Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 485: Nguyệt Hoàng hoài nghi

**Chương 485: Nguyệt Hoàng hoài nghi**
Dù trong lòng Võ Hoàng có không cam tâm đến đâu, trước thực lực tuyệt đối, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Hiện tại trong cảnh nội Đại Võ, căn bản không có tồn tại nào có thể chống cự thiên nhân, đừng nói Đại Võ, e rằng trên thế giới này, kẻ có thể đối kháng thiên nhân cũng chỉ có thiên nhân mà thôi.
Hắn có nghe nói qua Lộ Hành Thu không biết từ đâu lấy được thần binh có thể tiêu diệt thiên nhân, nhưng Lộ Hành Thu đã sớm tan thành tro bụi, món thần binh được cho là có thể g·iết c·hết thiên nhân kia cũng rơi vào tay Lộ Thần.
Lúc này, Võ Hoàng siết chặt nắm đấm, lực đạo trên tay trực tiếp làm cho chiếc long ỷ làm bằng thuần hoàng kim kia bị lõm mấy chỗ.
Võ Hoàng không nói lời nào, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mười mấy người trong đại điện, hắn biết, hiện tại mình nói gì cũng vô dụng, không chừng đám gia hỏa này còn có thể trực tiếp ra tay giải quyết hắn ngay tại đây.
Hắn không muốn trở thành Lộ Hành Thu kế tiếp.
Thấy Võ Hoàng tràn đầy phẫn nộ nhìn mình, Hạ Thiên Nguyên thản nhiên nói: "Hạ Hoàng có lời, nếu Đại Võ hoàng thất đầu hàng, hắn nguyện ý cưới Đại Võ trưởng công chúa, đồng thời ban cho nàng thân phận hoàng quý phi."
Nghe vậy, đầu óc Võ Hoàng khẽ giật mình, tựa hồ hiểu ra điều gì.
Võ Quân Uyển từ sau khi đến Bắc quốc, tuy rằng vẫn cho người truyền tin tức về, nhưng đều là những tin tức vô dụng, hắn muốn bản vẽ v·ũ k·hí của Bắc quốc, đến giờ Võ Quân Uyển vẫn chưa lấy được.
Trước đó hắn vẫn cho rằng Võ Quân Uyển không giành được sự tin tưởng của Lộ Thần, lại thêm Bắc quốc có nhiều cường giả, nên rất khó lấy được bản vẽ v·ũ k·hí từ Lộ Thần.
Nhưng khi nghe tin Lộ Thần dự định cưới Võ Quân Uyển, Võ Hoàng lập tức phản ứng kịp, e rằng nữ nhi này của mình đã sớm nhìn thấu mình đang vẽ vời cho nàng, cho nên nàng dứt khoát đầu phục Lộ Thần.
Nghĩ đến đây, trong lòng Võ Hoàng càng thêm phẫn nộ, đứa con gái bất hiếu này, thế mà lại làm phản rồi!
Bất quá bây giờ nói những điều này cũng vô ích, ngay lúc này, Võ Hoàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó lạnh lùng nói: "Trẫm có thể cúi đầu xưng thần với Đại Hạ."
Nghe thấy vậy, cả triều văn võ đều ngây dại. Bọn họ không thể tin được những lời này lại được nói ra từ trong miệng Võ Hoàng, Võ Hoàng là hạng người gì, bọn họ đều quá quen thuộc.
Theo lý thuyết, Võ Hoàng hẳn là sẽ thà c·hết chứ không chịu khuất phục, thẳng đến khi c·hết trận cũng sẽ không đầu hàng.
Ngay khi mọi người hoang mang không hiểu vì sao Võ Hoàng lại nói ra những lời như vậy, Võ Hoàng tiếp tục: "Có điều, Đại Võ sẽ chỉ làm thuộc địa, mảnh đất Đại Võ này vẫn phải do trẫm tự mình thống trị."
Nghe đến đây, các đại thần trong nháy mắt hiểu rõ dự định của Võ Hoàng, Võ Hoàng đây là muốn ẩn nhẫn chờ thời.
Nếu hắn cúi đầu xưng thần, đồng thời còn nắm trong tay đất đai Đại Võ, như vậy tương lai hắn không chỉ có thể thu được những món v·ũ k·hí thần bí của Đại Hạ, mà không chừng còn có thể tiếp tục tích lũy thực lực, đến một ngày nào đó, hắn cũng có thể có được sự chống lưng của cường giả thiên nhân.
Chỉ cần hắn tìm được những thiên nhân khác còn tồn tại trên thế giới này, đồng thời có được sự chống đỡ của họ, như vậy hắn có thể ngay lập tức thoát khỏi khống chế của Đại Hạ, lần nữa khôi phục vương triều Đại Võ.
Hạ Thiên Nguyên tự nhiên cũng nhìn ra tâm tư của Võ Hoàng, hắn vừa cười vừa nói: "Võ Hoàng bệ hạ, ngài cảm thấy bệ hạ của chúng ta sẽ đáp ứng điều kiện như vậy của ngài sao?"
Võ Hoàng lạnh giọng nói: "Nếu Hạ Hoàng không nguyện ý, vậy thì gặp mặt trên chiến trường, trẫm cận kề cái c·hết không hàng!"
Nghe Võ Hoàng nói vậy, Hạ Thiên Nguyên cũng không tức giận, hắn thản nhiên nói: "Vẫn còn một tháng, Võ Hoàng có thể suy nghĩ kỹ càng lại một chút."
Nói đến đây, Hạ Thiên Nguyên quay người, đi thẳng ra ngoài điện, rất nhanh áp bách uy áp trên thân cả triều văn võ cũng tiêu tán.
Sau khi uy áp biến mất, các đại thần đều thở hổn hển, may mắn là thiên nhân kia không có động thủ, nếu hắn ra tay, e rằng không một ai ở đây có thể sống sót.
Chờ các đại thần tĩnh hồn lại, đều quay đầu nhìn về phía Võ Hoàng, chỉ thấy Võ Hoàng mặt mày u ám, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, Võ Hoàng giơ tay, đập mạnh vào tay vịn long ỷ của mình, hai bên tay vịn bằng vàng ròng của long ỷ trong nháy mắt bị vỡ nát.
Võ Hoàng không nói gì thêm, hắn đứng dậy, vung tay áo, rời khỏi đại điện.
Sau khi Võ Hoàng đi, các đại thần trong điện mới bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
Nửa tháng sau.
Đại Nguyệt, tẩm cung nữ đế.
Nguyệt Hoàng mặc một bộ váy đỏ, đầu đội mũ phượng, đứng trước cửa sổ, nhìn bức thư trong tay, sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm.
Đúng lúc này, bức thư bắt đầu bốc cháy rừng rực, đồng thời nhanh chóng cháy thành tro tàn.
Nàng sau khi biết Võ Quân Uyển rất có thể đã trở thành nữ nhân của Lộ Thần, liền trực tiếp viết thư cho Võ Quân Uyển, đồng thời hỏi trong thư Võ Quân Uyển có phải đã trở thành nữ nhân của Lộ Thần hay không.
Vốn dĩ Nguyệt Hoàng còn ôm một tia hy vọng, mong có thể nhận được câu trả lời phủ định.
Nhưng không ngờ, Võ Quân Uyển sau khi nhận được thư của mình, cũng dứt khoát không giấu diếm nữa, trực tiếp thừa nhận trong thư hồi âm.
Đồng thời nàng còn nói trong thư rằng mình không hề bị ép buộc, nàng tự nguyện trở thành nữ nhân của Lộ Thần, điều này càng làm cho Nguyệt Hoàng thêm tức giận.
Võ Quân Uyển sao có thể tự nguyện trở thành nữ nhân của nam nhân kia, trước kia khi còn ở Mê Tiên tông, bao nhiêu tu tiên giả ưu tú theo đuổi nàng, Võ Quân Uyển đều cự tuyệt.
Lộ Thần tuy rằng có chút bản lĩnh, nhưng đối với cường giả thiên nhân ở mê vụ thế giới mà nói thì không đáng kể chút nào, mà Lộ Thần còn nhỏ hơn nàng rất nhiều, Võ Quân Uyển làm sao có thể thích hắn?
Nguyệt Hoàng khẽ nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Nàng cảm thấy Võ Quân Uyển nhất định đang che giấu chuyện gì đó.
Nàng không tin Võ Quân Uyển sẽ cứ như vậy gả cho Lộ Thần!
Nghĩ tới đây, Nguyệt Hoàng lần nữa đi tới trước bàn sách, nâng bút, viết một bức thư khác cho Võ Quân Uyển.
Hiện tại nàng hoài nghi Võ Quân Uyển có phải đã nhận ra Lộ Thần khó đối phó, cho nên cố ý ủy thân cho Lộ Thần, muốn tìm ra biện pháp có thể trừ bỏ Lộ Thần hay không.
Rất nhanh, nàng lại viết xong một phong thư, sai người mang đến Nhạn Thành.
Giờ khắc này.
Đại Hạ, Nhạn Thành.
Trong phòng Mộ Dung Tuyết Nhi.
Lộ Thần ngồi trước bàn sách, nhìn bức họa trên bàn, vừa cười vừa nói: "Không thể không nói, trình độ vẽ vời của ngươi thật sự là cao siêu, không hổ là Đại Nguyệt tài nữ."
Nghe Lộ Thần khen ngợi, Mộ Dung Tuyết Nhi thản nhiên nói: "Chỉ là tiện tay vẽ vời mà thôi."
Lộ Thần chăm chú nhìn bức họa trước mặt, vừa thưởng thức vừa nói: "Đây không phải là tiện tay vẽ vời, chi tiết trong tranh nhiều như vậy, xem ra là đã rõ như lòng bàn tay về thân thể của ta."
Mộ Dung Tuyết Nhi liếc nhìn Lộ Thần một cái, sau đó nói: "Bệ hạ tới phòng ta, chính là vì xem ta vẽ tranh sao?"
Lộ Thần mỉm cười, cuộn tròn bức chân dung của mình lại, vừa cuộn vừa nói: "Không phải vậy."
"Ta chỉ là nhớ tới đã rất lâu không có luyện chữ, cho nên muốn tìm ngươi luyện chữ một chút."
Nghe đến "luyện chữ", Mộ Dung Tuyết Nhi lại nhớ tới những chuyện mà nàng và Lộ Thần đã làm trước kia trong thư phòng ở Bắc Vương phủ.
Mộ Dung Tuyết Nhi xem như đã hiểu, gần đây gia hỏa Lộ Thần này lại rảnh rỗi, muốn tới đây tìm niềm vui, tra tấn nàng.
Nàng cũng nghe nói hiện giờ kết cấu quyền lực của Đại Hạ rất đặc biệt, Lộ Thần cơ hồ chuyện gì cũng không quản, đều giao cho người khác chủ trì, gia hỏa này cùng lắm chỉ xem qua một vài công văn trọng yếu, ngoài ra, hắn cơ hồ không có việc gì để làm.
Lúc này, Mộ Dung Tuyết Nhi trực tiếp chạy đến trên giường nằm sấp, sau đó nói: "Tới đi."
Thấy cảnh này, Lộ Thần sửng sốt một chút, lập tức nói: "Ngươi xem ta là ai vậy."
Mộ Dung Tuyết Nhi trong lòng cười thầm một tiếng, tên háo sắc này ngược lại giả vờ làm người đứng đắn.
Mộ Dung Tuyết Nhi còn chưa kịp nói gì, Lộ Thần thi triển một chiêu di hình hoán ảnh, trong nháy mắt đã tới sau lưng Mộ Dung Tuyết Nhi, sau đó chính là cảnh luyện chữ quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận