Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 645: Ái phi, như thế nào?

**Chương 645: Ái phi, cảm giác thế nào?**
Thấy sau lưng mấy tên nữ đệ tử đều hiểu chuyện như vậy, Tô Hàm Yên lúc này mới yên tâm nói:
"Nhiệm vụ lần này của ta vô cùng đơn giản, các ngươi đi theo một đệ tử được chọn tiến vào t·h·i·ê·n Thần thế giới, cùng đi tới t·h·i·ê·n Thần thế giới. Sau khi tiến vào t·h·i·ê·n Thần thế giới, các ngươi tìm hai tên thân truyền đệ tử của ta, bảo các nàng mai danh ẩn tích, tìm một nơi t·r·ố·n đi."
"Đồng thời đưa hai phong thư này của ta cho hai người họ."
Nói đến đây, Tô Hàm Yên lấy từ trong tay áo dài của mình ra hai lá thư đã viết xong.
Nghe được lời này của Tô Hàm Yên, mấy tên nữ đệ tử đều sửng sốt một chút.
Các nàng vốn còn tưởng rằng là nhiệm vụ đặc biệt trọng yếu gì, dù sao nhìn bộ dáng Tô Hàm Yên cẩn t·h·ậ·n như vậy, kết quả lại là việc này...
Việc này có thể xem là nhiệm vụ trọng yếu gì chứ?
Bảo hai tên đệ tử của Tô Hàm Yên t·r·ố·n đi ư?
Tại sao phải t·r·ố·n đi?
Các nàng có chút không hiểu.
Có điều các nàng cũng không hỏi nhiều, Tô Hàm Yên tiếp tục nói: "Chờ sau khi mọi chuyện thành c·ô·ng, ta sẽ thu các ngươi làm thân truyền đệ tử."
Nghe nói như thế, mấy tên nữ đệ tử trong nháy mắt hưng phấn lên, thân truyền đệ tử của Tô Hàm Yên, không phải ai muốn làm là có thể làm được.
Tô Hàm Yên thân là cường giả Âm Dương cảnh duy nhất của Mê Tiên tông, hơn nữa còn là nữ nhân, rất nhiều nữ đệ tử đều muốn bái nàng làm sư phụ, đáng tiếc lúc trước nàng chỉ thu hai thổ dân của Mê Vụ thế giới làm thân truyền đệ tử.
Sau khi mấy tên nữ đệ tử hoàn hồn, các nàng hưng phấn đồng thanh nói: "Đa tạ Tô trưởng lão, chúng ta nhất định đem thư đến cho hai vị sư tỷ!"
Tô Hàm Yên tiếp tục nói: "Nghe đây, sau khi tiến vào t·h·i·ê·n Thần thế giới, hành sự phải kín đáo, không được nảy sinh xung đột với bất kỳ thế lực nào, các ngươi chỉ cần tìm được hai vị sư tỷ của mình là được rồi."
Các nàng lại đồng thanh nói: "Vâng, Tô trưởng lão!"
Tô Hàm Yên nói: "Tốt, các ngươi chuẩn bị một chút, đi theo những đệ tử kia đến t·h·i·ê·n Thần thế giới đi."
Sau đó, một vị nữ đệ tử tiếp nh·ậ·n lá thư tr·ê·n tay Tô Hàm Yên, rồi nói: "Đệ tử xin cáo lui!"
Vừa dứt lời, các nàng liền quay người rời khỏi đỉnh núi.
Chờ sau khi những nữ đệ tử kia rời đi, Tô Hàm Yên đứng tr·ê·n đỉnh núi, ngắm nhìn màn sương mù phía xa, lầm bầm lầu bầu: "Hy vọng tất cả còn kịp!"
Kỳ thật ngay từ đầu, Tô Hàm Yên đã định p·h·ái người đi nhắc nhở hai thân truyền đệ tử của nàng, có điều hai nhóm đệ tử kia đều do Hàn Nguyên Khải tự mình an bài, nàng sợ chính mình cưỡng ép đưa người vào, sẽ khiến Hàn Nguyên Khải chú ý.
Từ ban đầu, nàng đã không cho rằng Hàn Nguyên Khải sẽ buông tha. Hàn Nguyên Khải đã nói như vậy với nàng, chắc chắn là muốn hai thân truyền đệ tử của nàng làm lô đỉnh.
Hơn nữa nàng cũng cảm giác Hàn Nguyên Khải nhất định đã p·h·ái đệ tử đi bắt hai thân truyền đệ tử của nàng. Tuy rằng đệ tử của nàng có thực lực rất mạnh, nhưng dù sao các nàng cũng chỉ là thổ dân của sơ đẳng thế giới, t·h·i·ê·n phú có hạn.
Lại thêm t·h·i·ê·n Thần thế giới chỉ là một thế giới không hoàn chỉnh, muốn trở thành t·h·i·ê·n Nhân vô cùng khó khăn. Hai người các nàng có lẽ đến giờ vẫn chưa đột p·h·á thành t·h·i·ê·n Nhân.
Chưa trở thành t·h·i·ê·n Nhân, lại thêm t·h·i·ê·n Thần thế giới linh khí có hạn, các nàng cũng không thể p·h·át huy hết thực lực, không thể nào là đối thủ của đám đệ tử do Hàn Nguyên Khải p·h·ái đi.
Nghĩ đến đây, nội tâm Tô Hàm Yên càng thêm lo lắng, thậm chí nàng còn hoài nghi không biết hai người các nàng đã b·ị b·ắt hay chưa.
Nếu như b·ị b·ắt rồi, đến lúc đó Hàn Nguyên Khải khẳng định sẽ đem hai người họ giấu đi, đợi khi c·ấ·m chế của Mê Vụ thế giới b·i·ế·n m·ấ·t, nàng tiến vào t·h·i·ê·n Thần đại lục, chỉ sợ cũng khó có thể gặp lại hai thân truyền đệ tử.
Tô Hàm Yên khẽ thở dài một tiếng, đối với vị sư huynh này của mình, nàng thật sự có chút thất vọng. Tuy rằng nàng cũng biết Tu Chân giới mạnh được yếu thua, nhưng sư huynh của nàng trước đây không phải là người như thế, vẫn có chút nhân tính.
Còn hiện tại, Hàn Nguyên Khải vì mục đích của mình, không từ mọi t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n, muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không còn hình tượng chính p·h·ái tu sĩ như trước kia.
Tô Hàm Yên cũng hoài nghi không biết có phải Hàn Nguyên Khải vốn dĩ chính là loại người như vậy hay không.
Nếu như Hàn Nguyên Khải đối với người ngoài như thế thì còn có thể hiểu được, đằng này ngay cả người của mình cũng không buông tha, Võ Quân Uyển và Lý Khinh Nhu dù sao cũng là thân truyền đệ tử của nàng, vậy mà Hàn Nguyên Khải vẫn còn để ý.
Bởi vì chuyện này, Tô Hàm Yên thậm chí đã nảy sinh ý định rời khỏi Mê Tiên tông, Mê Tiên tông đã thay đổi đến mức nàng không còn nh·ậ·n ra. Nàng cảm giác nếu tiếp tục ở lại Mê Tiên tông, sớm muộn đạo tâm cũng sẽ p·h·á toái.
...
Sau khi Lộ Thần nói cho Mộ Vân Hề biết thân phận của mình, Mộ Vân Hề liền tỏ ra vô cùng nhu thuận, mềm mại đáng yêu, Lộ Thần muốn làm gì cũng được, nàng đều có thể chấp nh·ậ·n, đồng thời đáp lại Lộ Thần không tệ.
Hơn nữa, Mộ Vân Hề còn cố ý vận chuyển Huyền Nữ c·ô·ng, chính là để Lộ Thần có được trải nghiệm hoàn mỹ hơn, ai bảo Lộ Thần là Đại Đế chi t·ử, nàng cũng không dám đắc tội một vị Đại Đế chi t·ử.
Bất quá, Mộ Vân Hề dù sao cũng là nữ nhân, trước các loại t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n của Lộ Thần, nàng khó có thể giữ vững ý thức, không lâu sau, nàng cũng chỉ còn lại tiếng kêu loạn.
Cùng lúc đó.
Thanh Thu cung.
Liễu Thanh Thu đang tĩnh toạ tu luyện trong đình, lúc này, một nha hoàn hớn hở tiến vào trong viện, chạy đến trước mặt Liễu Thanh Thu nói: "Chủ t·ử, tin tốt, bệ hạ đến chỗ Mộ quý phi, đồng thời qua đêm ở đó."
Nghe nói như thế, Liễu Thanh Thu xem thường nói: "Hắn đâu phải lần đầu tiên tới đó, mỗi lần đến cũng có thấy hắn giày vò nữ nhân kia đâu."
Liễu Thanh Thu hiện tại rất muốn thấy dáng vẻ Mộ Vân Hề kêu trời trách đất, cho nên nàng cố ý dặn dò nha hoàn thị nữ, chỉ cần nghe nói Lộ Thần đến chỗ Mộ Vân Hề, thì lập tức báo cho nàng biết.
Trước đó mấy lần, thị nữ báo cho nàng Lộ Thần đến tẩm cung của Mộ Vân Hề, nàng liền lập tức phóng thích linh lực, dò xét chuyện p·h·át sinh trong tẩm cung của Mộ Vân Hề. Kết quả, Lộ Thần nhiều nhất cũng chỉ thân mật s·ờ s·ờ một chút, chứ không làm gì Mộ Vân Hề cả, điều này khiến Liễu Thanh Thu vô cùng thất vọng.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng có thể nhìn thấy nữ nhân kia bị giày vò đến thất thần, ánh mắt vô hồn, không ngờ tên Lộ Thần này vẫn không động vào nàng.
Lúc này Liễu Thanh Thu cho rằng hôm nay Lộ Thần đến chỗ Mộ Vân Hề, phần lớn là lại đến trêu chọc Mộ Vân Hề.
Ngay lúc Liễu Thanh Thu đang nghĩ như vậy, nha hoàn liền vội vàng nói: "Chủ t·ử, lần này có tiếng kêu!"
Nghe nói như vậy, Liễu Thanh Thu "Hửm?" một tiếng, lập tức phóng thích linh lực, thăm dò chuyện p·h·át sinh ở tẩm cung của Mộ Vân Hề.
Tẩm cung của Mộ Vân Hề ở ngay s·á·t vách nàng, nàng muốn dò xét chuyện gì xảy ra bên trong vô cùng dễ dàng.
Rất nhanh nàng đã nh·ậ·n ra động tác của Lộ Thần trong phòng Mộ Vân Hề, cảm giác được hai người đang làm chuyện đó, Liễu Thanh Thu cười lạnh một tiếng, "Quả nhiên là một t·i·ệ·n nhân!"
Tuy rằng lúc nàng bị giày vò, nàng cũng kêu trời trách đất, nhưng nàng không khoa trương như Mộ Vân Hề.
Liễu Thanh Thu đứng dậy, sau đó bay thẳng đến nóc tẩm cung s·á·t vách, t·ử tế lắng nghe tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong.
"Bệ hạ, tha m·ạ·n·g..."
"Phu quân, nô gia biết sai rồi..."
"Hảo ca ca, ngô..."
"Ta hảo nương t·ử, thân thể của nàng thật mềm mại, giống như là cây bông mịn vậy."
Nghe được tiếng Mộ Vân Hề, cảm nh·ậ·n được tình huống của Mộ Vân Hề, Liễu Thanh Thu trong lòng thư thái hơn nhiều.
Dù sao hai người các nàng trước đây là minh hữu, minh hữu đương nhiên phải cùng chung h·o·ạ·n nạn, làm sao có thể để mình nàng chịu tội.
Liễu Thanh Thu cũng không nghĩ nhiều nữa, với tính khí và năng lực của Lộ Thần, Mộ Vân Hề ít nhất cũng m·ấ·t nửa cái m·ạ·n·g.
Lập tức nàng nhẹ nhàng đ·ạ·p chân, bay trở về tẩm cung của mình, sau đó thu hồi linh lực, không tiếp tục thăm dò chuyện xảy ra ở bên cạnh.
Chuyện như vậy vẫn nên ít xem một chút, xem nhiều, đến lúc đó chính mình thân thể xao động thì phiền phức.
Không biết qua bao lâu, Lộ Thần bàn tay lớn du tẩu tr·ê·n làn da trắng như tuyết của Mộ Vân Hề, vừa nhẹ vỗ về thân thể Mộ Vân Hề, vừa nói: "Ái phi, cảm giác thế nào?"
Mộ Vân Hề thở gấp như lan, ánh mắt m·ô·n·g lung, không t·r·ả lời câu hỏi của Lộ Thần.
Hiện tại nàng chỉ cảm thấy mình có lẽ đã thật sự trở thành nữ nô của Lộ Thần, không thể rời bỏ tên hỗn trướng này. Lại thêm tên hỗn trướng này là Đại Đế chi t·ử, cả đời này nàng chỉ có thể làm lô đỉnh cho hắn.
Nghĩ đến đây, Mộ Vân Hề cảm thấy mình thật là gặp xui xẻo, vận rủi. Rơi xuống thế giới này đã đành, thế mà còn rơi vào tay một Đại Đế chi t·ử.
Nếu là nữ nhân bình thường, có lẽ sẽ may mắn vì mình trở thành nữ nhân của Đại Đế chi t·ử, nhưng nàng không giống, nàng biết rõ nữ nhân của Đại Đế chi t·ử cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào.
Thứ nhất, hắn không t·h·iếu nữ nhân, cho nên hắn phần lớn chỉ là chơi đùa mà thôi. Nếu chơi chán rồi, có lương tâm thì sẽ vứt bỏ nàng, để nàng cút đi, còn không có lương tâm, sẽ coi nàng như đồ vật, mang đi tặng cho người khác.
Hơn nữa, với Đại Đế chi t·ử như Lộ Thần, đoạt đích chi tranh (cuộc chiến tranh giành ngôi vị) thường vô cùng t·à·n k·h·ố·c. Cuối cùng, chỉ có một hoàng t·ử có thể s·ố·n·g sót, kế thừa vị trí của Thần Võ Đại Đế, những hoàng t·ử còn lại cùng nữ nhân bên cạnh, chỉ sợ đều sẽ bị g·iết sạch.
Mộ Vân Hề còn muốn thành đế, cũng không muốn c·hết quá sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận