Chí Quái Thư

Chương 339: Nhỏ như ý

"Đúng quá rồi! Giấy trong nhà sắp dùng hết rồi!"
Trong tĩnh thất, Lâm Giác lấy ra một bao giấy tuyên từ lễ vật mà Nghiêm Huy đưa tới.
Cẩn thận dùng tay lấy ra, cầm lên sờ một cái xem xét, thấy chất giấy tinh tế, xúc cảm thoải mái dễ chịu, liền biết là giấy tuyên thượng hạng từ quê nhà sản xuất.
Loại giấy này sợi dài, mềm mại mà cứng cáp, bền dai, không dễ bị lão hóa biến vàng, từ trước đến nay được văn nhân ưa chuộng. Trong thời buổi này, giấy tuyên tốt thậm chí có thể coi như hàng mỹ nghệ, văn nhân cũng thích đem nó xem như lễ vật tao nhã để tặng nhau.
Nói đến cũng thú vị, trước kia Lâm Giác ở Huy Châu, thân là dân địa phương, giấy tuyên khá tiện lợi nhưng lại không dùng nổi, bây giờ đến Kinh Thành, giấy tuyên bán giá cao gấp mấy lần, lại ngược lại có người cho không hắn.
Thế là cũng đỡ cho hắn phải đi mua bên ngoài.
"Đa tạ Nghiêm công."
Lâm Giác lại tiếp tục mở các món quà khác.
Mười hai con giáp mực Huy Châu, nghiên mực Hấp được chạm khắc tỉ mỉ, bút lông thượng hạng, đều là sản vật quê nhà, ý tứ thì khỏi bàn, giá trị cũng không hề tầm thường.
Còn có mấy gói trà, chỉ cần nhìn sợi trà cũng biết là dùng chồi non mới ra của vụ xuân.
Đủ uống trong một thời gian rất dài.
Lâm Giác cất kỹ, rồi lấy giấy mới ra, cắt may xong, liền trải lên bàn, dùng chặn giấy chặn lại, suy ngẫm một chút rồi bắt đầu viết.
Vẫn là «Âm Dương chú pháp».
Cũng chính là Đại Âm Dương pháp.
Cứ viết đến tận khuya, khi nào nghĩ trong lòng đã viết xong, tạm thời không còn gì để viết, cảm thấy mệt mỏi mới dừng bút.
Lại ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay trái mở ra, một nắm hạt đậu trên tay theo pháp lực nổi lên, tắm trong linh quang, chập chờn không dứt trước mặt hắn.
Hạt đậu không nhiều không ít, vừa vặn bốn mươi hạt.
Trong đó có hạt linh vận rất mạnh, có hạt kém hơn một chút, nhưng cũng khó phân biệt được sự khác biệt, đây là kết quả tích lũy nhiều năm, cũng là đạo hạnh pháp lực của Lâm Giác dần tăng lên, tu sửa nhiều lần vẫn không để chúng bị cũ nát, ngược lại tăng thêm chút sát khí dày dạn.
Còn có hơn hai phần ba, linh vận phía trên rõ ràng mỏng hơn rất nhiều, nhất là khi so sánh.
Lâm Giác theo thường lệ tế luyện Đậu Binh.
Tế luyện xong, lại tế luyện phi kiếm trường kiếm.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ, hồ ly lén lút đến gần, bí mật quan sát hắn.
Tiếng bước chân rất quen thuộc, Lâm Giác không để ý.
Đợi hắn tế luyện xong, mở mắt ra thì thấy cửa tĩnh thất hé mở, ánh sáng yếu ớt của đèn Thủ Dạ Đăng lộ ra khung cửa, hắt xuống nền đất đường nét rất rõ, vừa vặn dừng ở cây Hải Đường, mà một con tiểu bạch hồ đứng ở vị trí không được ánh đèn Thủ Dạ Đăng chiếu đến, trốn sau thân cây, chỉ nhô một cái đầu nhỏ, lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Giác lập tức lộ ra nụ cười: "Ngươi lén lén lút lút muốn làm gì?"
Hồ ly vẫn núp sau thân cây, lặng lẽ nhìn hắn, chỉ từ trong miệng phát ra âm thanh nhỏ non nớt: "Ngươi tế luyện xong rồi à?"
"Ừm..."
Lâm Giác gật đầu, chỉ một ngón tay.
Đèn Thủ Dạ Đăng lập tức tối sầm, hồ ly thông minh, lập tức hiểu ý, nhảy về phía trước, đợi đèn Thủ Dạ Đăng lóe lên lần nữa rồi sáng, nó đã nhảy vào phạm vi ánh sáng.
Hồ ly lúc này mới đi từng bước xiêu vẹo bước nhanh đến, nhảy qua cánh cửa, đi vào tĩnh thất.
"Ta còn tiếp tục dạy ngươi thuật thu nhỏ! Hôm qua chưa dạy!" Hồ ly vừa nói vừa đi về phía Lâm Giác, âm thanh sau khi thu nhỏ cũng nhỏ theo, như nói thầm, "Cái đèn này sẽ nổ, nên ta đợi ngươi xong mới tắt đèn rồi mới dám vào, nếu không, bốp, sẽ hù chết ngươi!"
"Thông minh, hiểu chuyện."
Lâm Giác đưa ra đánh giá, rồi nói: "Nhưng mà thuật thu nhỏ ta học được rồi."
"?"
Hồ ly dừng bước ngay lập tức, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Thật sự học được rồi."
"?"
Lâm Giác nhìn biểu cảm của nó liền biết, vật nhỏ này chắc hẳn vẫn chưa hết ghiền làm thầy.
Mà thực ra hắn đã học xong từ lâu.
Ở những loại âm dương huyền diệu pháp thuật này, hắn thực sự rất có thiên phú, đồng thời hắn còn giỏi tổng kết hơn tuyệt đại đa số người trên đời, vì vậy khi học được nhiều loại pháp thuật huyền bí này, trong lòng hắn cũng mơ hồ có chút cảm giác kỳ diệu, không nói nên lời, đại khái là cảm giác về pháp thuật, cũng là quen thuộc với đại đạo, nhưng khi hắn gặp lại những pháp thuật huyền bí này, dù huyền diệu cũng khác nhau, thậm chí khác biệt rất lớn, có thể chỉ cần tìm tòi vài lần, suy ngẫm vài lượt, hắn rất nhanh có thể có cảm ngộ rõ ràng.
Có lẽ những pháp thuật huyền diệu này nhìn bề ngoài có vẻ khác nhau một trời một vực, nhưng bản chất cũng có đạo lý tương thông.
Vì vậy Lâm Giác càng học càng nhanh.
Có thể sau này khi cảm ngộ sâu hơn, gần với đại đạo, sẽ giống như Lâm Trung Tiên kia, gặp pháp thuật lạ lẫm cũng có thể suy luận, học nhanh, đồng thời đạt được một chút thành tựu. Thậm chí còn có thể đưa ra giải thích của mình trong thời gian ngắn, bởi vì bản thân đang đứng ở góc độ cao hơn.
Mà sở dĩ Lâm Giác không nói ra, một mặt là muốn vật nhỏ này thể nghiệm nhiều hơn cảm giác làm thầy, mặt khác là vì vừa học được thuật thu nhỏ chỉ có thể khiến bản thân thu nhỏ, không thể mang theo quần áo cùng thu nhỏ, nếu dùng thì sẽ trần như nhộng.
Hắn lại không giống hồ ly, có một lớp lông.
Bây giờ thì đã có chút tiến bộ rồi.
Lâm Giác nhìn hồ ly, vừa cười vừa nói: "Nhưng không sao, ngươi vẫn có thể dạy ta Thổ độn và Nhập Thủy."
"..."
Thần sắc hồ ly lúc này mới dịu xuống một chút.
Nhưng ngay sau đó nó lại nghiêm túc: "Sao nhanh vậy?"
"Đều là nhờ ngươi dạy giỏi."
"Ta xem một chút!"
Giọng điệu hồ ly nghiêm túc hẳn, dường như không tin.
Lâm Giác đành phải biểu diễn cho nó xem.
Chỉ thấy đạo nhân đặt một nắm hạt đậu lên bàn, xoay người một cái, một làn sương mù nổi lên, đạo nhân cả người mang theo đạo bào nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt, từ người lớn bình thường biến thành một tiểu nhân cao chừng bàn tay, cực kỳ giống người lùn trong truyền thuyết.
"Sao nào? Phù Diêu sư phụ?"
Đạo nhân đứng trên bàn, cười nhìn hồ ly.
"Ta học được chứ?"
"Giống yêu quái chuột nhắt ở trong thành dưới núi!"
Bạch hồ vừa nói vừa không nhịn được đưa tay, ôm lấy vuốt, cẩn thận rồi nhanh chóng quào móc lên người hắn.
"..."
Lâm Giác vừa cười vừa liên tục lùi lại.
"Lại nhỏ chút nữa đi!"
"Không được." Lâm Giác lắc đầu, "Ta tài nghệ có hạn, tạm thời chỉ nhỏ được vậy thôi, còn khó mà dùng nó để di chuyển."
"Lại nhỏ chút nữa! Nhỏ thêm tí xíu nữa thôi!"
Hồ ly sư phụ cúi đầu nhìn chằm chằm hắn, mắt lóe sáng, thúc giục.
"..."
Làn khói trắng nhỏ li ti bốc lên, đạo nhân lại rút nhỏ thêm một chút, nhỏ bé không thể thấy rõ một chút, sau đó nói: "Nhỏ nhất rồi."
"Chờ một chút!"
Chỉ thấy hồ ly ném xuống một câu như vậy, quay đầu nhìn xung quanh, mắt liếc qua ống đựng bút trúc trên bàn, cảm thấy không phù hợp, rồi liền nhảy xuống khỏi bàn, hóa thành một đạo bóng trắng lao ra khỏi phòng, chưa đến một hơi, nhà bếp đã vang lên tiếng leng keng, rồi một hơi sau nó lại nhảy trở về, khiến đèn Thủ Dạ Đăng cháy sáng rực.
Lúc này nó ngậm một cái bát gỗ lớn trong miệng.
"?" Lâm Giác không khỏi nghi hoặc.
Chỉ thấy hồ ly đi đến trước mặt hắn, một chân khều khều hắn, nhắm trúng hắn rồi úp cái bát xuống.
Đất trời bỗng chốc tối sầm.
"Mộc độn chi pháp!"
"Hả?" Hồ ly cúi đầu xuống, nghi hoặc nhìn đạo sĩ nhà mình.
Đã thấy đạo nhân vẫn đứng thẳng trên bàn, bát gỗ che kín thân thể hắn, chỉ còn một cái đầu nhô lên trên bát gỗ, đang bất đắc dĩ nhìn nó chằm chằm.
Hình ảnh này thật sự rất lạ, rất thú vị, khiến nó không nhịn được đưa tay, muốn gảy cái đầu một cái, lại sợ lực mình lớn, đạo sĩ quá nhỏ, sẽ làm hắn bị thương, đành dừng giữa chừng, cách xa một tấc vội vã khều mấy cái trong không khí.
"..." Lâm Giác thong dong bước đi, bất đắc dĩ từ trong bát đi ra.
Vật nhỏ này sao mà lầy lội vậy? Tính tình này thật không tốt chút nào.
"Đừng nghịch."
Thân ảnh đạo nhân nhanh chóng lớn lại, hồ ly cũng lớn theo, từ cúi đầu dần biến thành ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nghe nói hôm nay các dũng sĩ Đại Túc đã so tài xong với võ nhân Đại Khương, hôm đó ta đã làm mất mặt bọn họ, hơn nữa ta thấy bọn họ dường như có hứng thú với cái mai Yến Noãn Hương này của ta, chắc họ còn ở lại Kinh Thành khoảng một tháng mới về, mấy ngày nay chúng ta phải cảnh giác một chút. Ngươi nhạy bén hơn ta, phải nhờ vào ngươi."
"Cảnh giác một chút!"
"Đúng vậy." Lâm Giác gật đầu, "Trong nhà có chút đồ quý, phải trông coi cẩn thận, đừng để chúng trộm."
"Thảo nào! Đào hầm! Giấu!"
Trong lòng hồ ly giật mình, phản ứng nhanh chóng.
"Thông minh."
"Vậy chúng ta có thể chạy đi tìm Tiểu Hoa!"
"Quả nhiên thông minh." Lâm Giác nói, lắc đầu, "Thôi được rồi, nghe nói trong quân Đại Túc có không ít kỳ nhân giúp sức, lần này họ đến Kinh Thành cũng có ý khác, nếu ta né, thì cũng có vẻ như người tu đạo Trung Nguyên không bằng họ vậy."
"Nghe không hiểu! !"
"Nói tóm lại là phải cảnh giác."
"Nghe hiểu!" Hồ ly nói, "Ta đi đánh dấu bằng móng vuốt!"
"Rất tốt!"
"Lại gọi sư muội Tiểu Hoa tới!"
"Như vậy cũng hợp." Lâm Giác nói, "Dù sao trên núi cũng lạnh, sắp tết rồi. Cũng tiện thể gọi các nàng tới để thương lượng về việc về tìm các sư huynh sau này."
"Gọi chim trắng đi gọi!"
"Ngươi càng ngày càng thông minh."
"Thông minh!"
Con hồ ly cúi đầu xuống, liếm láp bộ lông của mình... Trời xanh mây trắng, một nhóm cò trắng bay qua. Một nữ đạo nhân thanh tú búi tóc tết bím, cưỡi một con lừa xám, một tay vác một bao vải, một tay cầm một thanh trường kiếm, mang theo tiếng chuông đồng thanh thúy, lảo đảo đi tới Kinh Thành. Một con mèo ly nhiều màu nện bước loạng choạng đi theo phía sau. Một đường xuyên qua đường phố ngõ hẻm, đi vào sân nhỏ. Mèo ly nhiều màu liếc mắt liền nhìn thấy hồ ly, lập tức liền chạy tới trước, hồ ly cũng phóng tới chỗ nó, hai con nhỏ xíu còn chưa đến gần liền bắt đầu đối múa sư tử."Sư huynh!" Tiểu sư muội cũng liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Giác, nàng ngồi trên lưng lừa không xuống, vừa đi tới gần vừa nói: "Sớm như vậy đã kêu ta tới ăn Tết rồi?" "Không chỉ ăn Tết, còn có một loại pháp thuật muốn dạy cho ngươi." "Pháp thuật gì?" "Người đi đường pháp thuật." Lâm Giác nói thẳng, "Ta có một môn Thần Hành thuật, một môn thu nhỏ thuật, đều có ưu khuyết điểm và diệu dụng riêng, ngươi giỏi đấu pháp và kiếm thuật, chỉ ngươi thôi thì Thần Hành thuật càng thích hợp với ngươi. Học được sẽ giống như ăn Thần Hành Đan vậy." "Nha..." "Học được rồi, chúng ta có thể trở về tìm một chuyến các sư huynh." "Ừm!?" Tiểu sư muội lập tức hứng thú tăng cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận