Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 726: Kỷ Thu Ngọc tiểu tâm tư

**Chương 726: Tâm tư nhỏ của Kỷ Thu Ngọc**
Vừa nghĩ tới việc Lộ Thần lưu lại Hắc Nguyệt thành, sau này Hắc Nguyệt thành cũng không cần phải sợ ma triều, đám binh lính Hắc Nguyệt thành nhất thời ai nấy mắt đều sáng lên, hận không thể đem Lộ Thần nhốt lại.
Kỷ Thu Ngọc lúc này cũng có ý nghĩ tương tự, từ khi nàng trở thành thành chủ Hắc Nguyệt thành đến nay, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như vậy.
Một người trấn giữ một thành, rất hiển nhiên Lộ Thần chính là khắc tinh của ma vật, tuy rằng không biết vì sao hắn lại khắc chế được ma vật, nhưng chỉ cần hắn ở lại, sau này ma triều cũng không phải là quá khó đối phó.
Lộ Thần thấy những ma vật kia không còn động tĩnh gì nữa, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Kỷ Thu Ngọc, thấy Kỷ Thu Ngọc đôi mắt đẹp nhìn thẳng mình, Lộ Thần mỉm cười.
Sau đó, hắn dùng hệ thống phân biệt một chút độ thiện cảm của Kỷ Thu Ngọc, độ thiện cảm của Kỷ Thu Ngọc đối với hắn đã đạt đến 80.
Không thể không nói, một chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này đối với đại đa số nữ hài tử thực sự rất hữu dụng.
Kỷ Thu Ngọc sau khi hoàn hồn, lập tức đi tới bên cạnh Lộ Thần, "Lộ đạo hữu thật sự là lợi hại, nhẹ nhàng như vậy đã đánh lui ma triều."
Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Ta cũng không nghĩ tới những ma vật này lại yếu như vậy, ta vốn còn cho rằng hôm nay ta phải bỏ mạng tại đây."
Nghe được lời này của Lộ Thần, mí mắt Kỷ Thu Ngọc hơi hơi nhúc nhích một chút.
Yếu như vậy?
Lộ Thần thế mà cho rằng những ma vật này yếu?
Được thôi, đối với hắn mà nói, thực lực những ma vật này xác thực đều không được tốt lắm, hắn một chiêu kiếm pháp đã có thể tiêu diệt mấy chục vạn ma vật, thực lực ma vật ở trước mặt hắn quả thực không đáng chú ý.
Kỷ Thu Ngọc nói: "Ta có chút hiếu kỳ, Lộ đạo hữu rốt cuộc đã sử dụng kiếm pháp gì, vì sao có thể nhẹ nhàng tiêu diệt ma vật như vậy?"
Lộ Thần nói: "Đây là kiếm pháp sư môn ta truyền thừa, không thể nói cho người ngoài biết."
Trong lòng Kỷ Thu Ngọc cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng nghĩ nếu như bộ kiếm pháp kia của Lộ Thần có thể truyền cho người khác, vậy sau này muốn đối phó ma vật chẳng phải là nhẹ nhõm hơn rất nhiều sao?
Có điều nàng cũng hiểu, công pháp tông môn bình thường đều là không truyền ra ngoài, huống chi bộ kiếm pháp kia của Lộ Thần đối với ma vật có lực sát thương lớn như vậy, giá trị có thể nghĩ, Lộ Thần càng thêm không có khả năng dễ dàng lấy ra như vậy.
Thế nhưng nàng cũng không định từ bỏ như vậy, bộ kiếm pháp kia đối với bọn họ mà nói có tác dụng quá lớn, trong nội tâm nàng đã nghĩ đến việc có nên sử dụng thủ đoạn nào đó để lừa bộ kiếm pháp kia từ chỗ Lộ Thần hay không, chỉ là Kỷ Thu Ngọc không biết là Lộ Thần có thể nhẹ nhàng tiêu diệt ma vật, chủ yếu dựa vào không phải là kiếm pháp, mà chính là Táng Ma Quyết.
Lộ Thần tu luyện hàn băng bát cấp kiếm là thiên giai kiếm pháp, uy lực của nó quả thực phi thường lớn, nhưng nếu không có Táng Ma Quyết phụ trợ, kiếm khí Lộ Thần vung ra không thể nào tạo thành sát thương lớn như vậy đối với ma vật.
Ngay khi Kỷ Thu Ngọc còn muốn nói gì đó, một vị tướng quân đi đến trước mặt Kỷ Thu Ngọc, "Thành chủ, Bạch tướng quân đã bỏ trốn."
Nghe vậy, Kỷ Thu Ngọc mới phản ứng được, dường như từ đầu đến giờ vẫn không nhìn thấy thân ảnh Bạch Văn Bân.
Kỷ Thu Ngọc hỏi: "Hắn rời đi khi nào?"
Vị tướng quân kia đáp: "Khi đợt ma triều thứ hai xuất hiện, Bạch tướng quân đã rời đi."
Kỷ Thu Ngọc cũng không quá để ý, nàng vốn là không trông cậy vào Bạch Văn Bân, Bạch Văn Bân là loại người gì, nàng biết rõ rành rành.
Kỷ Thu Ngọc thản nhiên nói: "Chạy thì cứ chạy đi."
Nói đến đây, Kỷ Thu Ngọc liếc nhìn những binh lính Bạch Văn Bân lưu lại, tuy rằng Bạch Văn Bân bỏ trốn, nhưng binh lính hắn mang tới vẫn còn ở tuyến đầu, đây cũng coi như là có chút cống hiến.
Cùng lúc đó.
Bạch Văn Bân đang ở trên boong thuyền phi chu, ngắm nhìn Phong Ma cấm địa xa xa, nhìn thấy ma khí ngút trời càng ngày càng dày đặc, Bạch Văn Bân cả người lòng còn sợ hãi, hắn không khỏi nghĩ đến, chỉ sợ Hắc Nguyệt thành giờ phút này đã bị chiếm đóng rồi.
Đúng lúc này, một chiếc phi chu từ đằng xa bay tới, người khống chế phi chu là bộ hạ của hắn, vừa rồi hắn chạy trốn quá gấp, đã bỏ lại toàn bộ thuộc hạ.
Rất nhanh, một người nam nhân từ phi chu đối diện bay tới, nói với Bạch Văn Bân: "Bạch thống lĩnh, tin tốt!"
Nghe được lời của bộ hạ mình, Bạch Văn Bân sửng sốt một chút.
Tin tốt?
Lúc này còn có tin tốt gì?
Bạch Văn Bân hỏi: "Tin tốt gì?"
Người bộ hạ kia trả lời: "Nguy cơ ma triều Hắc Nguyệt thành đã được giải, những ma vật kia đều đã lui về Phong Ma cấm địa."
Hả?
Nghe vậy, Bạch Văn Bân cả người ngây ngẩn.
Nguy cơ cứ như vậy đã được giải trừ?
Nhanh như vậy?
Chẳng lẽ không phải là Hắc Nguyệt thành đã bị ma vật công hãm sao?
Chuyện gì đã xảy ra?
Bạch Văn Bân hỏi: "Những ma vật kia không tấn công sao?"
Bộ hạ đáp: "Không phải, may mà có tán tu mà Kỷ thành chủ mời tới, tán tu kia đặc biệt lợi hại, chỉ dùng một kiếm đã tiêu diệt mấy chục vạn con ma vật, sau đó những ma vật kia đều bị hắn dọa chạy, lui về Phong Ma cấm địa."
Cái này. . .
Bạch Văn Bân lần nữa ngây ngẩn cả người.
Sau đó, hắn lại hỏi: "Ngươi nói tán tu kia chính là tu sĩ Tạo Hóa cảnh tên Lộ Thần kia?"
Bộ hạ nói: "Thuộc hạ không biết tên của hắn, bất quá hẳn là nam nhân mà thống lĩnh nói, lúc trước hắn còn nói chuyện qua với thống lĩnh."
Bạch Văn Bân nhướng mày, hắn rõ ràng cảm nhận được tán tu tên Lộ Thần kia chỉ có thực lực Tạo Hóa cảnh, làm sao có thể mạnh như vậy?
Chẳng lẽ hắn đã che giấu thực lực?
Bạch Văn Bân tiếp tục nói: "Ngươi hãy kể chi tiết lại quá trình cho ta nghe."
Sau đó, bộ hạ của hắn đã kể lại những sự tình vừa mới phát sinh ở Hắc Nguyệt thành cho Bạch Văn Bân nghe, sau khi nghe xong báo cáo của thuộc hạ, Bạch Văn Bân rơi vào trầm tư.
Sao hắn lại có cảm giác Lộ Thần dường như sở hữu công pháp đặc thù có thể đối phó ma vật?
Nếu không làm sao hắn có thể dễ dàng giết chết những ma vật kia như vậy?
Nếu mình có thể thu được công pháp trên người hắn. . .
Nghĩ tới đây, khóe miệng Bạch Văn Bân hơi hơi nhếch lên, lập tức hắn nói với binh lính khống chế phi chu: "Lập tức trở về Hắc Nguyệt thành!"
Lúc này Kỷ Thu Ngọc vẫn còn thử làm quen với Lộ Thần, muốn có được kiếm pháp trên người Lộ Thần, vậy thì không thể giống như trước đây đối với Lộ Thần.
"Lộ đạo hữu, ngươi không phải nói ngươi là tán tu à, sao ngươi lại có sư môn? Sư môn của ngươi nắm giữ kiếm pháp lợi hại như vậy, chắc hẳn phải là một thế lực cường đại?"
Lộ Thần cười đáp: "Sư môn của ta không cường đại, đồng thời đã sớm biến mất, ta là người cuối cùng của sư môn, cho nên ta ở bên ngoài đều nói mình là tán tu."
Kỷ Thu Ngọc nói: "Thì ra là vậy."
Kỷ Thu Ngọc tiếp tục hỏi: "Không biết Lộ đạo hữu dự định tiếp theo sẽ đi đâu?"
Lộ Thần nói: "Tạm thời còn chưa nghĩ kỹ."
Kỷ Thu Ngọc nói: "Vậy chi bằng Lộ đạo hữu ở lại đây thì thế nào? Nếu có Lộ đạo hữu ở Hắc Nguyệt thành, sau này Hắc Nguyệt thành sẽ không còn phải sợ ma triều nữa."
"Ta đến lúc đó sẽ đem công tích của Lộ đạo hữu báo cáo cho Đại Sở triều đình, để triều đình phong cho Lộ đạo hữu một cái thân phận phó thành chủ, Lộ đạo hữu thấy thế nào?"
Chỉ có giữ Lộ Thần lại, nàng mới có cơ hội lấy được loại kiếm pháp có thể chém giết ma vật kia từ Lộ Thần.
Nghe được lời Kỷ Thu Ngọc, Lộ Thần mỉm cười, rồi nói: "Được, ta tạm thời sẽ ở lại Hắc Nguyệt thành."
Thấy Lộ Thần đồng ý, nội tâm Kỷ Thu Ngọc có chút kích động, nàng lập tức nói: "Lộ đạo hữu yên tâm, rất nhanh chiến công của ngươi sẽ được truyền đến tai bệ hạ, đến lúc đó bệ hạ nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi không ít."
Kỷ Thu Ngọc vừa mới dứt lời, từ nơi xa liền truyền đến thanh âm của một nam nhân, "Công tích? Chưa chắc đã là công tích, Lộ đạo hữu đã lợi hại như vậy, vì sao không sớm ra tay? Để Hắc Nguyệt thành và bản thống lĩnh tổn thất nhiều binh lính như vậy, cái này cũng có thể xem như công tích sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận