Đa Tử Đa Phúc, Theo Cưới Vợ Bắt Đầu Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 330: Cửa sổ một cửa, ngươi chính là của ta nữ nhân

**Chương 330: Cửa sổ khép lại, nàng chính là nữ nhân của ta**
Bắc Vương phủ, cổng lớn.
Sau khi xuống xe ngựa, Mộ Dung Tuyết Nhi nhìn bảng hiệu Bắc Vương phủ, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nàng vốn cho rằng kiếp này có lẽ sẽ không bao giờ trở lại Bắc quốc, trở về Nhạn Thành, cũng rất khó gặp lại Bắc Vương.
Không ngờ, mới đó không lâu, nàng lại bị Nguyệt Hoàng đưa trở về.
Mộ Dung Tuyết Nhi khẽ thở dài.
Vừa nghĩ tới những chuyện p·h·át sinh giữa mình và Bắc Vương tại Vương phủ đoạn thời gian trước, thân thể mềm mại của Mộ Dung Tuyết Nhi không khỏi khẽ r·u·n lên.
Sau khi trở lại Đại Nguyệt, nàng cố ý cho người điều tra mức độ trung bình của nam nhân tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, kết quả cuối cùng là, không ai có thể hung m·ã·n·h như Bắc Vương.
Cũng vì điều tra loại chuyện này, nàng bị một số quan viên trong triều Đại Nguyệt không ưa vạch tội, nói nàng thân là nữ nhân lại có tính cách phóng đãng, đời sống cá nhân không kiềm chế.
Đương nhiên, có Nguyệt Hoàng che chở, dù bị vạch tội nàng cũng sẽ không gặp chuyện gì.
Đợi Mộ Dung Tuyết Nhi rời khỏi Đại Nguyệt, đến Bắc quốc, những đại thần Đại Nguyệt kia còn tưởng rằng bọn họ vạch tội có tác dụng, Nguyệt Hoàng lần nữa xa lánh Mộ Dung Tuyết Nhi, điều nàng đến Bắc quốc.
Vừa nghĩ tới những tư liệu liên quan đến nam nhân mà mình điều tra tại Đại Nguyệt, mặt Mộ Dung Tuyết Nhi ửng đỏ, ngay lúc này, giọng nói của nha hoàn Vương phủ truyền đến, "Mộ Dung cô nương, mời đi theo ta."
Nghe được giọng nói của nha hoàn, Mộ Dung Tuyết Nhi mới hoàn hồn, vội vàng ngăn mình suy nghĩ lung tung.
Nàng lát nữa còn phải tìm cách lấy tình báo từ chỗ Lộ Thần, sao có thể nghĩ đến những chuyện ô uế kia, nếu tâm tư của nàng đều đặt ở chuyện nam nữ, làm sao nàng có thể thu thập tình báo từ chỗ Bắc Vương.
Dưới sự chỉ dẫn của nha hoàn, Mộ Dung Tuyết Nhi nhanh chóng đến thư phòng, đi tới trước mặt Lộ Thần.
Thấy Lộ Thần, Mộ Dung Tuyết Nhi hành lễ nói: "Ngoại thần bái kiến Bắc Vương."
Lộ Thần liếc nhìn Mộ Dung Tuyết Nhi, nàng vẫn như trước kia, mặc y phục trắng viền đen, một thân khí chất ngự tỷ thanh lãnh, khiến người ta không khỏi có chút rung động.
Lộ Thần cười nói: "Mới bao lâu không gặp, Tuyết nhi sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy."
Nghe vậy, Mộ Dung Tuyết Nhi mặt không đổi sắc nói: "Vương gia, ta là sứ thần Đại Nguyệt, đại diện cho toàn bộ Đại Nguyệt, xin vương gia tôn trọng ta một chút."
Mộ Dung Tuyết Nhi vừa dứt lời, Lộ Thần liền vung tay, sau một khắc, cửa thư phòng và cửa sổ đều đóng lại.
Mộ Dung Tuyết Nhi đang định nói gì, liền bị Lộ Thần ôm lấy thân thể, Mộ Dung Tuyết Nhi muốn giãy dụa, kết quả p·h·át hiện mình không có chút sức lực nào, hoàn toàn không thể đẩy Lộ Thần ra.
Lộ Thần lúc này cười nói: "Cửa sổ chưa đóng, nàng là sứ thần Đại Nguyệt, cửa sổ khép lại, nàng chính là nữ nhân của ta."
Mộ Dung Tuyết Nhi không hề bối rối, dù sao thân thể của nàng sớm đã bị tên đồ h·á·o· ·s·ắ·c trước mặt chiếm đoạt, Mộ Dung Tuyết Nhi lúc này mặt không đổi sắc nói: "Vương gia không khỏi quá mức bá đạo."
Lộ Thần không để ý đến lời này của Mộ Dung Tuyết Nhi, hắn lúc này hỏi: "Lần này nàng trở về, Nguyệt Hoàng có nhìn thấu thủ cung văn ta vẽ cho nàng không?"
Mộ Dung Tuyết Nhi đáp: "Không có."
Nghe vậy, Lộ Thần nói: "Xem ra kỹ thuật vẽ của ta không tệ, Nguyệt Hoàng quả nhiên không nh·ậ·n ra."
Nói đến đây, Lộ Thần một cái ôm c·ô·ng chúa bế Mộ Dung Tuyết Nhi lên, Mộ Dung Tuyết Nhi ngẩn ra một chút, còn chưa kịp phản ứng, Lộ Thần đã đi thẳng đến phòng nghỉ trong thư phòng.
Mộ Dung Tuyết Nhi có chút bất đắc dĩ, nàng không biết nên phản ứng thế nào, nàng là người do Nguyệt Hoàng p·h·ái đến, là thủ hạ của Nguyệt Hoàng, theo lý thuyết nàng phải giữ khoảng cách nhất định với Lộ Thần, kết quả tên Lộ Thần này hoàn toàn không thèm để ý, tựa hồ như nàng thật sự là nữ nhân của hắn vậy.
Đương nhiên, như vậy cũng có một chỗ tốt, nàng đến Bắc quốc vốn là vì tiếp cận Bắc Vương, bây giờ Bắc Vương xem nàng như nữ nhân của hắn, sau này nàng muốn lấy tình báo từ Bắc Vương sẽ càng thêm dễ dàng.
Chỉ có điều, trong lòng Mộ Dung Tuyết Nhi luôn có một cảm giác kỳ lạ, nàng cảm thấy mình hoàn toàn không thể cự tuyệt Lộ Thần.
Chỉ chốc lát sau, Lộ Thần liền đặt Mộ Dung Tuyết Nhi lên g·i·ư·ờ·n·g trong phòng nghỉ, sau đó đè lên, từ tr·ê·n cao nhìn xuống khuôn mặt tuyệt mỹ mềm mại của nàng.
Lộ Thần tiếp tục hỏi: "Nguyệt Hoàng lần này để nàng trở về, là muốn nàng tìm hiểu tình báo gì, nàng cứ hỏi thẳng ta, có lẽ ta có thể trả lời nàng ngay bây giờ."
Nghe vậy, Mộ Dung Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào hai mắt Lộ Thần. Tựa hồ muốn nhìn ra cái gì từ trong ánh mắt hắn, nhưng ánh mắt Lộ Thần vô cùng thanh tịnh, căn bản không nhìn ra hắn có đang nói đùa với nàng hay không.
Mộ Dung Tuyết Nhi sau đó nói: "Bệ hạ muốn ta tìm hiểu vì sao ngài lại c·ô·ng bố Gia Cát Trọng Quang không phải t·h·i·ê·n Nhân vào lúc này, việc c·ô·ng bố tin tức này vào thời điểm này sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho Bắc quốc."
Mộ Dung Tuyết Nhi nói tới phiền phức, tất nhiên là chỉ chuyện của Đại Võ, Mộ Dung Tuyết Nhi tr·ê·n đường đến Bắc quốc, đã nghe nói về động thái của Đại Võ, Đại Võ đã điều binh lên phía bắc, chẳng bao lâu nữa, Đại Võ e rằng sẽ p·h·át động c·hiến t·ranh với Bắc quốc.
Lần c·hiến t·ranh này có quan hệ trực tiếp với việc Lộ Thần c·ô·ng bố Gia Cát Trọng Quang không phải t·h·i·ê·n Nhân, nếu Lộ Thần không để Gia Cát Trọng Quang đi khắp nơi, vẫn duy trì một trạng thái mơ hồ, để người khác suy đoán, thì Đại Võ cũng không dám trực tiếp xuất binh như vậy.
Lộ Thần nói: "Thì ra là chuyện này, rất đơn giản, bởi vì thực lực của Bắc quốc đã đủ mạnh, không còn sợ bất kỳ vương triều nào, cho nên ta cho rằng không cần t·h·iết phải tiếp tục che giấu thực lực."
"Có người muốn t·ấn c·ông Bắc quốc, Bắc quốc sao lại không muốn dùng một cuộc c·hiến t·ranh để uy h·iếp những thế lực đối địch kia."
Nghe được lời này, Mộ Dung Tuyết Nhi hơi thất thần, sau đó nàng hỏi: "Ý của Vương gia là Bắc quốc không cần t·h·i·ê·n Nhân để uy h·iếp những thế lực đối địch, dựa vào thực lực quân sự của Bắc quốc, liền có thể ch·ố·n·g lại toàn bộ thế giới?"
Lộ Thần giơ tay, vuốt ve chiếc cằm tinh xảo trắng như tuyết của Mộ Dung Tuyết Nhi, "Ch·ố·n·g lại toàn bộ thế giới thì không đến mức, nhưng kháng cự một hai vương triều tiến c·ô·ng n·g·ư·ợ·c lại thì không có vấn đề gì."
Mộ Dung Tuyết Nhi nhanh chóng p·h·án đoán tính thật giả của câu nói này, nhìn ánh mắt Lộ Thần, Mộ Dung Tuyết Nhi luôn có cảm giác Lộ Thần sẽ không l·ừ·a gạt mình.
Lộ Thần tiếp tục nói: "Bắc quốc muốn p·h·át triển ổn định, dựa vào uy h·iếp của t·h·i·ê·n Nhân là không được, bây giờ ngày càng có nhiều Đại Tông Sư tiến vào Hợp Đạo kỳ, chuyện Gia Cát Trọng Quang không phải t·h·i·ê·n Nhân sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, đã như vậy, dứt khoát dùng một cuộc c·hiến t·ranh để x·á·c định địa vị của Bắc quốc."
Mộ Dung Tuyết Nhi nói: "Vương gia không cảm thấy như vậy quá mạo hiểm sao? Dù sao Vương gia mới đến Bắc quốc chưa được mấy năm, nếu có vương triều dốc toàn lực t·ấn c·ông Bắc quốc, Bắc quốc rất có thể sẽ không chống đỡ nổi."
Mộ Dung Tuyết Nhi không nói thẳng chuyện Đại Võ vương triều muốn tiến c·ô·ng Bắc quốc, nàng tin rằng Bắc Vương hẳn là cũng biết chuyện này.
Lộ Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt như đá quý của Mộ Dung Tuyết Nhi, cười hỏi: "Nàng đây là đang lo lắng cho ta sao?"
Mộ Dung Tuyết Nhi "vô tình" nói: "Vương gia suy nghĩ nhiều."
Nói đến đây, ánh mắt Mộ Dung Tuyết Nhi liền liếc sang một bên, không tiếp tục nhìn thẳng Lộ Thần.
Lúc này, tay Lộ Thần đặt lên đai lưng của Mộ Dung Tuyết Nhi, vừa cởi đai lưng, vừa nói: "Rủi ro cao mới có thể có lợi nhuận cao, chỉ có can đảm rút k·i·ế·m, mới có thể uy h·iếp k·ẻ đ·ị·c·h, vung ra một k·i·ế·m, mới có thể khiến có kẻ không dám rút k·i·ế·m."
Mộ Dung Tuyết Nhi có chút im lặng, Lộ Thần làm sao có thể vừa nghiêm túc nói chuyện, vừa dùng móng vuốt cởi quần áo của mình.
Có điều, tuy ý thức được chuyện có thể xảy ra tiếp theo, nhưng nàng cũng không ngăn cản Lộ Thần.
Mộ Dung Tuyết Nhi nghĩ thầm, coi như đây là thù lao nàng lấy tình báo cho Lộ Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận