Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 644: Thế nào? Ái phi? Sắc mặt của ngươi có chút không dễ nhìn a

**Chương 644: Thế nào? Ái phi? Sắc mặt của nàng có chút không dễ nhìn a**
Nghe được lời Lộ Thần, Mộ Vân Hề lạnh lùng nói: "Kế khích tướng? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản cung là muốn ngươi đối với ta làm loại chuyện đó?"
"Buồn cười!"
"Bản cung chẳng qua là cảm thấy thân thể ngươi không được thôi!"
"Bản cung chưa từng nghe nói nam nhân nào trong tình huống đó mà còn có thể dừng tay."
Lộ Thần mỉm cười, sau đó nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp yêu kiều của nàng, nói: "Ái phi, nàng có thể tiếp tục khiêu khích ta, xem xem mục đích hôm nay của nàng có thể đạt thành hay không."
Nghe Lộ Thần nói kiểu này, Mộ Vân Hề ngược lại không mở miệng nói chuyện. Nàng cũng cảm thấy mình nói như vậy, giống như là đang gây hấn với Lộ Thần, để Lộ Thần đối với nàng t·h·i bạo vậy.
Kỳ thật bản ý của nàng không có ý nghĩ này, chỉ là muốn trào phúng Lộ Thần một chút mà thôi. Ai bảo gia hỏa này mỗi lần chạy tới nơi này cũng chỉ trêu chọc nàng, làm cho nàng khó chịu như vậy.
Thấy Mộ Vân Hề không nói, Lộ Thần tiếp tục: "Thế nào? Ái phi vì sao không nói, nếu là ái phi nói tiếp, không chừng ta thật sự có khả năng bị ái phi chọc giận, từ đó cùng nàng hành nam nữ chi sự."
Nghe Lộ Thần nói lời này, Mộ Vân Hề liền tức giận, nàng nói thẳng: "Ngươi t·h·í·c·h có làm hay không, muốn để bản cung hạ t·i·ệ·n cầu ngươi, bản cung thấy ngươi là đang nằm mơ."
Nhìn mỹ nhân dáng vẻ nổi giận đùng đùng, nội tâm Lộ Thần, ngọn lửa trong nháy mắt bắt đầu c·háy r·ừng rực. Không thể không nói, Mộ Vân Hề tức giận bộ dạng, khiến người ta h·ậ·n không thể đem nàng làm cho hỏng mất.
Lúc này, Lộ Thần đặt Mộ Vân Hề lên giường êm, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng đè lên thân thể mềm mại của nàng.
Mộ Vân Hề trực tiếp quay đầu sang một bên, nàng vẫn không cho rằng Lộ Thần tối nay sẽ đụng vào nàng. Cái tên vô liêm sỉ này đã đến chỗ nàng rất nhiều lần, kết quả mỗi lần đều không làm loại chuyện đó, nàng đã không ôm bất kỳ hy vọng gì.
Nàng sợ chính mình đợi lát nữa có chút chờ mong, sau đó tên hỗn trướng này lại tại thời khắc mấu chốt chạy trốn, bản thân ngược lại đặc biệt khó chịu.
Mong đợi càng cao, thất vọng lại càng lớn.
Không bằng để chính mình tỉnh táo một chút, không muốn đối với loại sự tình này có bất kỳ ý tưởng gì. Đến lúc đó coi như Lộ Thần chạy trốn, nàng cũng có thể nhanh chóng lắng lại nội tâm xao động của mình.
Ngay tại thời điểm Mộ Vân Hề nghĩ như vậy, Lộ Thần đưa tay vào trong váy áo của nàng, thân thể mềm mại của Mộ Vân Hề nhất thời khẽ run lên, có điều nàng vẫn như cũ quay đầu sang một bên, cũng không nhìn Lộ Thần.
Lúc này, Lộ Thần mở miệng hỏi: "Ta có chút hiếu kỳ, nàng làm thế nào đi vào thế giới này? Có thể nói cho ta biết một chút không?"
Mộ Vân Hề lạnh lùng nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Đã ngươi đều là nữ nhân của ta, vậy ta tự nhiên cần phải hiểu rõ ngươi một chút."
Lần này, Mộ Vân Hề không có phản bác Lộ Thần, mà thành thật t·r·ả lời: "Ban đầu ở Tu Tiên giới gặp một cái hoa hồng kiệu, tưởng rằng bảo vật gì, kết quả bị nó dẫn vào không gian loạn lưu, liền đi tới thế giới này."
Nghe Mộ Vân Hề nói, Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Có lúc quá tham lam cũng không phải là chuyện tốt."
Mộ Vân Hề hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Nếu nàng biết truy đuổi cái hoa hồng kiệu kia sẽ có kết cục như thế này, nàng lúc trước chắc chắn sẽ không truy đuổi.
Mà lại vị trí hoa hồng kiệu kia, cũng không phải là nơi nguy hiểm gì, nàng hiện tại thậm chí cảm thấy mình có phải hay không đã trúng kế của người nào đó, bị người truyền tống đến thế giới này.
Đang lúc Mộ Vân Hề định nói tiếp, chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng, sau đó nàng cảm giác một trận gió nhẹ thổi tới, ý lạnh tr·ê·n th·â·n.
Có điều nàng vẫn không để ý, Lộ Thần xé quần áo nàng không ít lần, nhưng lại chưa thấy tên hỗn trướng này làm thật bao giờ.
Lộ Thần tiếp tục hỏi: "Ái phi, nàng đã nghe qua 'Càn Nguyên thế giới' chưa?"
Nghe vấn đề này, Mộ Vân Hề hơi ngây người, nàng không nghĩ Lộ Thần sẽ bất thình lình hỏi vấn đề này. Sau khi hoàn hồn, Mộ Vân Hề t·r·ả lời: "Thần Nguyệt hoàng triều ở 'Càn Nguyên thế giới', chỉ sợ không có tu sĩ cao đẳng Tu Chân giới nào không biết."
Thần Nguyệt hoàng triều không biết chiếm đoạt bao nhiêu cao đẳng Tu Chân giới, tu sĩ Tu Chân giới chỉ cần nhắc tới Thần Võ Đại Đế, sắc mặt liền sẽ trắng bệch.
Đại Đế không thể n·h·ụ·c, cho dù có người nhắc đến Thần Võ Đại Đế, cũng không dám nói điều gì không cung kính với hắn, nếu không vừa dứt lời, người kia chỉ sợ sẽ trực tiếp bạo thể mà c·hết.
Thấy Mộ Vân Hề biết, Lộ Thần liền nói tiếp: "Kỳ thật th·â·n p·h·ậ·n chân thật của ta là con trai Thần Võ Đại Đế."
Lộ Thần vừa nói ra lời này, Mộ Vân Hề cả người đều ngây dại, nàng quay đầu lại, hai mắt mở to nhìn chăm chú vào hai mắt Lộ Thần, cố gắng nhìn ra Lộ Thần đang nói đùa với nàng.
Nhưng nụ cười tr·ê·n mặt Lộ Thần, xem ra không hề giống dáng vẻ đang nói đùa, mà lại Mộ Vân Hề cũng tin tưởng thế giới này hẳn không có người dám giả mạo làm con trai Thần Võ Đại Đế.
Nói cách khác, Lộ Thần thật sự có thể là con của hắn?
Lộ Thần là hoàng t·ử Thần Nguyệt hoàng triều?
Vẫn là con trai của Đại Đế!
Vừa nghĩ tới th·â·n p·h·ậ·n của Lộ Thần, thân thể mềm mại của Mộ Vân Hề không nhịn được r·u·n rẩy, nàng thế mà lại dám bày sắc mặt với một đứa con trai của Đại Đế.
Khuôn mặt Mộ Vân Hề trở nên trắng bệch, mấy giọt mồ hôi lạnh theo trán nàng chảy ra, Mộ Vân Hề ôm lấy hy vọng cuối cùng, x·á·c định lại: "Ngươi... Ngươi đang trêu chọc ta đúng không?"
Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Ngươi cảm thấy ta có cần phải trêu chọc ngươi sao? Ta trêu chọc ngươi như thế, có thể có được chỗ tốt gì, dù sao ngươi đã là nữ nhân của ta, ta tùy thời đều có thể chiếm hữu ngươi, ta cần phải dùng cái th·â·n p·h·ậ·n này lừa gạt ngươi?"
"Ta sở dĩ nói cho ngươi, cũng là muốn xem xem th·â·n p·h·ậ·n của ngươi ở Tu Chân giới, có cao bằng con trai của Đại Đế hay không."
Nghe Lộ Thần nói như vậy, Mộ Vân Hề không còn gì để nói.
Nói đùa cái gì, nàng là ai, thân ph·ậ·n của nàng làm sao có thể cao bằng con trai của Đại Đế, hơn nữa còn là con trai của Thần Võ Đại Đế.
Th·â·n p·h·ậ·n này của Lộ Thần đem ra, những Giới Chủ cao đẳng Tu Tiên giới kia thấy Lộ Thần đều phải hành lễ, chứ đừng nói chi là nàng, chỉ là một thần nữ của thế lực tr·u·ng đẳng mà thôi.
Lộ Thần tiếp tục nói: "Mà lại ta cảm thấy hẳn không có người dám giả mạo làm con trai của Thần Võ Đại Đế."
Mộ Vân Hề trầm mặc.
Đúng là không ai dám giả mạo là con trai của Thần Võ Đại Đế, trừ phi hắn không muốn s·ố·n·g.
Mộ Vân Hề có chút không biết phải đối mặt với Lộ Thần như thế nào.
Vốn ban đầu nàng chỉ coi Lộ Thần là c·ô·ng t·ử ca của một gia tộc tu chân nào đó ra ngoài rèn luyện, kết quả không ngờ lai lịch của hắn lại lớn như vậy.
Bị Lộ Thần coi trọng, vậy chẳng phải sau này nàng vĩnh viễn chỉ có thể làm nữ nô cho Lộ Thần sao?
Th·â·n p·h·ậ·n của Lộ Thần cao quý như vậy, với th·â·n p·h·ậ·n của nàng, cũng chỉ xứng làm nữ nô cho Lộ Thần.
Mộ Vân Hề hiện tại giống như quả bóng xì hơi, không dám nói câu nào, cứ như vậy ngoan ngoãn nằm, chờ Lộ Thần sủng hạnh.
Thấy Mộ Vân Hề bị hoảng sợ thành cái dạng này, Lộ Thần giơ tay lên, nhẹ khẽ vuốt ve má ngọc của nàng, vừa cười vừa nói: "Làm sao vậy, ái phi, sắc mặt của nàng có chút không dễ nhìn a, ta vẫn là thích bộ dáng kiệt ngạo bất tuần trước kia của nàng hơn."
Mộ Vân Hề vẫn không nói chuyện.
Lộ Thần tiếp tục: "Tuy nhiên ta là con trai Thần Võ Đại Đế, nhưng kỳ thật ta không được Thần Võ Đại Đế chào đón, nàng cũng không cần thiết phải sợ hãi ta như thế."
Mộ Vân Hề bất đắc dĩ trong lòng, đây chính là huyết mạch của Thần Võ Đại Đế, Thần Võ Đại Đế là ai, tung hoành tinh không, coi như Lộ Thần có không được chào đón, nàng cũng không dám làm càn trước mặt Lộ Thần.
Thấy Mộ Vân Hề vẫn không nói chuyện, Lộ Thần cũng không tiếp tục dọa nàng nữa, hắn trực tiếp cúi người xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Mộ Vân Hề.
Mộ Vân Hề không dám làm bất kỳ hành động gì, chỉ dám mặc cho Lộ Thần làm loạn.
Đối với Lộ Thần, Mộ Vân Hề như thế này khẳng định là không có ý tứ, bất quá Lộ Thần tin tưởng nàng rất nhanh có thể khôi phục dáng vẻ lúc trước.
Dưới kĩ t·h·u·ậ·t hôn cao siêu của hắn, Mộ Vân Hề rất nhanh liền động tình, cũng dần dần quên đi th·â·n p·h·ậ·n của Lộ Thần, chỉ biết phối hợp với Lộ Thần.
Nàng bị Lộ Thần treo khẩu vị lâu như vậy, lại thêm việc Lộ Thần vừa mới nói ra thân ph·ậ·n dọa nàng nhảy dựng, hiện tại nàng đã bị Lộ Thần triệt để hàng phục.
Không biết qua bao lâu, Mộ Vân Hề đột nhiên p·h·át ra một tiếng "Ngô", đôi mắt đẹp của nàng không nhịn được chảy ra hai giọt thanh lệ.
Cuối cùng...
Trở thành nữ nhân của tên hỗn trướng này...
Tuy nhiên Mộ Vân Hề biết th·â·n p·h·ậ·n của Lộ Thần, không dám hành động t·h·iếu suy nghĩ, nhưng không có nghĩa là nàng không dám mắng Lộ Thần trong lòng.
Cho dù Lộ Thần là con trai của Thần Võ Đại Đế, trong nội tâm nàng đối với hắn có oán khí, trong lòng vẫn mắng như thường.
Rất nhanh, Mộ Vân Hề liền quên đi bản thân, chìm đắm trong các loại t·h·ủ đ·o·ạ·n của Lộ Thần, có lẽ là bởi vì lúc trước Lộ Thần nói ra thân ph·ậ·n của hắn, nàng hiện tại cả người, các loại tâm tình đều bị khơi dậy, hoảng sợ cùng hưng phấn chồng chéo, khiến cho nàng cùng Lộ Thần, thể nghiệm cảm giác đều tăng lên cực hạn.
...
Cùng lúc đó.
Mê Vụ thế giới, Mê Tiên tông.
Một nữ t·ử đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn nơi xa.
Nàng vận vân thường xinh đẹp, váy lụa mỏng th·e·o gió nhẹ nhàng tung bay, giống như tiên nữ hạ phàm. Màu sắc y phục của nàng, tựa như ánh bình minh tr·ê·n đỉnh núi, lộng lẫy mà ôn nhu, làm nổi bật dáng người nàng càng thêm ưu nhã, r·u·ng động lòng người.
Mặt mũi của nàng đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, mày như trăng non, mắt giống như làn thu thủy, trong đôi con ngươi sáng ngời dường như cất giấu cả tinh thần đại hải, sống mũi cao thẳng, môi đỏ răng trắng.
Nàng đứng trên đỉnh núi, dáng người thẳng tắp như tùng, khí chất cao quý mà thần bí. Nàng tựa hồ đang quan s·á·t toàn bộ thế giới, ánh mắt kia lộ ra vẻ tự tin và thong dong, khiến người ta không khỏi nghiêng đổ.
Gió thổi mái tóc dài của nàng, những sợi tóc mềm mại uyển như mây tr·ê·n đỉnh núi, phiêu dật mà linh động. Thân ảnh của nàng dưới bối cảnh đỉnh núi, giống như một b·ứ·c t·r·a·n·h tuyệt mỹ, khiến người ta lưu luyến quên về.
Lúc này, mấy nữ đệ t·ử xuất hiện sau lưng nữ nhân, đồng thanh nói: "Bái kiến Tô trưởng lão!"
Tô Hàm Yên khẽ gật đầu, rồi nói: "Lần này ta tìm các ngươi tới, là có một nhiệm vụ bí m·ậ·t giao cho các ngươi."
Nghe nói như thế, mấy tên nữ đệ t·ử người nhìn ta, ta nhìn ngươi, các nàng đều rất ngạc nhiên, nhiệm vụ bí m·ậ·t mà Tô Hàm Yên nói tới là gì.
Mấy người các nàng chỉ là đệ t·ử Hợp Đạo kỳ, thực lực không mạnh, nếu là nhiệm vụ bí m·ậ·t, vậy chắc hẳn là một nhiệm vụ phi thường trọng yếu. Cho nên bọn họ không hiểu vì cái gì Tô Hàm Yên lại đem một nhiệm vụ trọng yếu giao cho các nàng.
Ngay tại lúc chúng nữ hoang mang, Tô Hàm Yên tiếp tục nói: "Các ngươi đều là đệ t·ử đi th·e·o ta nhiều năm, cho nên ta rất tin tưởng các ngươi."
Nghe Tô Hàm Yên nói như vậy, chúng nữ trong nháy mắt hiểu ra, sau đó lập tức chắp tay hành lễ, nói: "Chúng ta thề c·hết đi th·e·o Tô trưởng lão!"
Nếu là nhiệm vụ bí m·ậ·t, mà Tô Hàm Yên lại nói rõ ràng như vậy, khẳng định là không thể để những người khác trong Mê Tiên tông biết. Mấy người các nàng, tự nhiên cũng muốn cho thấy lập trường của các nàng là đứng về phía Tô Hàm Yên mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận