Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 243: Xem ra nam nhân đều một cái dạng, ngươi cũng không ngoại lệ

**Chương 243: Xem ra nam nhân đều giống nhau cả, ngươi cũng không ngoại lệ**
Thấy Trần Uyển Dung tức giận, Ngụy Tư Nguyên cũng không có ý định nói thêm gì nữa. Trần Uyển Dung tức giận cũng là chuyện bình thường, dù sao Ngụy gia là thế lực phục quốc mà Trần Uyển Dung coi trọng nhất, vậy mà giờ đây hắn lại nói cho nàng rằng Ngụy gia sớm đã có chủ.
Dù sao hắn đã đem chân tướng nói cho Trần Uyển Dung, tiếp theo thì phải xem Bắc Vương. Bắc Vương đã sớm biết thân phận của Trần Uyển Dung, còn để Trần Uyển Dung ở lại Bắc Vương phủ lâu như vậy, vậy chứng tỏ hắn đối với Trần Uyển Dung là có hảo cảm.
Hy vọng Bắc Vương có thể nhanh chóng thu phục Trần Uyển Dung, cùng nàng sinh con đẻ cái, như vậy thì người của Ngụy gia bọn họ cũng dễ chịu hơn một chút.
Ngụy Tư Nguyên lại nói: "Cựu thần xin cáo lui."
Dứt lời, Ngụy Tư Nguyên liền quay người rời đi.
Vân Dung viện lại trở nên vô cùng yên tĩnh, gió nhẹ lay động lá cây xào xạc, trong đình hai người đều không mở miệng nói chuyện, cứ thế lặng lẽ ngồi.
Lúc này Lâm Uyển Vân liếc nhìn Trần Uyển Dung, nàng biết sự tình hôm nay chắc chắn đã đả kích rất lớn đối với Trần Uyển Dung.
Tuy rằng bây giờ Trần Uyển Dung đã là cung chủ Huyền Nguyệt cung, nhưng phần lớn người trong Huyền Nguyệt cung đều không phải là người mà nàng có thể điều động. Huyền Nguyệt cung còn có rất nhiều trưởng lão, những vị trưởng lão kia luôn chèn ép cung chủ là Trần Uyển Dung.
Cho nên Trần Uyển Dung muốn phục quốc, Ngụy gia - cỗ thế lực này vô cùng trọng yếu, nhất là 10 vạn tinh binh của Phong Vân đảo.
Đáng tiếc hiện tại 10 vạn tinh binh kia lại biến thành người của Bắc Vương phủ...
Lâm Uyển Vân trong lòng nghĩ, nếu là chuyện mình và Lộ Thần dan díu bị Trần Uyển Dung biết được, chỉ sợ đả kích đối với nàng sẽ càng lớn hơn. Nghĩ đến đây, nội tâm Lâm Uyển Vân vô cùng rối bời.
Rất lâu sau, Lâm Uyển Vân mới mở miệng hỏi: "Cung chủ, tiếp theo người định làm thế nào?"
Trần Uyển Dung không trả lời vấn đề của Lâm Uyển Vân, nàng vẫn cứ lặng lẽ ngồi.
Thấy vậy, Lâm Uyển Vân thở dài, không nói thêm gì nữa.
Lúc này Trần Uyển Dung đang nghĩ, đã Lộ Thần để Ngụy Tư Nguyên đến Vân Dung viện, tự mình đem chuyện Ngụy gia đã đầu nhập vào Bắc Vương phủ nói cho nàng, vậy thì rất có thể Lộ Thần dự định ngả bài với nàng.
Cũng phải, các nàng đều đã đến Bắc Vương phủ lâu như vậy, cũng là thời điểm ngả bài.
Nghĩ tới đây, Trần Uyển Dung chuẩn bị tối nay ước Lộ Thần gặp mặt một lần, tiện thể hỏi han chuyện Lâm Uyển Vân trước đó cùng Lộ Thần làm chuyện nam nữ, có nhắc tới giải dược, đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Từ khi lần kia nàng nghe lén Lộ Thần cùng Lâm Uyển Vân đối thoại, nàng vẫn luôn kiểm tra thân thể của mình, nhưng vô luận kiểm tra thế nào, đều không phát giác được mình có dấu hiệu trúng độc.
Ngay cả đệ tử tiên nhân là nàng đây còn không tra được mình trúng độc, nàng rất hoài nghi Lâm Uyển Vân có phải hay không đã bị Lộ Thần lừa gạt.
Trời tối người yên, thư phòng của Lộ Thần vẫn đèn đuốc sáng trưng, hắn đang xem tấm bản đồ mới lớn nhất của Bắc quốc, dự định tìm một nơi để xây dựng một tòa thành phố cảng.
Thuyền lớn của Đông Phương thế gia từ trên biển tới Bắc quốc, nhưng lại không tìm được địa phương cập bến. Sắp tới binh lính Phong Vân đảo cũng muốn đến Bắc quốc, hắn dự định thành lập hải quân, bởi vậy, việc xây dựng cảng khẩu đã là việc vô cùng cấp bách.
Lộ Thần nhìn lướt qua trên bản đồ, cuối cùng xác định tu sửa thành phố cảng khẩu ở trên một làng chài nào đó. Hiện tại thương thuyền của Đông Phương thế gia đang dừng sát ở làng chài kia, chỗ đó có bán đảo trải dài, rất thích hợp làm cảng tránh gió.
Ngay lúc Lộ Thần vừa xác định địa điểm xây dựng thành phố cảng, dự định đi Xuân Thanh viện tìm Da Luật Nam Yên bồi dưỡng tình cảm thì đột nhiên hắn nhận ra một luồng khí tức quen thuộc xuất hiện ở bên ngoài viện.
Sau một khắc, một mũi tên xuyên qua cửa phòng bay vào, vừa vặn bắn trúng giá sách.
Trên tên hình như có cột một tờ giấy, Lộ Thần đi qua xem xét, hắn rút mũi tên ra, sau đó lấy tờ giấy xuống xem.
Trên tờ giấy chỉ có một câu.
"Tối nay gặp nhau ở Huyền Nguyệt tửu lâu tại thành nam."
Nhìn thấy câu này, Lộ Thần lộ ra vẻ tươi cười, hắn đương nhiên biết tờ giấy này là đưa tới cho ai, hắn vừa mới cảm nhận được khí tức của Trần Uyển Dung.
Cho dù hiện tại hắn không phải là Đại Tông Sư, không cảm nhận được khí tức của Trần Uyển Dung, cũng có thể đoán được tối nay ai muốn gặp mình.
Rất hiển nhiên, Trần Uyển Dung là dự định ngả bài cùng hắn, hai người bọn họ ở Bắc Vương phủ đợi đã lâu như vậy, không chỉ có kế hoạch không thành công, còn đem Lâm Uyển Vân đẩy vào, hiện tại ngay cả lực lượng phục quốc của nàng đều đầu phục Bắc Vương phủ, nàng chỉ có thể ngả bài.
Còn có thể có nguy hiểm hay không, điểm này Lộ Thần cũng không để ý, bản thân hắn cũng là một Đại Tông Sư, lại thêm bên trong thành còn có một Đại Tông Sư nữa. Bên trong thành nếu có Đại Tông Sư chiến đấu, Gia Cát Trọng Quang rất nhanh liền có thể phát giác được.
Huống hồ Lộ Thần cũng không cho rằng Trần Uyển Dung - nữ nhân có độ hảo cảm 100% với mình sẽ g·iết chính mình.
Sau đó Lộ Thần về chính viện tắm rửa, thay một bộ quần áo, rồi một thân một mình đi đến Huyền Nguyệt tửu lâu ở thành nam.
Khi Lộ Thần đến Huyền Nguyệt tửu lâu, trên đường phố đã không còn người nào.
Khi xe ngựa dừng ở cửa Huyền Nguyệt tửu lâu, Lộ Thần xuống xe ngựa, liền cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc của Trần Uyển Dung.
Lộ Thần ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tại lầu các trên lầu ba của Huyền Nguyệt tửu lâu, Trần Uyển Dung mặc một chiếc áo trắng đang đứng trên sân thượng, ngắm nhìn ánh trăng trên trời.
Lúc này, một nữ đệ tử của Huyền Nguyệt cung đi đến trước mặt Lộ Thần, "Vương gia, mời đi theo dân nữ."
Lộ Thần mỉm cười, với thực lực của hắn, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp nhảy lên lầu các ở lầu ba, căn bản không cần thiết phải đi thang lầu.
Bất quá Lộ Thần cảm thấy như vậy có chút không ổn, lộ ra quá gấp gáp, hẹn hò cùng tiên tử vào đêm khuya, làm sao có thể biểu hiện gấp gáp như thế, vạn nhất để lại ấn tượng xấu cho Trần Uyển Dung thì làm sao bây giờ.
Sau đó Lộ Thần thành thành thật thật đi theo nữ đệ tử Huyền Nguyệt cung, đi lên lầu ba của Huyền Nguyệt tửu lâu.
Đi vào lầu các trên lầu ba, nữ đệ tử nói với ra cửa: "Cung chủ, vương gia tới rồi."
Thanh âm thanh lãnh của Trần Uyển Dung lập tức truyền đến.
"Vào đi."
Sau một khắc, Lộ Thần đẩy cửa bước vào.
Sau khi vào phòng, Lộ Thần theo bản năng đóng cửa phòng lại.
Chờ Lộ Thần quay đầu lại, liền bị một màn trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người.
Ánh trăng như nước rơi trên thân Trần Uyển Dung, phảng phất như Trần Uyển Dung tự mình tỏa ra ánh sáng thánh khiết. Trần Uyển Dung một thân váy dài áo trắng, đứng trên sân thượng, giống như tiên tử chốn Dao Trì.
Lúc này Trần Uyển Dung tựa như một pho tượng chói lóa mắt, xinh đẹp tuyệt trần, được làm từ băng ngọc, một pho tượng bằng sứ trắng hoàn mỹ không tì vết.
Làn da trắng như tuyết, thân thể mềm mại với đường cong duyên dáng, vòng eo nhỏ nhắn, cặp đùi ngọc thon dài, đều khiến Lộ Thần vô cùng xao động.
Bất quá sau một khắc, Lộ Thần trong nháy mắt tỉnh táo lại.
... Vân vân...
Đây là có chuyện gì?
Trần Uyển Dung đích xác rất đẹp, Lộ Thần lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì đã muốn có được nàng, nhưng hắn ở trước mặt Trần Uyển Dung bình thường là không có tà niệm.
Bởi vì trên thân Trần Uyển Dung luôn toát ra khí tức giống như tiên tử, vô cùng thánh khiết, rất khó để Lộ Thần sinh ra ý nghĩ muốn "ăn sạch" nàng.
Nhưng vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Tại sao hắn vừa mới bước vào phòng, chỉ là nhìn Trần Uyển Dung một chút, đã không cách nào kiềm chế được nội tâm xao động, hận không thể trực tiếp nhào qua?
Điều này hiển nhiên là không bình thường.
Ngay khi Lộ Thần đang hoang mang, đột nhiên phát hiện một con côn trùng xuất hiện trên vai mình.
Nhìn thấy con côn trùng này, Lộ Thần rốt cuộc hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Thấy Lộ Thần không có chút chuyện gì, Trần Uyển Dung lạnh lùng nói: "Tình cổ cũng vô hiệu với ngươi, xem ra Lâm di hoàn toàn không có sử dụng bột phấn của Bỉ Dực Điệp đối với ngươi."
Trần Uyển Dung hoàn toàn dự định ngả bài cùng Lộ Thần, nhưng trước khi ngả bài, nàng muốn nghiệm chứng một chút ý nghĩ của mình, đó chính là Lâm Uyển Vân rốt cuộc có hay không có sử dụng bột phấn Bỉ Dực Điệp đối với Lộ Thần.
Nếu là có sử dụng, khát vọng của Lộ Thần đối với mình sẽ đạt tới mức cao nhất, lúc này sử dụng tình cổ, xác suất thành công phi thường lớn, đáng tiếc nàng đã thất bại, tình cổ không có tiến vào thân thể Lộ Thần, cũng không có khống chế Lộ Thần, Lộ Thần chỉ là hơi sững sờ một chút mà thôi.
Lộ Thần giơ tay lên, nắm lấy "con sâu róm" trên vai, sau đó vừa cười vừa nói: "Hóa ra đây chính là tình cổ, thật xem ra cùng sâu róm bình thường không hề khác nhau?"
"Trần cô nương, ngươi hiểu lầm Lâm di rồi, nàng đích xác có sử dụng bột phấn Bỉ Dực Điệp với ta, chỉ là loại bột phấn kia đối với ta là không có hiệu quả."
Nghe nói như thế, Trần Uyển Dung hơi ngây người.
Không có hiệu quả?
Không thể nào.
Bột phấn Bỉ Dực Điệp không tính là độc dược, chẳng qua là kích phát dục vọng tiềm ẩn trong thân thể, làm sao lại đối với người không có hiệu quả, sư tôn của nàng đã từng nói với nàng, cho dù là võ giả Tông Sư cực cảnh, cũng rất khó phát giác được bột phấn Bỉ Dực Điệp.
Lộ Thần tiếp tục nói: "Trần cô nương, ngươi tối nay tới tìm ta, hẳn không phải là nghĩ đến việc hạ cổ ta chứ?"
Nghe được lời này của Lộ Thần, Trần Uyển Dung lấy lại tinh thần, sắc mặt nàng lạnh lùng nói ra: "Ta đã biết chuyện của ngươi và Lâm di."
Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Ta cũng biết ngươi đã sớm biết chuyện của ta và Lâm di, dù sao ngươi nhìn trộm ta cùng nàng làm chuyện nam nữ cũng không phải một hai lần."
"Nói thật, ta cũng không nghĩ tới, Trần cô nương còn có sở thích như vậy."
Trần Uyển Dung không có tức giận vì lời nói này của Lộ Thần, nàng vẫn mặt lạnh như băng nói: "Lâm di cho rằng ngươi đã hạ độc ta, cho nên mới ủy thân cho ngươi, ta muốn biết, ngươi đã hạ độc gì cho ta."
Lộ Thần thản nhiên nói: "Tình độc."
Nghe nói như thế, Trần Uyển Dung lần nữa sững sờ.
Nàng không biết mình trúng tình độc từ khi nào mà một chút cảm giác cũng không có.
Sau khi dùng bột phấn Bỉ Dực Điệp, người ta đều sẽ sinh ra một ít khát vọng, không có lý nào nàng trúng tình độc lại còn như người bình thường như vậy.
Lộ Thần biết Trần Uyển Dung có thể sẽ không tin tưởng, liền tiếp tục nói: "Loại độc này vô sắc vô vị, đồng thời đối với một người sẽ không có bất kỳ chỗ hại nào, nhưng chỉ cần ngươi rời xa ta quá lâu, ngươi liền sẽ độc phát, ngày ngày nhớ ta, tưởng niệm ta, dẫn đến ngươi không cách nào tu luyện, thậm chí tẩu hỏa nhập ma."
Trần Uyển Dung khẽ nhíu mày, nàng nghe Lộ Thần nói không giống như là một loại độc, càng giống như một vài nữ đệ tử của Huyền Nguyệt cung, sau khi ở trần thế yêu đương cùng một nam nhân nào đó, bị ép trở lại Huyền Nguyệt cung mà sinh ra tình huống.
Nói cách khác, đây căn bản không phải độc, là thích khiến cho người ta thống khổ.
Sư tôn của nàng đã từng cảnh cáo nàng, vĩnh viễn không được sinh ra tình cảm với một nam nhân, một khi đối với một nam nhân có tình cảm, rất có thể sẽ vạn kiếp bất phục.
Trần Uyển Dung mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Lộ Thần, hỏi: "Ý của ngươi là ta yêu ngươi?"
"Vương gia không cảm thấy mình có chút tự luyến sao?"
Lộ Thần cười một tiếng nói: "Trần cô nương, ta cũng không có nói ngươi yêu ta, ta chỉ nói là ngươi trúng độc, đồng thời loại độc này chỉ có ta có giải dược."
Trần Uyển Dung hỏi: "Ngươi chính là dùng lời này để lừa gạt thân thể Lâm di?"
Lộ Thần nói: "Không không không, nàng là cam tâm tình nguyện cùng ta ở chung một chỗ."
Dứt lời, trong phòng yên tĩnh trở lại, Trần Uyển Dung nhìn chằm chằm ánh mắt Lộ Thần, thật lâu không nói gì, nhiệt độ trong căn phòng tựa hồ cũng giảm xuống mười mấy độ.
Không biết qua bao lâu, Trần Uyển Dung mới mở miệng nói: "Đã ngươi phát hiện kế hoạch của chúng ta, ngươi dự định xử trí chúng ta như thế nào?"
Lộ Thần nói: "Xử trí?"
Nói đến đây, Lộ Thần lắc đầu, tiếp tục nói: "Ngươi là cung chủ Huyền Nguyệt cung, ta cũng không dám xử trí ngươi, ta nghe Lâm di nói qua Huyền Nguyệt cung các ngươi có cường giả vượt qua Thiên Nhân cảnh, cường giả như vậy ta không thể đắc tội nổi."
Trần Uyển Dung dùng ngữ khí không chút tình cảm nói: "Ta không có nhìn ra trong hành vi của ngươi có chút nào kiêng kị Huyền Nguyệt cung."
Nếu Lộ Thần kiêng kị Huyền Nguyệt cung, sợ hãi sư tôn của nàng, thì hắn đã không có khả năng đem Lâm Uyển Vân cho đổ, thậm chí còn nói cái gì mà hạ tình độc với mình.
Rất hiển nhiên, thế lực sau lưng Lộ Thần phi thường cường đại, người trải đường cho Lộ Thần cũng rất cường đại, đến mức Lộ Thần căn bản không e ngại Huyền Nguyệt cung.
Trần Uyển Dung tiếp tục nói: "Đã ngươi nói ngươi không dám đắc tội sư tôn ta, vậy nếu ta bảo ngươi thả chúng ta, ngươi sẽ làm thế nào?"
Bây giờ sự tình đã bại lộ, không có cần thiết phải ở lại Bắc Vương phủ, hơn nữa lực lượng phục quốc của nàng đều đã đầu phục Lộ Thần, nàng ở lại Bắc quốc cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Hiện tại nàng chỉ có thể đi nam phương thử một chút tìm Lộ Thư Vân hợp tác, sau đó lấy máu tươi trên người Lộ Thư Vân để luyện chế Phục Long, bất quá bây giờ phải xem Lộ Thần có nguyện ý thả các nàng rời đi hay không.
Thế lực sau lưng Lộ Thần không đơn giản, hắn cũng không sợ Huyền Nguyệt cung, cho nên hắn không nhất định sẽ bỏ qua cho các nàng.
Lộ Thần thản nhiên nói: "Nếu Trần cô nương muốn rời khỏi Bắc Vương phủ, tùy thời đều có thể đi."
Trần Uyển Dung lập tức hỏi: "Còn Lâm di thì sao?"
Lộ Thần cười cười, "Nàng không được, nàng còn phải sinh con dưỡng cái cho ta, từ nay về sau nàng đều muốn ở Bắc Vương phủ hầu hạ ta."
Lộ Thần vừa dứt lời, từng trận gió lạnh thổi tới từ bên ngoài lầu các, Trần Uyển Dung cùng Lộ Thần lần nữa rơi vào trầm mặc.
Lại không biết qua bao lâu, Trần Uyển Dung mới mở miệng nói: "Ta cùng ngươi một đêm, để cho ta mang Lâm di đi."
Nghe nói như thế, Lộ Thần nhất thời sinh ra một loại cảm giác rất quen thuộc.
Sở Thanh Li vì Sở Ngữ Cầm, sau đó ủy thân cho chính mình.
Lâm Uyển Vân vì Trần Uyển Dung, sau đó ủy thân cho chính mình.
Trần Uyển Dung hiện tại lại vì Lâm Uyển Vân, mà muốn ủy thân cho chính mình.
Lộ Thần đột nhiên cảm thấy mình biến thành một tên đại phản diện.
Lộ Thần nói: "Ta có thể cho ngươi mang Lâm di đi, bất quá Trần cô nương, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, Lâm di có thể không nhất định sẽ đi theo ngươi, một khi ngươi làm như vậy, không chừng đến lúc đó ngươi không chỉ có mang không đi Lâm di, mà ngay cả bản thân ngươi cũng sẽ ở lại Bắc Vương phủ."
Từ biểu hiện của Sở Thanh Li và Lâm Uyển Vân có thể thấy được, tuy rằng ngoài miệng các nàng nói là vì người khác, nhưng trên thực tế trong lòng các nàng đã sớm không thể rời bỏ chính mình, các nàng chẳng qua là bởi vì quá rụt rè, có những lời không tiện nói ra, cho nên mượn cớ dan díu cùng mình mà thôi.
Trần Uyển Dung lúc này nói: "Ngươi chỉ cần đồng ý hoặc là không đồng ý."
Trần Uyển Dung có thể nhìn ra, Lộ Thần là thèm muốn thân thể mình, nàng tin tưởng đây đối với Lộ Thần là một sự hấp dẫn cực lớn.
Còn chuyện thất thân cho Lộ Thần, nội tâm Trần Uyển Dung cũng không phải là quá để ý, vốn dĩ nàng đã định cùng Lộ Thần sinh một đứa con, làm hoàng đế tương lai của Trần quốc.
Võ đạo thiên phú của Lộ Thần cao như vậy, thế lực siêu cấp sau lưng hắn càng chứng minh Lộ Thần bất phàm, con cái của bọn họ sau này sinh ra nhất định vô cùng lợi hại, cho nên đem thân trong trắng giao cho Lộ Thần, nàng một chút cũng không lỗ.
Nhìn gương mặt lạnh như băng sương của Trần Uyển Dung, nội tâm Lộ Thần lần nữa rung động, cùng tiên tử như vậy cả một buổi tối, hắn làm sao có thể không nguyện ý.
Lộ Thần nói: "Nếu Trần cô nương đã quyết, ta tự nhiên nguyện ý."
Thấy Lộ Thần đồng ý, Trần Uyển Dung từ trên sân thượng chậm rãi đi vào trong phòng, sau khi vào phòng, Trần Uyển Dung vung tay lên, một trận cuồng phong nổi lên, cánh cửa gỗ xếp trên lầu các đóng lại, cửa sổ bên cạnh lầu các cũng đóng lại.
Thấy cảnh này, Lộ Thần có chút kinh ngạc.
Phải biết Trần Uyển Dung mới cảnh giới Tông Sư, lại có thể vận dụng cương khí đến trình độ này, điều này đã tiệm cận Đại Tông Sư.
Hắn là một người có hệ thống, cho nên hắn có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, nhưng Trần Uyển Dung là người bản địa, nàng một người bản địa có thể có thiên phú như vậy, đúng là hiếm thấy.
Không, nói chính xác thì thế giới này gần như không có người nào có thiên phú như nàng, dù sao Lộ Thần chưa từng nghe nói qua người nào trẻ tuổi như vậy đã nắm giữ thực lực như thế này, Võ Quân Uyển tuy là Tông Sư, nhưng cũng đã 30 tuổi, lớn hơn Trần Uyển Dung vài tuổi.
Cửa sổ đóng lại, Trần Uyển Dung tiếp tục đi về phía Lộ Thần, khi nàng dần dần đến gần, chiếc váy dài trắng của nàng cũng từ từ trượt xuống khỏi vai.
Thấy tiên tử cách đó không xa càng ngày càng gần, trái tim Lộ Thần trong nháy mắt bắt đầu điên cuồng nhảy lên, nhìn thấy xương quai xanh tinh mỹ màu trắng, làn da trắng nõn như tuyết, gương mặt lãnh diễm tuyệt mỹ, tà niệm trong lòng Lộ Thần bị triệt để thức tỉnh.
Bất quá Lộ Thần vẫn là khắc chế chính mình, hắn vẫn chưa trực tiếp xông lên.
Lúc này, Trần Uyển Dung đi qua bên cạnh hắn, một luồng hương thơm bay vào mũi Lộ Thần.
Trần Uyển Dung chậm rãi đi về phía giường, nàng còn chưa đi tới, liền bị Lộ Thần mất khống chế nhào lên giường.
Lúc này Lộ Thần ở trên cao nhìn xuống尤 vật trước mắt, cánh tay ngọc bóng loáng mịn màng như ngó sen tuyết, bắp đùi thon dài trắng như tuyết cùng gương mặt tuyệt mỹ mềm mại kia, không có một chỗ nào là không tốt, không có một chỗ nào không khiến người ta xao động.
Bất quá ngay khi tâm tình Lộ Thần sắp mất khống chế, Lộ Thần vẫn ổn định tâm tình, hắn hít sâu một hơi, cố gắng khống chế chính mình.
Lúc này Trần Uyển Dung nằm trên giường, mái tóc xõa tung, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Thần, nói: "Ta cho rằng ngươi không hiểu rung động, xem ra vẻ ổn trọng vừa rồi của ngươi đều là giả vờ."
Nghe nói như thế, Lộ Thần vừa cười vừa nói: "Đối mặt tiên tử xinh đẹp như vậy, nếu ta một chút cũng không động lòng, vậy ta có còn là nam nhân không?"
Lúc này, tay Lộ Thần chậm rãi đặt lên eo Trần Uyển Dung, muốn gỡ bỏ vật che chắn cuối cùng của nàng, phát giác được động tác nhỏ của Lộ Thần, Trần Uyển Dung mặt không đổi sắc nói: "Lâm di nói không sai, nam nhân đều giống nhau cả, ngươi cũng không ngoại lệ."
Lộ Thần nói: "Lời này của ngươi không toàn diện, không chỉ có nam nhân là giống nhau, mà nữ nhân cũng giống như thế."
Trần Uyển Dung quay đầu sang một bên, không nói gì, bất quá trên mặt nàng lại xuất hiện một vệt đỏ ửng.
Nhìn thấy gương mặt lạnh diễm này của Trần Uyển Dung, Lộ Thần cười một tiếng, tối nay hắn nhất định muốn kéo tiên tử cao cao tại thượng này vào trần thế.
Nghĩ tới đây, Lộ Thần cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ của Trần Uyển Dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận