Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 297: Vương gia, hiện tại còn sớm

**Chương 297: Vương gia, hiện tại còn sớm**
Lộ Thần rời khỏi phòng của Đông Phương Lung Nguyệt, sau đó đến Phong Vân viện dùng điểm tâm. Hắn vừa uống bát cháo đại bổ dược do Mục Tử Huyên tự tay nấu, vừa xem xét thông báo của hệ thống tối qua.
【 Chúc mừng ký chủ có thêm một thê thiếp, ban thưởng bản vẽ kỹ thuật thăm dò, khai thác, sản xuất dầu mỏ. 】
【 Ký chủ cùng thê thiếp bồi dưỡng cảm tình một lần, kinh nghiệm Luyện Khí Quyết tăng thêm một vạn, kinh nghiệm Hồi Xuân Thủ tăng... 】
Nhìn thông báo trước mắt, Lộ Thần nghĩ thầm, dầu mỏ? Với điều kiện hiện tại của Bắc quốc, e rằng dầu mỏ khai thác ra cũng không thể dùng để sản xuất chế tạo các sản phẩm công nghiệp hóa chất.
Bắc quốc hiện tại vẫn là một nước nông nghiệp, chưa có đủ điều kiện sản xuất công nghiệp quy mô lớn, cho nên dầu mỏ vẫn là tạm thời chưa nên khai thác.
Đương nhiên, dù hiện tại không khai thác, công việc thăm dò dầu mỏ vẫn cần tiến hành, hắn phải nắm rõ những nơi nào ở Bắc quốc có loại tài nguyên gì, để đến một ngày tương lai khi Bắc quốc phát triển, theo nông nghiệp chuyển hướng công nghiệp, dầu mỏ có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Với tuổi thọ của Đại Tông Sư, hắn có thể sống mấy trăm năm không vấn đề, hơn nữa tương lai một ngày hắn còn có thể đột phá đến Thiên Nhân cảnh, sau khi đột phá Thiên Nhân cảnh, hắn sống 1000 năm cũng có thể, dù sao trong lúc hắn còn sống, hắn chắc chắn có thể thấy thế giới này chuyển biến từ thế giới nông nghiệp sang thế giới công nghiệp.
Lúc này, Mục Tử Huyên phát hiện Lộ Thần đang thất thần, nàng tò mò hỏi: "Vương gia, ngài đang nghĩ gì vậy?"
Nghe Mục Tử Huyên nói xong, Lộ Thần lấy lại tinh thần, hắn mỉm cười nói: "Không nghĩ gì cả, đúng rồi, ta dự định lấy Bắc Vương phủ làm chủ thể, thành lập một tòa soạn báo."
Nghe vậy, Mục Tử Huyên ngẩn ra một chút, nhưng nàng nhanh chóng hiểu ra, Đông Phương Lung Nguyệt hiện đang phụ trách tòa soạn báo Đông Phương, mà bây giờ Đông Phương Lung Nguyệt đã trở thành nữ nhân của Lộ Thần, có lẽ Lộ Thần đang tạo việc cho Đông Phương Lung Nguyệt làm.
Chỉ là, quan phương đã có một tòa soạn báo rồi.
Nghĩ đến đây, Mục Tử Huyên hỏi: "Vương gia, Vương phủ đã có Bắc quốc thời báo, lại thành lập thêm một tòa soạn báo, có phải hơi thừa không?"
Lộ Thần cười nói: "Hiện tại Bắc quốc thời báo là tòa soạn báo của tiểu triều đình Bắc quốc, tòa soạn báo ta chuẩn bị thành lập này hoàn toàn do Bắc Vương phủ nắm quyền khống chế."
Mục Tử Huyên nói: "Thiếp thân hiểu rồi, thiếp thân lát nữa sẽ giúp Vương gia thành lập tòa soạn báo, Vương gia đặt tên cho tòa soạn báo đi?"
Lộ Thần suy nghĩ một chút, "Vậy gọi là Phong Vân thời báo đi."
Nghe cái tên này, Mục Tử Huyên lại ngẩn ra, tên này...
Hai chữ "phong vân" so với làm tên sân nhỏ, càng thích hợp dùng trong trường hợp nghiêm chỉnh, làm tên tòa soạn báo kỳ thật không thể thích hợp hơn.
Bất quá không biết vì sao, Mục Tử Huyên vừa nghĩ đến việc Lộ Thần hôm qua nói gì đó buổi tối khuấy phong vân, nàng lại cảm thấy cái tên này là lạ.
. . .
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, trong nháy mắt, đã đến thời gian Lộ Thần nạp thiếp.
Cuối cùng Đông Phương Lung Nguyệt vẫn quyết định tiếp tục ở lại tòa soạn báo Đông Phương một thời gian, nàng nghĩ phản chính mình đã là nữ nhân của Bắc Vương, có danh phận hay không không quan trọng, hiện tại nàng muốn kinh doanh tốt tòa soạn báo Đông Phương, để tòa soạn báo Đông Phương định hướng dư luận tốt cho Bắc Vương.
Đông Phương Lung Nguyệt tự nhiên cũng biết Bắc Vương phủ có một tòa soạn báo tên là Phong Vân thời báo, nàng cũng rõ ràng Phong Vân thời báo này sau này có khả năng lớn là do nàng quản lý.
Nhưng so với Phong Vân thời báo có quan hệ mật thiết với Bắc Vương phủ, tòa soạn báo dân gian mới có thể dẫn dắt dư luận tốt hơn.
Trong mắt dân chúng, tòa soạn báo Đông Phương tuy cũng được xét duyệt mới thành lập, nhưng tòa soạn báo Đông Phương dù sao cũng là tòa soạn báo của Đông Phương thế gia, không có thuộc tính quan phương, trên thực tế có một số bách tính chính là không tin triều đình, không tin Vương phủ.
Theo Đông Phương Lung Nguyệt thấy, mình ở lại tòa soạn báo Đông Phương mới có thể phát huy giá trị lớn nhất, cho nên nàng tạm thời không cần thiết phải vội vã có được danh phận.
So với việc muốn danh phận, không bằng phát triển giá trị hiện tại của mình nhiều hơn, như vậy cũng khiến Bắc Vương càng coi trọng mình hơn.
Tuy Đông Phương Lung Nguyệt không đồng ý hiện tại liền muốn có danh phận, nhưng Vương phủ vẫn phải tổ chức hôn lễ, dù sao tiểu thiếp Vương Khuynh Từ còn muốn nhập môn.
Hôn lễ của Vương Khuynh Từ do một tay Mục Tử Huyên xử lý, mặc dù Vương Khuynh Từ gả vào Bắc Vương phủ với thân phận tiểu thiếp, nhưng trên người nàng vẫn mặc hỉ phục màu đỏ, quy cách không khác biệt lắm so với cưới chính thê.
Vương Khuynh Từ ngồi trong phòng tân hôn, cả người có vẻ hơi ngây ngốc, nàng không ngờ mình cũng có ngày này.
Trước kia nàng làm việc cho Vương gia, nghĩ rằng cả đời mình sẽ chỉ là công cụ của Vương gia, đến thời điểm đặc biệt, liền bị Vương gia vứt bỏ, kết quả nàng lại gặp đồ hư hỏng Bắc Vương ở Bắc quận, sớm khiến nàng thoát ly Vương gia.
Vừa nghĩ tới những chuyện đã xảy ra giữa mình và Lộ Thần, Vương Khuynh Từ lại cảm thấy không chân thực, ban đầu mình rõ ràng là địch nhân của Bắc Vương, lại bị Bắc Vương bắt làm tù binh, trở thành nữ nô của Bắc Vương, mấu chốt là cuối cùng nàng còn bị Bắc Vương chinh phục hoàn toàn.
Vương Khuynh Từ không khỏi tự giễu, mình đúng là một nữ nhân không biết liêm sỉ, rõ ràng bị Lộ Thần bắt làm tù binh, cuối cùng lại yêu đồ hư hỏng này, thậm chí không thể tự kiềm chế.
Ngay lúc Vương Khuynh Từ suy nghĩ miên man, cửa truyền đến tiếng nha hoàn, "Bái kiến Vương gia!"
Nghe vậy, Vương Khuynh Từ nhất thời khẩn trương, nàng đã hầu hạ Lộ Thần không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ nàng khẩn trương như hôm nay.
Một lát sau, tiếng mở cửa vang lên, Lộ Thần bước vào phòng.
Bước chân Lộ Thần rất nhẹ, nhưng dường như mỗi bước đều đi vào tâm khảm của Vương Khuynh Từ, nhịp tim của nàng càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát, Lộ Thần đã đến bên giường, dùng ngọc như ý vén khăn cô dâu màu đỏ của Vương Khuynh Từ lên.
Lúc này Vương Khuynh Từ đã đỏ bừng cả mặt, thậm chí mang tai cũng đỏ, Lộ Thần trêu chọc: "Vương lâu chủ chẳng lẽ lần đầu tiên động phòng, sao thấy khẩn trương vậy?"
Nghe Lộ Thần trêu chọc, Vương Khuynh Từ thả lỏng hơn nhiều, nàng ngẩng đầu nhìn Lộ Thần: "Nô gia đương nhiên là lần đầu tiên động phòng."
Tuy thân thể và tinh thần của nàng đã sớm thuộc về Lộ Thần, nhưng những việc kia trước đây chỉ là hoan ái nam nữ, không tính là động phòng, theo Vương Khuynh Từ thấy, chỉ có làm việc này vào ngày thành hôn mới tính là động phòng.
Nàng lần đầu tiên lấy chồng, lần đầu tiên thành hôn, đương nhiên cũng là lần đầu tiên động phòng.
Bất quá bị Lộ Thần trêu chọc như vậy, tâm lý Vương Khuynh Từ không còn khẩn trương như trước.
Lúc này, Lộ Thần ôm lấy eo nhỏ của Vương Khuynh Từ, trực tiếp đặt nàng nằm xuống giường.
Thấy cảnh này, Vương Khuynh Từ còn tưởng Lộ Thần định làm gì mình, kết quả Lộ Thần vào giường xong, lại không có động tác tiếp theo, chỉ ôm eo thon của nàng, sau đó cứ lặng lẽ ôm như vậy.
Cái này. . .
Vương Khuynh Từ ngẩn ra.
Lộ Thần trước giờ không phải người an phận, mỗi lần bắt được nàng, nàng đều bị Lộ Thần thu thập một trận, sao hôm nay Lộ Thần lại không làm gì?
Vương Khuynh Từ cảm thấy hơi khó hiểu.
Chẳng lẽ Lộ Thần đã chán ghét rồi?
Từ sau lần hoan ái trong thư phòng của cựu vương phủ, Lộ Thần không còn chạm vào nàng nữa, cho dù sau khi đến Tân Thành, Lộ Thần cũng không đụng đến nàng.
Ban đầu nàng cũng không nghĩ gì, dù sao Lộ Thần có nhiều nữ nhân như vậy, hắn bận không xuể cũng bình thường.
Nhưng hôm nay là ngày nàng và hắn thành hôn, là ngày nàng gả vào Vương phủ, ngay lúc này, Lộ Thần lại chỉ ôm nàng, không làm chuyện gì khác?
Vương Khuynh Từ bắt đầu lo lắng.
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng gả vào Vương phủ, kết quả Vương gia lại không đụng vào thân thể nàng, làm sao nàng có thể yên tâm.
Một lúc sau, Vương Khuynh Từ lấy hết dũng khí nói: "Vương gia, hiện tại còn sớm."
Ý của Vương Khuynh Từ là, hiện tại còn sớm, không bằng làm chút chuyện vui vẻ, đánh giết thời gian.
Nhưng Lộ Thần lúc này "ừ" một tiếng, sau đó lại không có động tĩnh gì, vẫn ôm eo Vương Khuynh Từ, thoạt nhìn như chuẩn bị ngủ.
Thấy Lộ Thần phản ứng bình thản như vậy, Vương Khuynh Từ không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ tối qua Vương gia ngủ không ngon giấc, cho nên hôm nay không có tinh thần, dự định ngủ sớm?
Là nữ nhân của Lộ Thần, Vương Khuynh Từ hiểu rõ thói quen sinh hoạt của Lộ Thần, Lộ Thần có lúc chơi đùa, có thể cả đêm không ngủ, hai người bọn họ thường xuyên suốt đêm.
Vương Khuynh Từ nghĩ thầm, có lẽ tối qua Lộ Thần đã cùng một nữ nhân nào đó của Vương phủ triền miên suốt đêm, ví dụ như Đông Phương Lung Nguyệt kia.
Từ khi Lộ Thần đến Bắc quốc, mỗi ngày đều đến phòng của Đông Phương Lung Nguyệt, gần như ngày nào cũng vậy, rõ ràng Đông Phương Lung Nguyệt là tân hoan của Lộ Thần.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Khuynh Từ cảm thấy hơi chua xót, tuy nàng chưa từng nghĩ sẽ chiếm lấy Lộ Thần một mình, nàng cũng biết một mình mình căn bản không thể nhận hết ân sủng của Lộ Thần.
Nhưng vừa nghĩ đến hôm nay mình và Lộ Thần thành hôn, kết quả Lộ Thần đêm qua còn triền miên suốt đêm với nữ nhân khác, trong lòng Vương Khuynh Từ lại thấy buồn bã.
Nếu Lộ Thần lúc khác triền miên suốt đêm với nữ nhân của hắn, nàng cũng sẽ không khó chịu, nhưng hôm nay là ngày bọn họ kết hôn.
Vương Khuynh Từ thở dài, có lẽ trong mắt Lộ Thần, nàng chỉ là một tiểu thiếp, cho nên chuyện động phòng có thể làm nhưng không làm cũng được, dù sao nàng cũng sớm thuộc về hắn.
Ngay lúc Vương Khuynh Từ nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện Lộ Thần đang ôm mình có chút xao động.
Lồng ngực Lộ Thần áp sát lưng ngọc của nàng, vốn đã ôm rất chặt, cho nên nàng có thể cảm nhận rõ ràng tình trạng thân thể của Lộ Thần.
Điều này càng khiến Vương Khuynh Từ khó hiểu, đồ hư hỏng này rõ ràng muốn làm chuyện xấu với mình, sao trên tay không có động tác, cũng không có hành động gì?
Hắn không phải cố ý làm vậy chứ?
Chẳng lẽ hắn đang chờ mình chủ động?
Hay là hắn muốn trêu chọc mình?
Trầm tư một lát, Vương Khuynh Từ cảm thấy mình không thể tiếp tục chờ đợi, bất kể đồ hư hỏng này có tâm tư gì, hôm nay động phòng là nhất định phải tiến hành.
Nghĩ đến đây, tay ngọc của Vương Khuynh Từ với ra sau lưng, nàng muốn nắm chắc hạnh phúc của mình thì mới có thể yên tâm.
Lúc này, Lộ Thần vốn định nhắm mắt một lát, tối qua hắn đúng là thức đêm, nhưng không phải vì nữ nhân, mà là ở thư phòng xử lý báo cáo công việc của các quận huyện Bắc quốc.
Cải cách ở Bắc quốc đã tiến hành lâu như vậy, hắn muốn xem tình hình cải cách thế nào, sau đó liền yêu cầu quan viên các quận huyện viết báo cáo công việc.
Về chuyện động phòng với Vương Khuynh Từ, hắn không định làm thật, dù sao Vương Khuynh Từ đã mang thai con của mình, hắn không muốn làm tổn thương đến hài tử, kết quả hắn vừa nhắm mắt, tay của Vương Khuynh Từ đã không an phận.
Lộ Thần lúc này bắt lấy cổ tay Vương Khuynh Từ, sau đó nói: "Nàng làm gì?"
Vương Khuynh Từ hỏi: "Vương gia, thời gian còn sớm, ngài không làm chút chuyện khác sao?"
Nghe vậy, Lộ Thần lập tức hiểu ý của Vương Khuynh Từ.
Đúng là một hồ ly tinh, mình không động đến nàng, nàng lại không nhịn được.
Lộ Thần trở mình, đặt thân thể Vương Khuynh Từ giữa hai cánh tay mình, sau đó nhìn thẳng vào mắt Vương Khuynh Từ, "Vương lâu chủ, hiện tại vẫn là ban ngày, nàng lại muốn ta làm chuyện này, nàng có phải muốn hủ hóa bản vương, khiến bản vương đọa lạc?"
Nghe vậy, Vương Khuynh Từ giả bộ ủy khuất, nhìn Lộ Thần nói: "Vương gia có phải đã chán ghét nô gia, trước kia Vương gia chỉ cần nắm lấy nô gia, bất kể ở đâu đều làm chuyện xấu với nô gia, hôm nay là ngày nô gia gả cho Vương gia, Vương gia lại không có chút động tĩnh."
Cái này. . .
Tuy Lộ Thần đã nhận ra vẻ đáng thương của Vương Khuynh Từ là giả vờ, nhưng hắn cũng ý thức được ngày thành hôn không động phòng có thể khiến Vương Khuynh Từ nảy sinh lo lắng không đáng có.
Sau đó hắn không định giấu Vương Khuynh Từ, nói thẳng: "Trước kia chúng ta chưa có hài tử có thể không kiêng nể gì, hiện tại chúng ta có hài tử, không thể điên cuồng như trước đây."
Lời này vừa nói ra, Vương Khuynh Từ nhất thời ngây người.
Cái gì? Hài tử?
Nàng có hài tử với Lộ Thần từ khi nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận