sơn lập tức phái nhiệm vụ cho tất cả Cẩm Y vệ của Đại Hạ, để bọn hắn mau chóng thu thập tình báo liên quan đến việc điều động quân đội trong cảnh nội Đại Hạ.
...
Giờ này khắc này.
Bắc Vương phủ, Vân Dung viện.
Trần Uyển Dung và Lâm Uyển Vân cũng nhận được tình báo Lộ Thư Vân tạo phản, nhìn đến phần tình báo này, nội tâm Trần Uyển Dung có chút xúc động.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, cơ hội báo thù và phục quốc của nàng rốt cuộc đã đến.
Xem xong tình báo trên tay, Trần Uyển Dung đưa phần tình báo này cho Lâm Uyển Vân ở bên cạnh, sau đó hỏi: "Lâm di, ngươi đã sử dụng bao nhiêu bột phấn Bỉ Dực Điệp cho hắn?"
Lâm Uyển Vân nhận lấy tình báo trên tay Trần Uyển Dung, sửng sốt một chút, trong đầu nàng nhất thời hiện ra những chuyện hoang đường gần đây giữa mình và Lộ Thần.
Sau khi hoàn hồn lại, Lâm Uyển Vân nói dối: "Không sai biệt lắm gần một nửa."
Nội tâm Lâm Uyển Vân rất rõ ràng, càng đến lúc này, càng không thể để Trần Uyển Dung phát hiện ra chuyện giữa nàng và Lộ Thần.
Nàng nhất định phải nắm chắc thời gian lấy được giải dược từ Lộ Thần, nhưng gần đây nàng đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều không tìm được nơi cất giấu giải dược của loại độc dược kia mà Lộ Thần nói, nàng thậm chí còn hoài nghi có phải Lộ Thần căn bản không hề hạ độc các nàng, mà chỉ đang lừa nàng hay không.
Bất quá ý nghĩ Lộ Thần lừa nàng rất nhanh liền bị nàng phủ nhận, nàng phát hiện chỉ cần rời khỏi Lộ Thần quá lâu, nàng liền cảm thấy toàn thân xao động bất an, mỗi lần lúc tu luyện đều nghĩ tới Lộ Thần, loáng thoáng có một vài dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, điều này cho thấy xác suất lớn là Lộ Thần không nói sai, các nàng đích thật là đã trúng độc gì đó của Lộ Thần.
Lúc này, Trần Uyển Dung nói: "Lâm di, ngươi nghĩ biện pháp gần đây bỏ thêm một chút bột phấn Bỉ Dực Điệp vào đồ ăn của hắn, tình cổ đã thành thục, không thể kéo dài thêm nữa, kéo dài thêm nữa tình cổ liền hóa điệp."
Cổ trùng mà Trần Uyển Dung chọn là dùng ấu trùng của Bỉ Dực Điệp để bồi dưỡng, nàng vẫn luôn áp chế cổ trùng trưởng thành, nếu cổ trùng lớn quá nhanh, liền trực tiếp hóa điệp, đến lúc đó sẽ không thể dùng Bỉ Dực Điệp làm cổ trùng.
Lâm Uyển Vân tâm hư nói: "Ta biết rồi, mấy ngày tới ta sẽ nghĩ biện pháp bỏ bột phấn Bỉ Dực Điệp vào trong đồ ăn của hắn."
Nói đến đây, Lâm Uyển Vân nghĩ thầm, xem ra mấy ngày tới mình hoặc là quấn lấy Lộ Thần, để Lộ Thần giúp nàng mau chóng mang thai, sau đó thu được giải dược, hoặc là tự nghĩ biện pháp trộm giải dược từ Lộ Thần, thời gian đã vô cùng cấp bách, nàng không thể chờ đợi thêm nữa.
...
Buổi tối.
Thư phòng của Lộ Thần đèn đuốc sáng trưng, Lộ Thần đứng trước bàn sách, xem xét địa đồ bắc địa mà nhóm Cẩm Y vệ vẽ, hiện tại địa đồ bắc địa về cơ bản đã vẽ xong, bất quá đây chỉ là địa đồ sơ sài, Lộ Thần xem địa đồ chủ yếu là muốn xem nên phân chia quận huyện như thế nào cho phù hợp.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Lâm Uyển Vân, "Thần nhi, ngươi có ở đó không?"
Nghe được là giọng nói của Lâm Uyển Vân, Lộ Thần thản nhiên nói: "Vào đi."
Sau một khắc, Lâm Uyển Vân đẩy cửa bước vào.
Lúc này Lộ Thần ngẩng đầu, đánh giá một chút Lâm Uyển Vân đoan trang tao nhã.
Thấy Lâm Uyển Vân buổi tối chạy đến thư phòng mình, Lộ Thần đã đoán được nàng muốn làm gì, bọn họ trong thư phòng làm chuyện xấu đã không ít, bất quá Lộ Thần lúc này trên mặt lại mang theo ý cười nói: "Lâm di, tối nay ta còn có chính vụ cần xử lý, chỉ sợ không có thời gian làm loại chuyện này."
Nghe vậy, Lâm Uyển Vân hơi sững sờ.
Lập tức nàng nói: "Ta có thể đợi ngươi làm xong."
Đối với nàng mà nói, thời gian đã vô cùng cấp bách, cho nên nàng không muốn chờ thêm một ngày nào nữa, hôm nay Lộ Thần có chính vụ phải xử lý, ngày mai Lộ Thần khẳng định cũng có chính vụ phải xử lý, ngày kia nói không chừng hắn lại đi bồi thê thiếp của hắn, cứ tiếp tục như vậy, đến khi nào mình mới có thể mang thai con của hắn.
Nếu không mang thai được con của hắn. Nàng làm sao có thể lấy được giải dược từ Lộ Thần để giải cứu Trần Uyển Dung.
Thấy Lâm Uyển Vân vội vã như vậy, nội tâm Lộ Thần trên cơ bản đã đoán được nguyên nhân, hắn trêu tức hỏi: "Lâm di, từ khi nào ngươi biến đến tích cực như vậy rồi?"
Nghe vậy, khuôn mặt Lâm Uyển Vân trở nên vô cùng nóng bỏng, một vệt đỏ ửng không ngừng lan tràn trên mặt, rất nhanh liền lan đến xương quai xanh tinh xảo của nàng.
Nàng cũng biết mình chủ động như thế, thoạt nhìn là một nữ nhân không biết xấu hổ, nhưng nàng không còn cách nào, thái tử tạo phản, Đại Hạ đã náo động, thời gian dành cho nàng không còn nhiều nữa.
Lộ Thần tiếp tục nói: "Lâm di, các ngươi đã nghe nói bát hoàng huynh ta tạo phản rồi phải không, cho nên ngươi mới gấp gáp như vậy."
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ngươi gấp gáp như vậy có ích lợi gì, coi như Trần cô nương rời khỏi Bắc Vương phủ, không có cái gọi là Phục Long Chú, chỉ sợ cũng không có cách nào giết chết phụ hoàng ta a?"
"Các ngươi trăm phương ngàn kế ẩn núp ở Bắc Vương phủ lâu như vậy, không phải là vì Phục Long Chú đó sao, chắc hẳn Phục Long Chú này đối với các ngươi rất quan trọng."
Nghe vậy, Lâm Uyển Vân đỏ mặt nói: "Việc này không liên quan gì đến ngươi."
"Ngươi chỉ cần tuân thủ hứa hẹn là được rồi."
Lộ Thần cười cười, trực tiếp thu sách bản đồ trên bàn lại, đem địa đồ lung tung để sang một bên, hắn lại chậm rãi đi về phía Lâm Uyển Vân.
Đi đến sau lưng Lâm Uyển Vân, hắn ôm lấy thân thể đầy đặn của Lâm Uyển Vân, ghé sát vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Đã ngươi muốn mang thai con của ta như vậy, vậy ta tự nhiên cần phải thỏa mãn ngươi."
Lâm Uyển Vân quay đầu nhìn Lộ Thần, đang muốn nói gì đó, sau một khắc liền bị Lộ Thần chặn lại đôi môi đỏ mọng.
"Ngô ngô ngô..."
Sau đó trong phòng truyền ra những âm thanh mà các nha hoàn trong nội viện Bắc Vương phủ đều cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận