Chí Quái Thư

Chương 167: Thạch Môn sơn hạ

Chương 167: Dưới chân núi Thạch Môn
Núi hoang đêm tĩnh mịch, ánh trăng sáng trong, có người dựng đài hát tuồng.
Lúc đầu, giọng đào kép khó tránh khỏi có chút run rẩy, nhưng vẫn không ngừng.
Phía dưới bày biện mấy chục tấm băng ghế rộng, trong mắt Y Sơn đạo nhân vừa đi đường xa đến thì thấy dường như tất cả đều trống rỗng, nhưng chỉ thoáng chớp mắt, lại phảng phất như đã có một vài người ngồi vào.
Cũng may vẫn còn một ít chỗ trống.
Đám đạo nhân đông đảo mười phần khẳng định, trên đài hát tuồng đều là người sống. Bọn họ đã từng nghe nói về loại hình thức hát tuồng này, chỉ có Tiểu sư muội là chưa chắc đã nghe đến, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng theo các sư huynh đi tới ngồi xuống.
Bọn họ muốn tìm người hỏi đường, tiện thể tìm chỗ tá túc. Cho dù là từ đường hay miếu thôn, cũng tốt hơn ngủ ngoài trời hoang dã. Nhưng người ta đang tận tâm tận lực diễn kịch, phía dưới còn có người nghe, bọn họ không tiện lên đài quấy rầy người khác, như vậy là bất lịch sự.
Đành phải tìm một chỗ trống, ngồi xuống chờ đợi.
Vừa mới đến gần, vừa mới ngồi xuống, liền cảm nhận rõ ràng, người trên đài vừa vất vả khôi phục giọng bình thường lập tức lại trở nên run rẩy.
Mà còn run rẩy lợi hại hơn trước đó.
Thậm chí cả tiếng diễn tấu cũng rối loạn đi.
Trong lòng lập tức hiểu được, đối phương đã hiểu lầm, nhưng cũng không tiện đi lên nữa.
Trên đài có đèn lồng, dưới đài thì không.
Đèn lồng chiếu sáng mấy hàng ghế phía trước, còn mấy đạo nhân thì ngồi ở mấy hàng phía sau, ẩn trong ánh trăng.
Trong mắt người trên đài, bản thân đang hát tuồng quỷ thần ở thôn hoang vào ban đêm, nơi đây đến ban ngày cũng chẳng có ai lui tới, buổi tối hát hò lại có thêm vài bóng người, ngồi ở chỗ tối nhất, trông như đang xem mình hát tuồng, sao có thể không sợ hãi được?
Thậm chí ở dưới đài, có một “người” dường như rất thích tuồng, nhờ ánh trăng và ánh sáng lờ mờ của đèn lồng, thấy hắn đã gật gù đắc ý, lại còn ngâm nga theo.
“Không thể ngừng! Có khán quan muốn xem thì càng phải diễn hay hơn một chút!”
Giọng trung niên đè thấp truyền đến từ phía sau cánh gà, âm lượng vừa đủ, lẫn vào tiếng diễn tấu tuồng, người ngồi dưới đài căn bản không nghe được.
Đây là quy tắc từ ngàn đời nay.
"Sợ cái gì? Đừng sợ! Chúng ta đến đây là để hát tuồng cho họ xem, từ xưa đến nay, chớ nói thần quỷ, ngay cả đám man rợ đáng băm ngàn dao đến, cũng không làm khó được chúng ta là con hát!”
Người trên đài im lặng lắng nghe, không hề ngừng lại.
Đây chính là đạo lý.
Hễ đã nhận hát, sao có thể dừng lại?
Một khi tuồng đã bắt đầu, dù thế nào cũng phải hát xong, mặc kệ mưa gió, mặc kệ có ai nghe hay không, vẫn phải có đầu có cuối. Trong nháy mắt, tiếng diễn tấu lại trở nên thịnh vượng.
Đào kép càng chuyên tâm nhập vai.
Trạng thái dần ổn định, cũng quên hết sợ hãi.
Gánh hát này cũng có danh tiếng, chú trọng hát, niệm, diễn, đánh, lại có công phu khổ luyện của những võ công đài cao.
Tựa như độc chân đá, xiên chân đá, đao môn, phi xiên đều vô cùng mạo hiểm, khi biểu diễn võ công trên đài cao, lật cả chục chiếc bàn cũng như không, giống như vượt nóc băng tường chẳng có gì đáng kể.
Người trên đài không hề qua loa.
Người và quỷ ở dưới đài cũng dần dần chăm chú lắng nghe.
Ngay cả Tiểu sư muội cũng hai tay ôm ngực ôm kiếm, chuyên chú nhìn chằm chằm lên đài, mắt lấp lánh, vô cùng chăm chú. Thậm chí Lâm Giác quay đầu nhìn xung quanh, thấy cả những người không quen biết đang xem cũng vô cùng nhập tâm, dù có vẻ mặt ngây dại, nhưng cũng không nỡ rời mắt.
Thời buổi này giải trí vẫn còn quá ít.
Đến mức những sơn thôn, hễ nhà giàu nào bỏ tiền mời gánh hát, hát tuồng lộ thiên, người quanh vùng nghe tin liền sẵn sàng đi bộ hai canh giờ đường núi đến góp vui, xem xong lại đi bộ hai canh giờ đường núi về nhà, trong lòng vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Vì những cơ hội như này thật sự quá hiếm có.
Không ngờ ngay cả quỷ cũng vậy.
Lâm Giác lại chẳng thấy gì lạ, chỉ đảo mắt qua trái qua phải, không ngừng đánh giá đám quỷ này.
Không ngờ một cái nơi nhỏ bé như thế, xung quanh lại có nhiều quỷ lớn nhỏ như vậy, thậm chí có cả yêu quái hóa thành động vật, nấp trong bóng tối ở đằng xa, cũng tới góp vui.
Thấy đám quỷ này phần lớn đều xanh xao vàng vọt, cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có, trong đêm tối không nhìn rõ, không biết là chết vào khi nào, chỉ là bọn chúng vẫn chưa xuống Địa phủ, cũng không tự tan biến.
E là âm gian và nhân gian vận chuyển không thông suốt mới có chuyện như vậy. Lâm Giác suy nghĩ.
Lại qua rất lâu, người trên đài cũng không xuống, chứ đừng nói đến chuyện trò chuyện cùng bọn họ, ngay cả xuống sân khấu cũng không.
Lâm Giác từ từ cảm thấy hơi buồn ngủ.
Lúc đầu cảm thấy họ hát cũng được, diễn cũng coi như đặc sắc, tiếng sáo tiếng trống cũng khiến người ta tinh thần, chỉ là nghe liên tục không ngừng một hồi, mấy âm thanh quen tai lại có tác dụng ru ngủ.
Phù Diêu liền ngồi ngay ngắn ở bên chân hắn.
Lâm Giác nhẹ nhàng vỗ đầu nó, thấy nó quay đầu lại thì nói với nó: "Ta ngủ một lát, có chuyện gì thì gọi ta dậy nhé."
“Anh~” Hồ ly đáp lại đơn giản.
Lâm Giác liền ngồi xuống đất, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng không ngờ một đêm lại bình yên vô sự.
Trong một đêm, người trên đài chưa từng xuống, chưa từng ngừng hát, những người nghe vốn dĩ ở dưới đài cũng không hề quấy rầy người trên đài, cả hai bên đều phảng phất như ngầm giữ gìn quy tắc cổ xưa này.
Kỳ thực, làm gì có quy tắc bất thành văn nào chứ?
Chỉ đơn giản là “suy bụng ta ra bụng người” mà thôi.
Đợi đến khi Lâm Giác tỉnh dậy, trời đã rạng sáng ngày hôm sau, chân trời ửng hồng, lộ ra ánh sáng.
Bốn phía ghế đẩu đã sớm trống trơn, những con thú trong núi sau lưng cũng không thấy đâu, chỉ có mấy người còn mặc đồ hóa trang, giọng khàn khàn đứng một bên nói chuyện với Nhị sư huynh, chưa hết bàng hoàng.
"Mấy đạo trưởng làm chúng ta hết cả hồn..."
Đám người gánh hát tối qua thật sự là hết hồn khi bắt đầu.
Đêm hôm hát tuồng cho quỷ thần nghe, hát xong lại có người đến ngồi xem thì thôi đi, mãi mới bình tĩnh lại, tiếp tục hát, lại phát hiện trời sắp sáng rồi mà bọn họ vẫn không chịu đi!
Đến khi gà gáy trời hửng sáng, bọn họ mới nhìn rõ, những người ngồi phía dưới đúng là một đám đạo nhân.
Chuyện này đem ra kể cho người ta nghe để mua vui cũng đủ.
"Thứ tội thứ tội, chúng ta cũng chỉ là lạc đường, không có chỗ nào để đi, vốn định hỏi đường các vị, nhưng thấy các vị biểu diễn nhập tâm, không tiện quấy rầy. Trời tối đường trơn, trong núi lại có sương mù, đất thì ẩm ướt, chúng ta không có chỗ đi, đành phải ngồi tạm ở đây, dù gì cũng có băng ghế." Nhị sư huynh đành chắp tay liên tục, "Ngược lại cũng là do trên đường đi không có gì thú vị, chúng ta lại thích xem các vị biểu diễn."
"Thì ra là vậy."
Chủ gánh hát thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức lại dùng ánh mắt cung kính nhìn bọn họ, chắp tay nói: “Mấy vị đạo trưởng thật gan dạ, giữa đêm khuya khoắt, chúng ta hát tuồng ở đây, chẳng có ai lai vãng mà cũng dám đến ngồi nghe, chắc chắn là người có đạo hạnh.”
“Chẳng phải các vị cũng ở trên đài hát cả một đêm sao?” Thất sư huynh nói cạnh Nhị sư huynh.
"Vậy không giống. Chúng ta vốn là nhận việc hát tuồng cho quỷ thần xem, dù phía dưới không có ai, chúng ta vẫn phải ở đây hát cả đêm. Ngược lại, chính là các vị mới làm chúng tôi hết cả hồn.”
"Vậy làm sao các vị biết..."
Thất sư huynh cười ha hả, nói với họ: "Phía dưới ngoài chúng tôi ra còn có ai khác đâu?"
Đám người gánh hát nghe vậy đều sững sờ, không khỏi quay đầu nhìn Thất sư huynh.
Thất sư huynh cũng nhìn bọn họ, kính trọng việc họ không hề gian dối, vất vả cả đêm mang đến niềm vui ngắn ngủi cho quỷ thần, bèn hành lễ với họ.
Như vậy là không cần hỏi nhiều nữa.
Đám người gánh hát ngơ ngác, cũng giơ tay đáp lễ, hai bên chào hỏi nhau.
Sau khi bỏ tay xuống, Thất sư huynh hỏi: “Các vị vì sao đêm khuya khoắt lại hát tuồng trong vùng hoang dã này?”
"Chúng tôi được một gia đình giàu có ở Thôn Cửa Đá mời đến hát tuồng, mời quỷ thần trong núi tới xem." Chủ gánh hát nói, "Nghe nói là nhà bọn họ sinh một đứa bé quái dị, hay bị xuất hồn, thời gian trước khi đi thì mãi không về được, bây giờ đứa bé không những ngốc nghếch, thậm chí còn gần như tắt thở."
"Thôn Cửa Đá..."
Thất sư huynh thì thầm một câu, rồi lại tò mò nói: “Việc này có liên quan gì đến việc các vị hát tuồng ở đây?”
"Là do người nhà họ Nghiêm mời tiên sinh đến xem, nói là hồn phách của đứa bé đi quá xa, gọi hồn mãi cũng không về, lập tức tiên sinh đó đã nghĩ ra một ý, mời gánh hát đến hát một lần cho quỷ thần nghe, nói là đám quỷ này xem hát xong sẽ nhớ tình, đương nhiên sẽ giúp tìm kiếm.”
"Nguyên lai là vậy."
"Chúng tôi cũng không biết là có quỷ thần nào tới xem không, cũng không biết là có hiệu quả không, dù sao cứ có tiền thì tới diễn, mấy trăm năm nay đều như vậy rồi, thân phận làm đào kép chúng tôi cũng chỉ là tiện mạng, có gì mà phải sợ.”
"Chủ gánh nhất định không thể nói vậy." Thất sư huynh vừa nghe liền nghiêm mặt lại ngay, chắp tay nói, “Các vị ‘Danh Linh’ công lực thâm hậu, tận tụy kính nghiệp, đêm qua mọi người đều thấy hài lòng thỏa dạ. Mà những du hồn phiêu đãng cô độc trong núi này đã không biết bao lâu rồi, trong lòng chắc hẳn có rất nhiều buồn khổ, các vị có thể mang đến cho họ niềm vui, xua tan ưu phiền, chẳng phải là làm một việc công đức hay sao?”
Chủ gánh nghe hắn gọi là "Danh Linh" đã thấy hổ thẹn, nghĩ khoát tay từ chối không dám nhận, nhưng nghe tiếp phía sau lại không kìm được mà hỏi: "Thật, thật chứ? Quỷ thần thật sự hài lòng?"
“Đương nhiên rồi.” Con hát vốn là phường tiện, có thể phàm nhân tiểu quỷ đều có lòng dạ, lúc này đám người liền không nhịn được lộ ra mấy phần vui mừng tự đắc, lại đối mặt mấy vị đạo trưởng này, liền càng cung kính. “Các đạo trưởng lại đi đâu vậy?” “Chúng ta đang tìm Thạch Môn sơn, bên này thực sự quá vắng vẻ, mới đến nên không tránh khỏi lạc đường.” “Thạch Môn sơn? Nơi này quả thực xa xôi, đạo trưởng nói địa phương khác chúng ta có thể không biết, có thể nói Thạch Môn sơn…” Chủ gánh vừa nói vừa xoay người, chỉ vào nơi thâm sơn xa xăm, “Đó chính là Thạch Môn sơn, dưới núi cũng có bốn năm cái thôn xóm, tuy rằng xa xôi, nhưng đất đai cũng không ít.” Mọi người đều thuận theo hướng chỉ mà nhìn lại. Chỉ thấy phía trước đã hiện ra một vùng núi xanh, dưới chân núi xanh hình như có xen kẽ ruộng đồng, nhà cửa ẩn vào trong sương sớm của rừng rậm. Nửa đoạn dưới của núi xanh là một mảnh rừng núi, xanh um tươi tốt, nửa đoạn trên trong sương sớm nửa ẩn nửa hiện, mơ hồ có thể thấy là núi đá. Trong núi đá có động nhìn từ xa như một cánh cửa, mây mù càng thêm mờ mịt, như là tiên môn. “Thì ra là thế.” Tứ sư huynh không khỏi thì thầm. Sớm biết Thạch Môn sơn dễ nhận biết như vậy, đã sớm mời hảo hữu bay lên trời đi tìm. “Chúng ta liền nhận lời mời ở lại nhà họ Nghiêm tại thôn dưới chân Thạch Môn sơn, vừa vặn muốn trở về báo cáo rồi lĩnh tiền công, cũng có thể dẫn mấy vị đạo trưởng đến đó.” Chủ gánh nói, “Mấy vị đạo trưởng nhất định là có bản sự, gia đình kia vì chuyện của con cháu đã đau đầu nhức óc, chắc chắn sẽ hoan nghênh mấy vị đạo trưởng. Cho dù không tốt cũng có chút điểm tâm ăn.” “Cung kính không bằng tuân mệnh.” Đám đạo nhân liền đều đi theo hắn mà đi. Sáng sớm đường núi mang theo sương, trong lúc đi không tránh được cùng cỏ xuân sượt qua người, giày và vạt áo đều bị ướt sũng, còn dính cát mịn, vùng sơn thôn này cứ thế mà in dấu vào lòng. Lâm Giác vừa đi vừa nhìn xung quanh. Nơi này thực sự xa xôi, ngọn Thạch Môn sơn phía trước cũng thật sự là lớn, thậm chí đi gần hai dặm, mới mơ hồ nhìn rõ thôn xóm ẩn giữa rừng núi kia, mà độ lớn nhỏ và khoảng cách xa gần của Thạch Môn sơn tựa hồ cũng không thay đổi. Trong không khí đã có hương vị bùn đất, hoa cỏ, lại có linh khí tươi mát. Ngược lại là một nơi ẩn mình tu hành thật tốt. Không hề nghi ngờ, nơi này thích hợp nhất chắc chắn chính là Tứ sư huynh. Nếu hắn ở đây, thì dãy núi kia chính là thiên nhiên nhạc viên và bãi săn của bạn tốt hắn, mà nơi xa xôi này cũng rất thích hợp để hắn và bạn bè của hắn thanh tu. Chỉ là xa xôi có chỗ tốt cũng có chỗ xấu——Nếu bình thường thiếu thứ gì đó, mua sắm hay đặt hàng đều bất tiện. Nếu có thể kết giao với người dưới núi, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nghe nói đây là một gian miếu sơn thần mới xây, chắc hẳn là do thôn trang dưới núi chung tiền xây, vừa vặn nhờ chủ gánh chỉ đường, cũng để báo cho người trong thôn biết đạo nhân quản lý miếu thờ đã đến rồi. Đi chừng hai khắc, liền vượt qua đồng ruộng, tiến vào rừng. Đường dưới chân biến thành ngõ nhỏ trong thôn. Lúc này đang là buổi sáng, giờ cơm, khói bếp bay lên, lại chìm giữa rừng rậm, khiến thôn này có thêm một vòng cảm giác tĩnh mịch. Trong tiếng gà gáy chó sủa, gánh hát cùng đạo nhân đã đến. Thôn dân đều ném đến ánh mắt kinh ngạc. Gánh hát dẫn bọn họ đi vào nhà chủ, gặp được người nhà họ Nghiêm, chủ gánh nói trước việc bản thân diễn xong tuồng, còn kể chuyện tối hôm qua, lúc này mới giới thiệu đám Y Sơn đạo nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận