Chí Quái Thư

Chương 87: Thuyền hành gặp yêu

"Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, người xưa thật không lừa ta." Tam sư huynh vừa đi vừa nói, "Nếu không đi ra ngoài, ai có thể ngờ được trong thiên hạ này lại có một ngọn núi mà chim chuột cùng chung hang?"
Phía trước là một con sông lớn, đã có thể thấy bến tàu. Có vài tiếng sáo xa xăm từ trên mặt sông vọng lại. Lâm Giác không nhịn được vừa đi vừa ngoái đầu nhìn — Nghe nói nơi này cũng là con đường phải đi qua để đến kinh thành. Kinh thành của thế giới này lại là như thế nào nhỉ? Nếu sư phụ trăm năm sau quy tiên, bản thân xuống núi, chắc chắn cũng phải đi một chuyến xem sao.
Quay đầu lại, đã tới bờ sông. Nơi này có không ít tàu khách đậu lại, lớn nhỏ đều có, lớn đi đường dài, nhỏ đi gần, thậm chí có cả một chiếc lầu thuyền, có thể thấy giao thông đường thủy phát triển nhường nào.
"Đạo trưởng cần ngồi thuyền không?"
"Đạo trưởng đi đâu?"
"Đạo trưởng! Thuyền của ta vừa nhanh vừa êm!" Ba người còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng chào hỏi.
"Đi Nguyên Châu, huyện Ông, núi Minh Trù, phải tìm một chiếc thuyền có thể chở con lừa." Tam sư huynh đang vác một bó cỏ khô nói.
Lúc này trong ba người, Lâm Giác vẫn mang tráp sách của hắn, nhưng Tam sư huynh và Tiểu sư muội lại mỗi người vác một bó cỏ khô, ngay cả hồ ly trên lưng cũng bị Tam sư huynh dùng hai tay ôm gọn một nhúm nhỏ, rồi dùng cỏ khô trói lại, bất quá đó chỉ là do đạo nhân có tâm chơi đùa thôi, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế. Hồ ly cũng trung thực gánh chịu, đứng bên chân Lâm Giác.
"Nguyên Châu à..." Rất nhiều chủ thuyền liền im lặng. Thuyền nhỏ không dễ đi đường xa như vậy, lại không chở được lừa, cũng có nhà không đi Nguyên Châu. Chỉ có một chiếc thuyền mui lớn hơn một chút, trên đó có một lão giả đang chỉnh lại cánh buồm.
"Đạo trưởng đi núi Minh Trù huyện Ông?"
"Đến để chở con lừa."
"Con lừa thì đương nhiên chở được, bất quá chỉ có thể đặt ở đằng sau, không được làm ảnh hưởng đến khách nhân khác." Lão giả nói, "Cũng mong lừa của đạo trưởng không sợ nước, nếu bị hoảng sợ mà rơi xuống nước, ta không bồi thường."
"Lư sư huynh nhà ta rất thông minh."
"Thông minh là tốt rồi."
"Bao nhiêu tiền?"
"Các đạo trưởng còn có cả... Đây là hồ ly à? Nó có cắn người không?"
"Tuyệt đối không."
"Đi đường thủy tới Minh Trù sơn cũng phải hơn ngàn dặm, mất khoảng mười ngày, trước kia mỗi người hơn ba trăm tiền, đạo trưởng nếu đồng ý, coi như kết một thiện duyên, chỉ tính ba trăm tiền. Con lừa cũng tính một người." Lão giả vừa đánh giá bọn họ vừa nói, "Trên thuyền có cơm tối và đồ ăn nhẹ, cỏ khô cho lừa tự mang, hồ ly không tính tiền, chỉ cần không chê tanh, tôm cá thì bao ăn no."
"Được."
Tam sư huynh không mặc cả, đáp ứng luôn.
Thế là ba người đi trước, bước lên thuyền mui. Hồ ly vác cỏ theo sau, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy một cái, cũng lên tới, vững vàng đáp xuống đất, chỉ là bó cỏ trên lưng rung rung ba cái.
Bất ngờ, con lừa lại vững chãi bước lên. Bảo nó đứng chỗ nào, nó liền đứng chỗ đó. Lừa không lớn, thuyền mui không nhỏ, Lư sư huynh có thể nằm ngang phía sau thuyền, đứng thẳng thì càng thoải mái hơn. Mà ngoài ba người, trong thuyền mui còn có ba người khác.
Một người là thư sinh trẻ tuổi.
Hai người mang đao kiếm, trên mặt có sẹo, là dân giang hồ.
Thấy Lâm Giác ba người lên thuyền, ba người trong thuyền đều nhìn bọn họ, quan sát từ trên xuống dưới.
Thư sinh nhìn tráp sách của Lâm Giác và khuôn mặt ngây thơ của Tiểu sư muội, cảm thấy ba đạo nhân này cũng có chút thư khí; người giang hồ nhìn kiếm của ba người và côn của Lâm Giác, lại nhận ra mấy phần giang hồ khí, cũng phải, ngoài Phù Lục phái, Linh Pháp phái và Đan Đỉnh phái ra thì có một số đạo nhân mượn danh đạo quán để trốn thuế, trốn quan, kỳ thực là luyện võ lăn lộn giang hồ.
"Có lễ." Tam sư huynh đi đầu hành một lễ, lên tiếng: "Chúng ta là đạo nhân của Phù Khâu quan Y Sơn, từ trước đến nay ẩn tu, đi đường xa mang theo một con lừa để vận hành lý, bất quá Lư sư huynh nhà ta rất nghe lời, không sủa bậy cũng không quậy phá, hữu duyên được cùng ba vị đi chung thuyền, xin ba vị thứ lỗi."
"Y Sơn ở đâu?"
"Người giang hồ, không câu nệ nhiều như vậy! Bất quá huynh đài sao lại mang một thiếu niên da trắng thịt mềm và một bé gái đi giang hồ?" Hai người giang hồ kẻ trước người sau hỏi.
"Y Sơn? Thiên Đô Liên Hoa?" Thư sinh giơ tay đáp lễ, mở miệng hỏi.
"Y Sơn ở huyện Y, rất vắng vẻ, hai vị này là sư đệ sư muội nhà ta, lần này dẫn bọn họ ra ngoài tham gia đại tiếu ở núi Minh Trù, để mở mang kiến thức." Tam sư huynh trả lời từng người, lại nhìn thư sinh, "Vị cư sĩ này kiến thức rộng rãi, đúng là Y Sơn có Thiên Đô phong và Liên Hoa phong."
Hai tên giang hồ một người mất hứng, hừ một tiếng.
Lúc trước thấy bọn họ đeo kiếm, Tam sư huynh còn mang bầu rượu, tưởng là người giang hồ, hóa ra không phải, toàn là kẻ văn vẻ, thật không thú vị.
Thư sinh thì mắt sáng lên.
"Ta chưa từng đi, chỉ nghe nói, Y Sơn tuy xa xôi hiểm trở, phong cảnh lại là một trong những danh sơn đẹp nhất thiên hạ. Cho nên mới có câu 'Mặc cho Ngũ Nhạc đón khách, một lần đến Trời Đều cũng gọi là kỳ' ."
"Lời này không sai."
"Đi thôi!" Một gã giang hồ hét lớn, "Tổng cộng sáu người, còn thêm hai con súc vật lớn nhỏ, một chuyến kiếm được bao nhiêu tiền? Đêm còn chưa ngủ!"
Hồ ly lập tức nghiêng đầu nhìn hắn.
Ngoài khoang thuyền vọng đến tiếng đáp lời vội vàng của người lái đò.
Thế là thuyền mui từ từ rời bến. Gió thổi đến, cánh buồm căng lên, thuận gió mà đi.
Trong khoang thuyền vô cùng đơn giản, hai bên trái phải đều có một băng ghế gỗ dài cố định để ngồi. Ở giữa còn có một lò sưởi nhỏ, vài cái áo tơi, lưới đánh cá, đồ câu, nồi bát các loại. Hành lý tùy ý đặt ở giữa. Ba người Lâm Giác ngồi ở phía bên trái hướng đi, ba người kia ngồi bên tay phải.
Hai người giang hồ đang tán gẫu.
Tam sư huynh và thư sinh cũng trò chuyện.
Lâm Giác thì đang quan sát khoang thuyền, Tiểu sư muội vẻ mặt nghiêm túc học theo hắn, ngoảnh đầu nhìn khắp nơi. Hồ ly ngoan ngoãn nằm sát bên chân hắn.
Chiếc thuyền này tuy không nhỏ, nhưng cũng không bằng thuyền lầu, không có chỗ nghỉ chân, đến buổi tối, trừ khi ghé vào lữ điếm trên bờ, nếu không chắc chỉ có thể ở trong khoang thuyền hoặc trên boong thuyền ngủ qua đêm.
Hồ ly khẽ hít hít mũi.
Lâm Giác cũng âm thầm hít một hơi. Hai người giang hồ đối diện quá lâu chưa tắm, người vừa mỏi mệt vừa có mùi hôi nồng nặc. Không chỉ vậy, hành vi lời nói của họ cũng rất bất lịch sự. Tam sư huynh vốn mang chút khí khái giang hồ, cũng phóng khoáng tính tình, bất quá người trong giang hồ kết giao giao du cũng phải xem hợp tính hay không, vừa nói chuyện vài câu thì phát hiện lời lẽ bọn họ thô tục, ngược lại thư sinh trẻ tuổi kia rất có lễ phép, hắn liền không còn muốn trò chuyện với bọn họ, chỉ nói chuyện phiếm với thư sinh kia.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thiên hạ này đâu đâu không là giang hồ? Gặp gỡ ở nơi rừng núi hoang dã, người nào mà chẳng phải dân giang hồ? Hợp ý thì trò chuyện, thoải mái kết giao là đủ rồi.
Lâm Giác nhìn xung quanh lung tung thì thấy hai người giang hồ cũng đang nhìn bọn họ, nói đúng hơn là nhìn Tiểu sư muội. Có lẽ cảm thấy Tiểu sư muội xinh xắn, giang hồ gan lớn tính tình thẳng, ánh mắt không hề e dè.
Tiểu sư muội vẻ mặt nghiêm túc cũng nhìn bọn họ.
Một lát sau, Lâm Giác đứng dậy, hướng về phía mạn thuyền trên boong.
Không nằm ngoài dự liệu, tiểu hồ ly và Tiểu sư muội gần như đồng thời đứng lên, theo hắn đi ra ngoài.
Phía trước và sau mạn thuyền đều có khoảng trống, phía sau có lừa đứng, phía trước cũng trống trải, một khi bước lên thì những làn gió mát lành mang hơi nước phả vào mặt, vô cùng dễ chịu. Nếu thời tiết tốt, đến đêm có lẽ có thể ngủ một giấc ở đây, lênh đênh trên dòng nước trong, ngắm nhìn trời sao xoay vòng, nghĩ thôi cũng thấy thoải mái. Lúc này người lái thuyền đang điều chỉnh cánh buồm.
Lâm Giác rảnh rỗi, vuốt ve lông hồ ly, rồi đưa tay hất cho lông nó bay trong gió, thuận tiện trò chuyện với người lái đò: "Lão ca, trên con sông này sóng gió có lớn không?"
"Chỉ cần không có lũ, không gặp Đà Long Thủy Yêu thì sóng cũng không lớn. Cũng chỉ có chút gió thôi, chỉ đủ để đẩy thuyền đi." Người lái đò vừa cười vừa nói, "Đạo trưởng cứ yên tâm, thuyền của ta ổn định cực kỳ."
"Ổn định là tốt rồi!"
"Ha ha, chỉ cần lừa của đạo trưởng không tự kinh hãi thì nhất định sẽ không rơi xuống."
"Không cần lo lắng Lư sư huynh nhà ta."
"Sao đạo trưởng lại gọi lừa là sư huynh?"
"Ta cũng chỉ là theo các sư huynh khác gọi." Lâm Giác nói, "Chắc là vì nó vào đạo quán trước chúng ta, cho nên gọi là sư huynh."
"Đạo trưởng là người cao minh."
"Không dám không dám." Lâm Giác vội vàng nói, rồi tiếp lời, "Lão ca lái thuyền trên sông này, cũng là một cái kế sinh nhai tốt nhỉ."
"Tốt cái gì tốt? Gió táp mưa sa, nắng như thiêu đốt, mưa tuyết như trút nước, coi như không mệt chết, già rồi cũng phải đau nhức khắp mình." Lão lái đò lắc đầu nói, "Huống chi bây giờ thế đạo không yên, người đi thuyền càng ngày càng ít."
"Nhưng cũng thấy có nhiều người đấy thôi."
"Đạo trưởng đi Minh Trù sơn để khai đạo đấy à?"
"Hửm? Sao lão ca biết?"
"Chuyện lớn như vậy, sao lại không biết? Rất nhiều thiện nam tín nữ đều đổ xô đến đó, quan lại quyền quý cũng không ít, chính là gần đây thôi, người đến núi Minh Trù nhiều lắm đấy."
Nhà đò nói: "Bình thường thì không có nhiều người đi thuyền như vậy đâu, số thuyền chạy trên sông còn nhiều hơn số người ngồi thuyền ấy chứ. Hơn nữa mấy ngày trước còn có người bị hại ở trên sông, quan phủ đã điều tra rất lâu, khiến cho tiếng tăm bị xấu đi, nên số người muốn đi thuyền càng ít hơn." "Tốt xấu gì cũng kiếm được chút tiền." Lâm Giác nhớ tới Đại bá đại nương của mình, không khỏi cảm khái nói: "So với việc kiếm ăn trong ruộng, mặt hướng đất lưng hướng trời, một năm xuống cũng chẳng thấy được mấy đồng tiền." "Đều là việc khổ sai cả." Hai người đang trò chuyện thì hai người giang hồ phía sau lớn tiếng nói chuyện, giọng điệu không hề che giấu, thanh âm cũng vang ra. Bọn hắn đang thảo luận về cái động chuột cùng cái huyệt núi ở phía sau. "Mấy người ở đây ngược lại hay thật, ở trên núi tìm được động, tiện tay sờ một cái liền có thể sờ được trứng chim, ngày nào cũng ăn chim, hầm canh chim, nướng thịt chim, chỗ khác nào có nhiều thịt ăn như vậy!" "Ngươi đừng nói nữa! Lão tử rất thích thịt chim đó!" "Sau này chắc không dễ ăn nữa đâu." Nhà đò tuổi cũng không còn trẻ, lại là người hay nói, nghe thấy bọn hắn nói chuyện, liền lên tiếng đáp lời: "Khách quan nói đùa, chỗ chúng tôi tuy có nhiều động chuột với huyệt, nhưng chim chóc cũng không dễ bắt vậy đâu, mà lại bình thường chúng tôi cũng không ăn chim, có chút kiêng kị việc này." "Các ngươi kiêng kị thì các ngươi cứ kiêng kị, chúng ta không phải người ở đây, kiêng kị làm gì?" Một người giang hồ nói. "Không phải là kiêng kị, là ăn dễ sinh bệnh." "Sinh bệnh gì chứ? Đừng có nguyền rủa ta!" Tên kia lập tức cau mày lại. "Ha ha..." Nhà đò cười hai tiếng. "Vương huynh nói vậy là sao, sau này sao lại không thể ăn được nữa? Chỗ nào mà chẳng có chim chóc?" Hai người giang hồ tiếp tục nói chuyện: "Đánh được là được rồi!" "Có dễ đánh vậy không?" "Không đánh được chim rừng, thì đánh chim én vậy!" Nhà đò nghe thấy lời này, lại không nhịn được nói: "Chim én là chim sẻ nhà, ai mà lại đi đánh chim én để ăn chứ?" "Ngươi cái lão lái đò này! Cứ lo lái thuyền của ngươi đi, sao lại thích nói nhiều vậy? Thiên hạ rộng lớn như vậy, chỗ ngươi không có, chẳng lẽ chỗ khác cũng không có sao?" Một người giang hồ nói. "Vậy chúng ta cứ ăn chim én đấy!" Một người giang hồ khác nói: "Sáng nay chúng ta vừa ăn hai con chim én ở trong khách sạn xong." "Dạ dạ dạ..." Nhà đò nghe người phía trước nói thì còn cười hòa theo gật đầu, nghe đến người phía sau nói câu đó, thì tay lại run lên một cái, giật mình. "Khách quan nói cái gì?" "Sao vậy? Ngươi cái lão lái đò này, sao cứ hễ tí là giật mình thế? Lo lái thuyền của ngươi đi!" "Khách quan nói sáng nay ăn chim én sao?" "Ăn chim én thì sao? Liên quan gì đến ngươi à?" "Thật à?" "Ngươi cái lão lái đò này!" "Ấy! Không phải! Khách quan chẳng lẽ không biết là, đi đường thủy thì không được ăn chim én sao?" Mặt nhà đò đã trắng bệch ra rồi, vội vàng điều chỉnh phương hướng, nhìn như là định quay đầu lại ở giữa sông nước này. "Đi đường thủy thì sao lại không được ăn chim én? Ăn thì thế nào chứ?" Tiếng nói vừa dứt thì đã cảm thấy có gì đó không đúng. Rõ ràng trời nắng mây trắng, gió êm sóng lặng, vậy mà lúc này chiếc thuyền này lại nhấp nhô khá dữ dội. Đăng đăng đăng —— Hai người giang hồ lập tức đứng dậy, mang theo đao kiếm chạy mấy bước đến trên boong thuyền, nhìn ra ngoài. Dưới thuyền sóng biếc sâu thẳm, chợt nổi lên sóng lớn. Sóng ở phía trước nổi lên từng lớp từng lớp, ban đầu thì nhỏ, càng lúc càng cao, giống như là thủy quái đi qua, đại yêu thoát xác, làm cho thuyền nhấp nhô không ngừng. Mà ở phía sau thì lại rất bình lặng. "Ầm!" Trong sông nổi lên một cột nước đánh tới, tựa như vòi rồng, nhắm ngay hai người giang hồ trên boong thuyền mà đến. Giang hồ võ nhân tu chính là đạo di chuyển linh hoạt, hai người này tuy không nói về phẩm chất nhưng bản lĩnh vẫn có, lập tức một người nhảy vọt lên, một người lách mình sang bên, hiểm hách tránh được. Nhưng mà khi rơi xuống đất thì thuyền lại đang lắc lư. Hai người giang hồ suýt nữa thì không đứng vững. "Ầm ầm!" Lại thêm hai cột nước giống vòi rồng. Hai người giang hồ khó khăn lắm mới đứng vững được, nhưng không ngờ lại bất ngờ bị đánh úp, căn bản không kịp tránh đi, mà cột nước lại to như chậu nước, lực đạo cũng không phải sức người có thể dễ dàng chống lại, hai người liền bị hất xuống thuyền. "Ư... Cứu..." Một trận bọt nước bắn tung tóe cùng tiếng hô cứu mơ hồ. Lâm Giác chỉ kịp đẩy Tiểu sư muội vào trong khoang thuyền, nhìn thấy hai người rơi xuống nước, đang liều mạng giãy giụa trong nước, giống như là biết bơi mà lại không giỏi lắm, đang định đi lấy cái côn của mình thì chợt thấy bọn họ như là bị cái gì kéo một cái, loáng lên một cái, cả người liền biến mất trong sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận